Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 130
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 130

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ma Vương bước một bước sang bên cạnh, che khuất phần lớn bóng dáng của Khương Trúc.

 

Người khác không biết, còn nó có thể không biết sao?

 

Tên này không phải thích nuôi tiểu quỷ hồn, mà là thích nuôi những quỷ hồn có công đức.

 

Bởi vì hắn ta thích kim sắc, mà Quỷ giới thì âm u, bất cứ thứ gì xuống đây đều trở thành đen trắng, chỉ có công đức mới có kim quang.

 

“Chuyện của bổn vương không cần ngươi lo, ngược lại, thủ hạ của ngươi ăn cắp sức mạnh của ta, làm bị thương người của ta, ngươi định thế nào?”

 

“Ồ, còn có chuyện này sao?”

 

“Lỗi của ta, làm bị thương khế ước giả của ngươi.”

 

Giọng điệu của Quỷ Minh Vương rất lạnh lùng, khiến Tang Quỷ Vương run rẩy không ngừng.

 

“Vậy thì phạt hắn ta đi quỷ ngục mười năm thế nào? Hoặc hai mươi năm, ba mươi năm? Một trăm năm?”

 

“Cửu Phi có hài lòng không?”

 

Lời hắn ta  nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Tang Quỷ Vương run như cầy sấy.

 

Một trăm năm?!

 

Thà rằng bây giờ bị đánh c.h.ế.t còn hơn.

 

Khương Trúc nghĩ trong lòng nếu hắn ta đi quỷ ngục, những người bên ngoài sẽ như thế nào.

 

Nàng còn định để họ tự chịu hậu quả cơ mà.

 

“Sính lễ của hắn ta đúng là đã được người ta nhận, chỉ có điều cưới nhầm người thôi, người cần cưới không phải là ta.”

 

“Không cưới thành công?”

 

Ma Vương: “?”

 

Tang Quỷ Vương: “?”

 

Khương Trúc: “?”

 

Nàng nghi ngờ bản thân nghe nhầm, sao lại nghe thấy trong giọng điệu của Quỷ Minh Vương có chút tiếc nuối?

 

Ma Vương tức giận muốn chết.

 

Ngươi muốn giữ nàng lại Quỷ giới chứ gì.

 

“Lão bất tử(1) ngươi có ý gì?”

 

Quỷ Minh Vương mặt không đổi sắc giải thích: “Ý của ta là, cứ để hắn ta đi cưới người cần cưới, còn về việc làm ngươi bị thương, thì để hắn ta bồi thường bằng đồ của Tang Quỷ Vương phủ cho ngươi, bản vương cũng bồi thường thêm cho ngươi, được không?”

 

Tên Tang Quỷ Vương mà hắn ta nuôi này mặt nào cũng tốt, chỉ có tật xấu là thích cưới vợ, lúc sống bị từ hôn mười tám lần, nên sau khi c.h.ế.t không sửa được thói này.

 

Thật là khiến quỷ đau đầu.

 

“Muốn Quỷ Vương Lệnh của ngươi.”

 

“Ngươi thật không khách sáo.”

 

“Lỡ như tiểu quỷ tay sai của ngươi lại gây rắc rối cho nàng thì sao? Ngươi đưa Quỷ Vương Lệnh cho nàng.” Ma Vương ngang nhiên cướp bóc.

 

Quỷ Minh Vương không từ chối, tự tay đưa một tấm lệnh bài hình đầu lâu cho người toàn thân tỏa kim quang- Khương Trúc.

 

Tấm lệnh bài hình đầu lâu vừa chạm vào nàng liền hóa thành ánh sáng chui vào thức hải của nàng.

 

Không biết tại sao, Khương Trúc luôn cảm thấy ánh mắt của Quỷ Minh Vương nhìn nàng có chút đáng sợ, thật là rợn tóc gáy.

 

Ma Vương bực bội nói: “Được rồi được rồi, nhìn một hai lần là đủ rồi, còn nhìn chằm chằm mãi, ngươi tám trăm năm chưa thấy kim quang sao?”

