Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 138
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 138

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thực ra nghĩ lại cũng không phải là không có khả năng. Lúc Đại hội tông môn diễn ra, chẳng phải mấy vị tiền bối của Luyện Khí Các còn tranh nhau muốn thu nhận nàng ấy sao? Liệu có phải vì lý do này không?”

“Huynh à, huynh phát hiện ra điều quan trọng rồi.”

“Chỉ cần nghĩ đến việc Niệm Nhất mới chỉ mười sáu tuổi là ta lại thấy đau lòng. Người như nàng ấy có thể một năm lớn hai tuổi không nhỉ?”

“Đây là người đứng đầu bảng thiên tài Hoàng thành sao?”

“Hửm? Đứng đầu à? Hôm qua ta xem mới chỉ đứng thứ ba thôi mà.”

“Vừa mới đổi.”

Trong phòng bao, chiếc cốc trong tay Tô Thiên Tuyết bị bóp vỡ nát, nước trà theo tay nàng ta chảy xuống sàn.

Nàng ta không tin.

Nàng ta không tin cái kẻ vô dụng Khương Trúc đó có thể luyện ra được thứ đó.

Ở tầng một, hầu hết mọi người đều đang kinh ngạc về vị chủ luyện sư, trong khi những người ở tầng hai và tầng ba đã nghĩ thông suốt, không còn kích động như ban đầu.

Vinh Minh nắm chặt quyển hướng dẫn trong tay, ánh mắt đăm chiêu, miệng lẩm bẩm: “Nếu không có rủi ro, thì gọi nó là Thần khí cũng chẳng quá lời...”

Vinh Mặc Hi nghiêng đầu, giật lấy quyển hướng dẫn, trên mặt tràn đầy vẻ hài lòng.

“Rủi ro? Có rủi ro gì đâu, con thấy nó rất tốt mà. Lúc trước chẳng phải cha còn than thở về việc khó liên lạc với người của Hội lính đánh thuê sao? Cái này đúng là thiết kế riêng cho cha rồi.”

Vinh Mặc Ngôn cười, trong mắt lóe lên tia sáng: “Muội có biết Tinh Thần Các không?”

“Biết chứ, sao vậy?”

“Người ta nói rằng Tinh Thần Các cái gì cũng biết, tai mắt của bọn họ phủ khắp mọi ngóc ngách. Nhưng thật ra, ban đầu Tinh Thần Các chỉ có thể đổi tin tức bằng tin tức. Người càng đông, bọn họ càng biết được nhiều bí mật. Bây giờ, Tam Đại Các đều nắm giữ Tiểu Lnh Thông, mọi thông tin của mọi người đều ở trên đó. Nếu họ muốn trở thành Tinh Thần Các thứ hai, thậm chí còn chẳng cần đến chi phí.”

“Những thế lực lớn hơn một chút, thà đi đường vòng, chứ không muốn làm việc kiểu dâng tiền bạc và bí mật cho người khác.”

Vinh Mặc Hi như bị dội một gáo nước lạnh, nụ cười trên mặt lập tức tắt lịm, ai oán kêu lên: “A? Vậy chúng ta có nên mua không đây?”

Nhưng nàng ấy thật sự rất muốn thử chơi.

“Cứ xem Tam Đại Các sắp xếp thế nào đã. Bọn họ đều là những thương nhân tinh ranh nhất, đã chế tạo ra thứ này, đương nhiên sẽ có cách thuyết phục chúng ta ngoan ngoãn móc linh thạch ra.”

Trên đài cao, nghe thấy những tiếng nghi hoặc lẫn kinh ngạc từ phía dưới, Cửu Uyển Nương cũng không giải thích nhiều.

Nàng ấy mỉm cười, ánh mắt lướt qua tầng hai và tầng ba đang im lặng, nói: “Trước khi chính thức bắt đầu, ta đại diện cho Tam Đại Các cam kết với mọi người rằng tuyệt đối sẽ không truyền ra hay bán lại bất kỳ thông tin nào trong Tiểu Linh Thông. Các đại thế lực có thể yên tâm sử dụng.”

