Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 128
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 128

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoài Hoài thành, một nhóm người chạy như bay xuyên qua rừng.

 

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một bóng đen.

 

Hoa Nương và những người khác buộc phải dừng lại.

 

“Ai cản đường?” A Thiết rút đao ra.

 

“Muốn chạy đi đâu, cố chủ tốt của ta.”

 

Lưu Hồng Miên bảo vệ Mã Tử Châu đã tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt ngẩng đầu lên.

 

Chỉ thấy Mục Trì vốn nên đang mê man, giờ lại tựa nghiêng vào một thân cây, cười tươi nhìn họ.

 

“Đợi các ngươi lâu rồi, lần sau chạy trốn nhanh nhẹn chút.”

 

Trương Đồng chậm rãi bước ra từ bóng tối phía sau họ, cây gậy trong tay vung vẩy mạnh mẽ.

 

Trước sau đều bị chặn kín.

 

“Ngươi… Các ngươi.”

 

Mặt Hoa Nương sầm xuống: “Là ta đã xem thường các ngươi.”

 

“Vị tỷ tỷ này, có gì thì nói sau nha.”

 

“Khẩu khí không nhỏ, hôm nay để các ngươi biết thế nào là trời cao còn có trời cao hơn.”

 

Hoa Nương vừa muốn vận linh lực, nhưng phát hiện linh mạch bị tắc, linh lực mất hết, lập tức mặt biến sắc.

 

“Các ngươi đã làm gì?”

Trương Đồng ném bình rỗng trong tay xuống: “Không có gì, chỉ là một chút đồ ức chế linh lực, tinh phẩm của Thần Đan Các, hiệu quả cũng không tệ.”

 

“Đừng nói nhiều nữa, đi tập hợp với bọn Tiêu Trường Phong thôi, không biết bên Tiểu Trúc Tử thế nào rồi.”

 

Bạch Tử Mục không để ý đến sự giãy giụa của đám người Hoa Nương, thẳng tay đánh ngất những người phản kháng, lấy Tỏa Linh Thằng ra, nhanh chóng trói mười mấy người lại.

 

Nghệ Phong Dao dùng hai ngón tay nắm một viên linh thạch ném về hướng đông nam, linh thạch rơi xuống đất, dưới chân nhóm người Lâm Cường xuất hiện một trận pháp.

 

“Đây là Thất Tinh Thất Sát trận, chắc các ngươi đã nghe qua trận pháp nổi tiếng của Thiên Diễn Tông chúng ta, nên không cần làm những việc vô ích đâu.”

 

Vẻ mặt Mã Dũng lạnh lùng, không cam lòng nói: “Các ngươi phát hiện từ khi nào?”

 

“Mạch tâm.”

 

Thu Vũ Miên Miên

Bạch Vi cười tủm tỉm nói: “Từ lúc đi xem linh mạch, chúng ta đã để ý, mạch tâm là chìa khóa giữ linh tính của linh mạch, cũng là thứ quý giá nhất trong một linh mạch, người bình thường chắc chắn sẽ lấy mạch tâm cuối cùng.”

 

“Nhưng lúc đó mạch tâm đã bị ngươi lấy đi, chắc mạch tâm hiện giờ đang ở trên người Tiểu Trúc Tử, nên Quỷ Vương mới cưới nàng.”

 

Mã Dũng ngẩn người, lẩm bẩm: “Không thể nào, làm sao ngươi biết không có mạch tâm, ta chưa từng cho các ngươi xem.”

 

Bạch Vi nhướng mày, tiến lại gần hắn ta.

 

“Người bình thường tất nhiên không nhìn ra, chẳng qua… À, quên tự giới thiệu, ta là Bạch Vi, nữ nhi của Bạch Viễn Sơn, các chủ của Luyện Khí Các, loại linh mạch này, trước khi ta mười ba tuổi đã thấy qua không ít, có mạch tâm hay không, nhìn hướng và mức độ xói mòn linh lực là biết.”

 

Luyện Khí Các Bạch gia là gia đình giàu có nổi tiếng trong Tu Tiên giới.

 

Bạch Vi là hậu duệ duy nhất của Bạch gia, từ nhỏ đã theo Bạch Viễn Sơn buôn bán, số linh thạch đã thấy còn nhiều hơn số bữa cơm đã ăn.

 

Vẻ mặt Lâm Cường điên cuồng: “Như vậy vẫn chưa đủ, các ngươi chỉ dựa vào điều này mà nghi ngờ chúng ta? Ta không tin, kế hoạch của chúng ta hoàn hảo không kẽ hở.”

 

Nghệ Phong Dao lắc đầu: “Tất nhiên không phải.”

 

“Các ngươi phối hợp rất tốt, nhưng chính vì quá tốt, tốt đến mức người áo đen xuất hiện đúng lúc ở Mã gia, rồi chính xác giẫm lên phấn thơm của Mục Trì.”

 

“Và khi chúng ta đến, người áo đen chỉ nghĩ đến việc bắt cóc Mã Tử Châu, mà không nghĩ đến việc g.i.ế.c c.h.ế.t vợ chồng Mã Dũng. Họ yếu như vậy, người áo đen chỉ cần một kiếm là có thể g.i.ế.c được, tốn bao nhiêu thời gian đâu chứ?”