 

“832 năm.”

 

Hắn ta đã 832 năm chưa thấy kim quang rực rỡ như vậy.

 

Cửu Phi thật may mắn, lại nhặt được bảo bối ở nhân gian.

 

“…”

 

Ai quan tâm ngươi chứ, đồ thần kinh.

 

Ma Vương chỉ vào Tang Quỷ Vương dưới đất ra lệnh: “Được rồi, ngươi, đi lấy đồ qua đây, sau đó đưa chúng ta về nhân gian.”

 

Tang Quỷ Vương nhìn Quỷ Minh Vương, nhận được sự đồng ý, tức khắc lăn lộn chạy về vương phủ của mình.

 

Lãnh đạo nói có khác, không bao lâu sau Tang Quỷ Vương đã mang theo một đống đồ đồng nát đến, phần lớn là đồ của Quỷ giới.

 

Khương Trúc chọn lựa trong đống đồ, lấy một số thứ có thể dùng được.

 

Tang Quỷ Vương kia cũng thật thà, mang cả bàn ghế đến, chất đầy cả khoảng đất trống.

 

Khương Trúc lấy hết sách liên quan đến Quỷ giới.

 

“Được rồi, những thứ còn lại ngươi mang về đi.”

 

Tang Quỷ Vương rất nghe lời, nhanh chóng mang đồ về lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-130-quy-minh-vuong-thich-kim-quang.html.]

 

“Được rồi, thả chúng ta trở về.”

 

Quỷ Minh Vương hỏi: “Không ở lại Quỷ giới vài ngày sao?”

 

“Không cần.”

 

“Không đến điện của ta ngồi chơi sao?”

 

“Không đi.”

 

“Hay là đi thăm bọn Quỷ Thanh Vương nhé?”

 

“Thăm cái gì, chúng ta muốn về!”

 

“Hay là…”

 

Ma Vương mò Lôi Thần lên rồi ném qua: “Tin ta c.h.é.m c.h.ế.t ngươi không? Chúng ta muốn về Nhân giới.”

 

Vạn Quân Kiếm tự mang chính khí, khắc chế nhất là âm khí quỷ khí, chỉ là bị hạn chế bởi khế ước nên không cùng đẳng cấp với Quỷ Minh Vương.

 

Lôi Thần và Ma Vương khác nhau, dù là Tthần kiếm lợi hại đến đâu cũng là do con người tạo ra, bẩm sinh đã bị con người hạn chế, không giống như Ma Vương có truyền thừa của chủng tộc, có thể tự do điều động toàn bộ sức mạnh.

 

Thần Khí sinh ra vì con người, mãi mãi không thể vượt qua con người.

 

Thần kiếm sở dĩ là Thần kiếm, không phải vì nó có sức mạnh hủy thiên diệt địa, mà vì nó có thể hoàn toàn phù hợp với khế ước giả, bất kể khế ước giả mạnh yếu ra sao, nó đều có thể giúp khế ước giả phát huy sức mạnh đến cực hạn.

 

Nói cách khác, sức mạnh của nó sẽ không bao giờ phản lại khế ước giả, nó là vũ khí hoàn hảo nhất của khế ước giả, là bạn đồng hành cùng khế ước giả trưởng thành, chứ không phải là ô dù bảo vệ nghịch thiên.

 

Thần Khí lợi hại nhất định sẽ có một khế ước giả lợi hại, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau đạt thành tựu.

 

Nhược điểm là một khi Thần kiếm bị ký khế ước, sức mạnh của nó sẽ bị áp chế, trừ khi mạo hiểm tổn hại bản thân và người khác để cưỡng ép đột phá, nếu không không thể phát huy sức mạnh vượt hơn quá nhiều so với khế ước giả.

 

Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Thần Khí không muốn tùy tiện ký khế ước với con người.

 

Quỷ Minh Vương dùng một tay đón lấy Vạn Quân Kiếm, hơi nhíu mày.