Thị nữ đứng sau nàng ấy lấy ra một viên Lưu Ảnh thạch, hình chiếu khổng lồ xuất hiện trên không trung.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, những người trong các phòng bao ở tầng hai nhô đầu ra, dán mắt vào hình chiếu.

Trong căn phòng hơi tối, các đệ tử Vạn Phật Tông mặc tông phục cùng với các các chủ của Tam Đại Các và những luyện khí sư cao cấp của Luyện Khí Các đang ngồi quanh bàn.

Một giọng nói kiên định và rõ ràng vang vọng khắp hội trường đấu giá qua hình chiếu.

“Niệm Nhất, đệ tử thân truyền Vạn Phật Tông đời thứ 981, lấy thần hồn đạo tâm thề với trời đất...”

Những người trong phòng bao lập tức ngẩng đầu lên.

Vinh Minh vội vã bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống, chỉ thấy trong hình chiếu, cô nương trông còn khá non nớt đang chắp tay trước ngực, ánh sáng của quy tắc thiên địa chiếu xuống thân thể nàng ấy, nốt chu sa trên trán đỏ rực chói mắt.

Thiên thệ.

Bọn họ dám thực hiện thiên thệ!

“Các chủ Luyện Khí Các, Bạch Viễn Sơn, lấy thần hồn đạo tâm thề với trời đất...”

“Các chủ Thần Đan Các, Cung Ngọc Thành, lấy thần hồn đạo tâm thề với trời đất...”

“Các chủ Linh Phù Các, Minh Phán Sơn, lấy thần hồn đạo tâm thề với trời đất...”

“Luyện khí sư Triệu Xuân Lai, lấy thần hồn đạo tâm thề với trời đất...”

Áp lực từ quy tắc thiên địa qua hình chiếu đè nặng lên mọi người có mặt, khiến họ không thể thốt nên lời.

Cho dù trong lòng họ không tin chủ luyện sư là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng ngay khoảnh khắc hình chiếu xuất hiện, họ đã không thể lừa dối bản thân mình nữa.

Dù nàng ấy không phải chủ luyện sư, chỉ cần nàng ấy có thể cùng đám thương nhân và luyện khí sư hàng đầu đó bày mưu tính kế, nàng ấy cũng xứng đáng được gọi là thiên tài.

Lời thề kéo dài quá lâu, suốt cả một canh giờ, âm thanh của lời thề trong hình chiếu vang vọng khắp phòng đấu giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-138-thien-tu-tuyet-the.html.]

Nhưng không một ai dưới khán đài thúc giục, tất cả đều kiên nhẫn lắng nghe từng lời thề.

Nội dung của thiên thệ rất nhiều, nhưng hầu như đã xóa tan mọi nghi ngờ.

Lúc này, từ tầng hai và tầng ba mới bắt đầu có chút động tĩnh, có người kinh ngạc về luyện khí sư, có người bất ngờ vì Tam Đại Các dám cam kết như vậy vì Tiểu Linh Thông, nhưng phần lớn là khát vọng và quyết tâm sở hữu món bảo vật này.

Trong mắt Vinh Minh lóe lên sự cuồng nhiệt, nói: “Nghe nói đây chỉ là đợt đầu tiên, Tam Đại Các quyết tâm bán Tiểu Linh Thông khắp cả Tu Tiên giới!”

Chỉ cần sau này bán mỗi một cái Tiểu Linh Thông với giá một trăm khối linh thạch thượng phẩm, toàn bộ Tu Tiên giới nhiều người như vậy, ai cũng có một cái...

Ông ấy không dám tưởng tượng số của cải khổng lồ ấy sẽ như thế nào.

Huống hồ còn có thể mở thêm rất nhiều ngành nghề phụ trợ.

