Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tại lầu hai của khách điếm.
“Chưa thấy được thứ gì, mà cũng chưa từng nghe đến... Muội đang yên đang lành tu luyện trong viện, bọn họ lại bắt muội đi theo xa lắc xa lơ thế này, cũng không sợ bị lừa à.”
“Mặc Hi, không được nói bậy. Quản sự của phân các Luyện Khí Các Đông thành luôn có mối giao hảo với nhà chúng ta. Người ta vô duyên vô cớ lừa chúng ta làm gì?”
Vinh Mặc Ngôn đẩy đĩa bánh mà thị vệ vừa mua tới trước mặt nàng ấy.
“Người ta có lòng tốt đưa tin cho chúng ta, muội nhìn thấy bộ dạng của Hoàng thành cũng biết là ông ấy không nói sai. Chúng ta nợ ông ấy một món nợ nhân tình.”
“Vâng vâng, Vinh gia nhà chúng ta nợ nhân tình với bao nhiêu người rồi, kiếp sau muội cũng không trả hết được.”
Vinh Mặc Hi nằm úp mặt lên bàn, vừa lẩm bẩm vừa nhét một miếng bánh vào miệng, cầm lấy cuốn sổ nhỏ và viết vào dòng chữ: “Nợ quản sự Hoàng một nhân tình”, sau đó còn ghi thêm các chi tiết cụ thể.
Trong cuốn sổ ấy dày đặc những món nợ ân tình mà Vinh gia đã mắc phải, có một số đã trả, nhưng cũng còn nhiều là chưa trả.
Đây là cuốn sổ Vinh Mặc Hi đã ghi chép từ nhỏ, vì cha và ca ca nàng ấy luôn nhắc nhở rằng người Vinh gia không được quên ơn nghĩa, nếu không, khi gia tộc gặp khó khăn sẽ không có ai ra tay giúp đỡ.
Ân tình nhiều quá.
Tính tình nàng ấy thô lỗ, không nhớ được quá nhiều chi tiết nhỏ nhặt, chỉ có thể ghi lại vào sổ.
Khép cuốn sổ lại, Vinh Mặc Hi lại nhét thêm hai miếng bánh vào miệng, vừa nhai vừa lúng búng nói: “Muội muốn xem thứ gì mà khiến bọn họ đồn đại thần thánh đến vậy, bắt chúng ta phải thân chinh đi xa thế này.”
“Dù không phải là thứ báu vật hiếm có, nhưng đến Hoàng thành mở mang tầm mắt cũng không thừa. Muội cứ ru rú trong viện luyện võ suốt ngày, chẳng sợ mình ngột ngạt à? Huynh chỉ muốn muội ra ngoài cho khuây khoả.”
Vinh Mặc Ngôn rất đau đầu đối với người muội muội chỉ biết đến tu luyện này của mình.
Theo lý mà nói, con cháu đại gia tộc siêng năng tu luyện là tốt, nhưng Vinh Mặc Hi đã đến mức gần như bị ám ảnh.
Nàng ấy có thể không ăn không uống, mấy tháng liền, thậm chí một năm không bước ra khỏi viện nửa bước, cũng không giao tiếp với ai, có lẽ người duy nhất nàng ấy qua lại chính là vị trưởng lão dạy võ cho nàng ấy.
“Muội cần ra ngoài đi lại, lộ mặt, tiếp xúc với nhiều người để hiểu lòng người. Chẳng phải lần trước đã bị Khương gia chơi một vố sao? Nếu muội giao tiếp nhiều hơn, thì đã có thể nhận ra hàm ý trong lời nói của họ, và không phải chịu thiệt thòi rồi.”
Vinh Mặc Hi đứng dậy, dựa vào khung cửa sổ, chẳng mảy may bận tâm:
“Đó là vì muội chưa đủ mạnh, điều cần làm bây giờ là nâng cao thực lực mới đúng. Muội chẳng thích chơi trò đấu trí với họ, đến khi tu vi muội đủ mạnh, họ sẽ không dám nói gì. Dù họ có cố tình tính kế muội, thì muội sẽ đánh cho họ khuất phục, thế là xong chuyện.”
“Vả lại, chẳng phải còn có huynh sao.”
Thu Vũ Miên Miên
Vinh Mặc Ngôn bị lời lẽ của nàng ấy chặn họng, chỉ biết lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt.
“Ca ca con nói đúng đấy, con nên ra ngoài nhiều hơn. Tu luyện tất nhiên quan trọng, nhưng không thể chỉ biết mỗi tu luyện. Tuy Vinh gia chúng ta mở hội lính đánh thuê, nhưng vẫn là làm ăn với người, không thể tránh được tâm kế. Dù mạnh cỡ nào cũng không chịu nổi sự tính kế của trăm người, ngàn người.”
Vinh Minh đẩy cửa bước vào, phía sau ông ấy là đám thị vệ, họ thuận thế đứng canh giữ ngoài cửa.
“Cha.”
Vinh Minh nhìn nữ nhi của mình mà cười nói: “Theo Man trưởng lão luyện võ luyện đến mức sắp thành kẻ ngớ ngẩn rồi. Nếu không ra ngoài, con còn chẳng biết hôm nay là ngày tháng năm nào nữa.”
Vinh Mặc Hi bĩu môi, trong lòng nghĩ rằng chờ đến khi nàng ấy trở thành một đại năng, mọi người trong nhà tất nhiên sẽ công nhận nàng ấy.
Đang lúc Vinh Minh và Vinh Mặc Ngôn còn muốn khuyên bảo thêm thì phía dưới lầu bỗng có tiếng ồn ào.