 

Hiện tại tuy sức mạnh của Vạn Quân Kiếm yếu hơn, nhưng vẫn sắc bén như ban đầu, chính khí dồi dào, giống hệt như khi ở trong tay Cửu Hoa Kiếm Tôn ngàn năm trước.

 

Liên tiếp gặp hai người bạn cũ, tâm trạng của Quỷ Minh Vương khá tốt.

 

Hắn ta không thay đổi sắc mặt, trả kiếm lại cho Khương Trúc, giọng nói mang theo một chút tiếc nuối khó nhận ra: “Được rồi, Tang Quỷ Vương, ngươi dẫn họ về đi.”

 

“Quỷ Vương Lệnh có thể mở quỷ môn, có thời gian thì đến chơi.”

 

Ma Vương thu nhỏ thân hình nhảy vào cái giỏ nhỏ bên hông Khương Trúc, không muốn ở lại với con quỷ này thêm một giây nào.

 

Khương Trúc ôm Vạn Quân Kiếm trong lòng, vội vàng theo sau Tang Quỷ Vương rời khỏi Quỷ giới.

 

Nàng không hỏi tại sao Ma Vương lại quen biết Quỷ Minh Vương, cũng không hỏi về cái tên Cửu Phi.

 

Trước đây nàng đã có thể nhận ra một số manh mối từ cuộc trò chuyện giữa Lôi Thần và Ma Vương, bao gồm cả Ma tộc và chủ nhân trước của Lôi Thần, nhưng nàng chỉ nghe thôi.

 

Hiện tại nàng còn quá yếu, dù có hỏi cũng không liên quan gì đến nàng.

Thu Vũ Miên Miên

 

Đợi đến khi nàng mạnh mẽ đến một cảnh giới nhất định, tự nhiên sẽ đến lúc nàng được biết.

 

Nhân gian, bên bờ sông Hoài—

 

Lúc đầu nhóm người Hoa Nương còn có sức nói vài câu châm chọc, sau đó bị Nghệ Phong Dao cù chân, bị Mục Trì vẽ mặt quỷ, còn bị Trương Đồng bắt chơi trò nhảy ngựa, lúc này bọn họ hoàn toàn không dám lên tiếng, chỉ sợ gây chú ý.

 

“Trời sắp sáng rồi, sao vẫn chưa ra, thật sự muốn ở lại qua đêm sao?”

 

Mục Trì vừa nói xong, sông Hoài đột nhiên sôi trào, quỷ môn quen thuộc lại xuất hiện.

 

Tiêu Trường Phong và mấy người lập tức rút vũ khí, trong tư thế cảnh giác, còn Hoa Nương thì lộ vẻ sợ hãi.

 

Tang Quỷ Vương bước ra khỏi quỷ môn trước, sau đó đứng bên cạnh, đợi Khương Trúc ra khỏi cửa, mới cúi đầu đi theo sau.

 

Quỷ Vương Lệnh trên người nàng khiến hắn ta không dám đến quá gần.

 

Mọi người thấy cảnh này đều ngẩn ra.

 

Gì đây.

 

Sợ vợ à?

 

“Tiểu Trúc Tử, ngươi không lấy quỷ đấy chứ?” Trương Đồng không kìm được hỏi.

 

Khương Trúc giật giật khóe miệng: “Nói xằng xiên gì vậy, ta là hòa thượng.”

 

Trương Đồng chạy tới, lo lắng hỏi: “Không đúng, trên quần áo ngươi sao có nhiều m.á.u vậy?”

 

“Ồ, không sao, đánh nhau với hắn ta một trận.”

 

“Ngươi đánh bại hắn ta rồi?”

 

“Không, đánh không lại, ta suýt bị hắn ta đánh chết.”

 

Khương Trúc rất thản nhiên nói ra sự thật này.

 

________________________________________________________________

(1) Lão bất tử: Đây là một câu chửi giống kiểu già rồi còn mất nết.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Địa Phủ Đế Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net