 

“Càng trùng hợp hơn, khi chúng ta xem xong linh mạch trở về, lại đúng lúc gặp được người áo đen bắt cóc nữ nhi Lâm gia, mà các ngươi, những lính đánh thuê đã chiến đấu nhiều năm, lại cùng đến với Lâm Cường, người giàu có và yếu đuối.”

 

“Các ngươi làm lính đánh thuê bao nhiêu năm đều uổng phí sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-128-chi-trach-tieu-gia-ta-qua-nhay-ben.html.]

 

“Sau đó vở kịch lại càng hài hước hơn, các ngươi không vội đi tìm nữ nhi, mà lại khăng khăng đổ lỗi cho Mã gia, đánh nhau với Mã gia ngay trên phố, chính lúc đó các ngươi hợp lực giấu mạch tâm vào người Tiểu Trúc Tử.”

 

Càng nói, sắc mặt của nhóm người Lâm Cường càng tái nhợt.

 

Nghệ Phong Dao cười: “Nhưng không trách các ngươi, chỉ trách tiểu gia ta quá nhạy bén.”

 

“Nhưng ta tò mò, tại sao đám lính đánh thuê này lại nghe lời như vậy? Chẳng lẽ không nghĩ đến việc g.i.ế.c Lâm Cường cướp linh thạch?”

 

Nghệ Phong Dao xoa cằm.

 

Hắn ta không tin đám lính đánh thuê này có tiêu chuẩn đạo đức cao như vậy.

 

Lâm Cường nghe hắn ta nói thì cười ha hả, nhổ một bãi nước bọt vào đám người Bàng Hạ.

 

“Đám vô dụng này, còn muốn g.i.ế.c ta? Hừ.”

 

Bàng Hạ và những người khác giận dữ, nhưng vì trúng độc trên người, không dám làm gì.

 

Lâm Cường cười cười, sắc mặt càng thêm âm trầm, giương mắt nói:

 

“Nàng không phải người của Vạn Phật Tông sao? Một mình nàng thành toàn cho ba nhà chúng ta, có gì không tốt, đám hòa thượng này luôn muốn vô tư cứu thế, sao các ngươi không thành toàn cho nàng?”

 

Lời này vừa dứt, sắc mặt ba người Bạch Vi đã lạnh xuống.

 

Tiêu Trường Phong bước lên đá hắn ta vài cái, đá đến khi miệng hắn ta phun máu.

 

“Ích kỷ m.á.u lạnh mà thôi, không cần nói dễ nghe như vậy, loại người như các ngươi không xứng được nàng cứu.”

 

Lúc này, ba người Mục Trì dắt theo nhóm Hoa Nương đến, ném họ vào chung một chỗ.

 

“Đám cháu chắt này, còn muốn cuỗm linh thạch chạy, không sợ bị trời đánh.”

 

Hoa Nương tóc tai bù xù, cười lớn: “Đừng đợi nữa, vào quỷ giới rồi, không tính là người sống, nàng không về được đâu ha ha ha.”

 

Mục Trì thở dài: “Răng ngươi còn dính rau, cười còn có nếp nhăn trên trán và rãnh cười.”

 

Mặt Hoa Nương cứng đờ, lập tức ngậm miệng, mặt mày xanh mét, ấp úng mãi không nói được gì.

 

Bầu trời phía trên sông Hoài, mặt trăng ló ra khỏi mây đen, tỏa ánh sáng bạc.

 

Mục Trì và năm người khác ngồi xuống đất, thỉnh thoảng trêu chọc đám người Mã Dũng, cho đến khi họ tức giận đến nhảy dựng lên mới thôi.

 

Quỷ giới—

 

Quỷ phủ của Tang Vương, lụa trắng phủ đầy mái, vô số quỷ hồn ra vào.

 

Trong một căn phòng quỷ của quỷ phủ, Khương Trúc đã sớm vén khăn voan trắng, ngồi vắt vẻo trên giường, không biết Ma Vương đã chạy đi đâu.

 

Tiểu quỷ không có mặt bên cạnh bưng một cái khay, hai chân run rẩy.

 

Nó không hiểu, tại sao tân nương của Quỷ Vương đột nhiên lại trở nên như vậy, rõ ràng lúc mới vào phủ còn rất yên tĩnh.

 

“Ngươi lại đây cho ta xem một chút, ngươi thật sự không có mặt sao?”

 

Khương Trúc nắm lấy tiểu quỷ, cẩn thận quan sát đầu nó.

 

Tiểu quỷ kia sợ c.h.ế.t khiếp, phát ra tiếng ú ớ, lại không dám phản kháng.

 

“Ta là hòa thượng, cưới ta, nam quỷ đó không sợ giảm thọ sao.”

 

Khương Trúc buông tiểu quỷ ra, tự mình đứng dậy, mở cửa nhìn quanh.

 

“Chủ nhân quỷ của các ngươi cũng khá có cảm giác nghi thức đó, nhưng chủ nhân quỷ các ngươi không nhìn ra ta không mặc giá y sao? Chỉ đội khăn che đầu là xong à?”

 

Tiểu quỷ muốn nói với nàng không được ra ngoài, nghe nàng nói lại cảm thấy nàng có chút tức giận, càng không dám mở miệng, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.

 

Khương Trúc bước một bước lớn ra ngoài: “Ngươi đừng theo ta, ta phải đi làm chính sự.”

 

Thấy nàng thật sự ra ngoài, tiểu quỷ sợ hãi biến thành một sợi khói, run rẩy theo sau nàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net