Mặc dù bọn họ đều biết Tam Đại Các sẽ nhân cơ hội này mà vươn lên một tầm cao mới, nhưng không một ai có thể từ chối một thứ hoàn mỹ như Tiểu Linh Thông.

Thu Vũ Miên Miên

Tam Đại Các lần này chắc chắn sẽ một bước lên trời.

Trong phòng bao của Khương gia, Khương Hồng chăm chú nhìn vào hình chiếu, gương mặt tràn đầy niềm vui, không thể nào che giấu được.

Đây đúng là vinh quang của Khương gia chúng ta.

“Đứa trẻ này thật biết cách làm rạng rỡ gia tộc.”

Khương Thanh Dương vẫn chưa hết kinh ngạc, cất lời tán thưởng: “Phải, đệ tử thân truyền Vạn Phật Tông, người đứng đầu bảng thiên tài, giờ lại còn là chủ luyện sư của Tiểu Linh Thông... quả thật thiên phú phi phàm.”

“Thiên phú phi phàm cái gì, đường muội ngươi phải gọi là thiên tư tuyệt thế!”

Khương Hồng mừng đến mức cười lớn, không hề giữ gìn hình tượng.

Ông ta vốn là người rất nghiêm khắc, ít khi cười, ít nhất từ trước đến giờ Khương Thanh Dương chưa từng thấy ông ta cười được mấy lần, đừng nói đến việc cười lớn như thế này.

Có vẻ như từ khi Khương Thanh Dương sinh ra, chưa bao giờ thấy ông ta cười như thế.

Bởi vậy, Khương Thanh Dương nhất thời ngẩn người, trong lòng trào dâng một cảm giác cay đắng.

Hắn hiểu, bản thân mình chưa từng làm cho ông ta thật sự hài lòng.

Lần duy nhất ông ta cười lớn lại là nhờ vào người khác.

Dù vậy, Khương Thanh Dương vẫn cúi đầu, nhẹ giọng phụ họa: “Phải, thiên tư tuyệt thế.”

Khương Trạch Lan cũng ngây người, quên cả bày tỏ cảm xúc.

Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy cha mình vui đến vậy.

Khi nàng ta đột phá Trúc Cơ lúc mười ba tuổi, ông ta cũng chỉ cười nhạt rồi nói một câu: “Cũng được.”

Vì một câu “Cũng được” đó, họ đã ngày đêm không ngừng tu luyện.

Nhưng giờ thì sao?

Khương Trạch Lan không phân biệt nổi cảm giác trong lòng mình là ghen tỵ hay hâm mộ, chỉ thấy bản thân bỗng muốn khóc.

Nàng ta mới là nữ nhi của ông ta, không phải sao?

Trong một phòng bao khác, bóng đen của Tô Thiên Tuyết, lơ lửng trong không trung, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

“Nàng ta giỏi thật đấy, Tiểu Linh Thông sánh ngang Thần khí lại là thành quả của nàng ta. Ngươi nhìn xem, bên ngoài ai cũng gọi tên nàng ta. Khi nào thì Tô Thiên Tuyết ngươi lại trở thành cái bóng của người khác, song linh căn thượng phẩm mà lại trở thành nền cho kẻ có linh căn hỗn tạp?”

“Đủ rồi, ta sẽ không bao giờ làm nền cho bất kỳ ai.”

Tô Thiên Tuyết đứng dậy, mặt lạnh lùng, đẩy cửa phòng bao rồi bước ra ngoài.

“Không phải ngươi muốn giúp ta liên hệ với hắn sao? Hành động đi.”

Thị nữ đứng gác bên ngoài ngạc nhiên khi thấy nàng ta rời đi trước cả khi buổi đấu giá bắt đầu.

Phòng bao trống trải, gió lạnh tràn vào, khiến thị nữ vào dọn dẹp bất giác rùng mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trư Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net