Mắt Vinh Mặc Hi lập tức sáng lên, phóng ra ngoài: “Để con ra ngoài xem thử, hai người cứ từ từ uống trà.”
“Ê, Tiểu Hi, cha còn chưa nói xong mà...”
Vinh Mặc Hi chẳng buồn dừng chân, thậm chí còn chu đáo đóng cửa lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-134-mat-nhin-cua-phong-thanh-tong-dung-la-qua-kem.html.]
“Bang—”
Cánh cửa đóng chặt lại.
Vinh Minh lắc đầu thở dài.
Quay sang nói với Vinh Mặc Ngôn: “Cha vừa sai người đi dò hỏi qua, quả thực thứ đồ kia rất thần kỳ. Nếu hội lính đánh thuê của chúng ta có được, không chỉ tiết kiệm được nhân lực, vật lực mà còn giảm bớt nhiều thương vong không đáng có...”
Còn ở phía bên kia, Vinh Mặc Hi một mình chạy ra ngoài, ngay khi còn trên cầu thang đã tò mò ngó xuống.
Trước cửa khách điếm có một vòng người vây quanh, ở giữa là người của Khương gia Kinh Dương thành đang đối mặt với người của Phong Thanh Tông Hoàng thành.
Khương Thanh Dương cau mày nói: “Phòng trọ là chúng ta đặt trước, các vị đạo hữu lại chen ngang thế này là có ý gì?”
Tô Thiên Tuyết cười lạnh: “Ý gì? Khách điếm này vốn là của Vũ Văn gia, nhà của nhị sư huynh ta, chúng ta đã tốt bụng chừa lại cho các người một gian phòng, thế mà các ngươi còn dám chất vấn chúng ta, lý lẽ ở đâu ra?”
Nếu như mấy người Khương Trúc có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra Tô Thiên Tuyết lúc này hoàn toàn khác biệt so với trước kia.
Trước đây, Tô Thiên Tuyết luôn toát lên dáng vẻ yếu đuối, như có như không bộc lộ cảm giác cần được bảo vệ, nhưng lúc này ánh mắt của nàng ta lạnh lùng và u ám, toàn thân tỏa ra khí tức hung hăng, áp bức.
Vũ Văn Vân vốn đã bị thương trong lúc rèn luyện, giọng điệu lúc này càng thêm khó chịu.
“Nếu các ngươi biết điều, chúng ta sẽ chừa lại cho một phòng. Còn không thì cút ra ngoài.”
Thái độ ngạo mạn của đối phương khiến người Khương gia tức giận.
Khương Trạch Lan cười nhạt nói: “Hay cho một gia tộc lớn, hay cho một trong Ngũ đại tông môn. Phúc Vận khách điếm của các ngươi làm ăn kiểu này sao? Chủ nhà có thể tùy tiện lăng mạ khách nhân, đây là phong độ của Ngũ đại tông môn Hoàng thành các ngươi?”
“Người từ Kinh Dương thành lại dám quản chuyện làm ăn của chúng ta ở Hoàng thành sao? Buồn cười. Nếu không vừa ý thì quay về Kinh Dương thành của ngươi đi. Còn dám ngăn cản chúng ta nữa, đừng trách sao ta không khách khí.”
Khuôn mặt Tô Thiên Tuyết lạnh như băng, dẫn các đệ tử của Phong Thanh Tông vòng qua người Khương gia, định lên lầu.
Khương gia dù gì cũng là đại gia tộc số một số hai ở Kinh Dương thành, làm sao chịu nổi sự sỉ nhục này.
“Đã sớm nghe nói tiểu sư muội của Phong Thanh Tông xuất thân là một tên ăn mày, lời đồn quả không sai. Đổi bộ da mới cũng không che giấu được sự hèn hạ trong xương tủy.” Khương Trạch Lan lớn tiếng nói ở phía sau.
“Mắt nhìn Phong Thanh Tông đúng là quá kém, không hiểu sao lại thu nhận kẻ như ngươi...”
Trước mắt Khương Trạch Lan chợt lóe lên một luồng hồng quang, tiếp theo là cảm giác đau rát trên mặt, lời đang nói liền hóa thành tiếng thét chói tai.
Trong tay Tô Thiên Tuyết đang nắm một chiếc roi đỏ rực như lửa, trên roi có những cái gai nhỏ lấm tấm m.á.u tươi.
Mà Khương Trạch Lan đã bị rạch một vết sẹo to cỡ hai ngón tay chạy ngang qua cả khuôn mặt.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến đám đông xung quanh hoảng sợ lùi lại vài bước, những tiếng bàn tán cũng dần nhỏ đi.
“Ngươi dám đánh ta a a a, ngươi dám đánh vào mặt ta, đồ tiện nhân, ta sẽ xé xác ngươi.”
Khương Trạch Lan ôm mặt hét lên, giương nanh múa vuốt định lao về phía Tô Thiên Tuyết nhưng bị người Khương gia kéo lại.
Tô Thiên Tuyết cười lạnh lùng, vẻ mặt tràn đầy sự u ám: “Giờ thì ngươi trông thuận mắt hơn rồi.”
Khương Trạch Lan vừa chỉ vào nàng ta chửi rủa vừa che mặt khóc nức nở.
Khuôn mặt Khương Thanh Dương tối sầm lại: “Phong Thanh Tông dù có là một trong Ngũ đại tông môn, nhưng cũng không thể ức h.i.ế.p người khác như vậy.”
Tô Thiên Tuyết tuyệt đối sẽ không xin lỗi, cũng chẳng đời nào bồi thường. Khương gia tất nhiên không thể nuốt trôi cơn giận này, thế là lập tức giao chiến với Phong Thanh Tông.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");