Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Trúc cười khẩy: "Ta không chỉ muốn học luyện đan, vẽ bùa, bày trận, đúng rồi, còn phải học cả côn pháp, thương pháp, tiên pháp, đao pháp, cái nào cũng không thể thiếu, ai bảo ta tài hoa hơn người chứ, học cái gì cũng biết."
Thật không biết xấu hổ!
Kiêu ngạo tự đại.
Làm gì có ai tự khen mình như vậy?!
Khương Trạch Lan miệng lắp bắp, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Vô cùng tức giận.
Khương Thanh Dương thấy bầu không khí có phần lúng túng, liền hòa hoãn nói "Nàng ta không có ác ý đâu, mong Đường muội đừng để bụng, học nhiều thứ thì khó tránh việc không tinh thông, ta khuyên muội một câu, người luyện khí thì phần lớn không luyện đan." .
Đường muội ? Cung Tiêu Tiêu, gọi ngươi đó.
Cung Tiêu Tiêu ngẩn người một lúc.
Vội vàng xua tay giải thích: "Cung gia ta là dòng dõi đơn mạch, tuyệt đối không có huynh đệ thân thích ”
Khương Trúc sờ đầu: "Ta là cô nhi, càng không có huynh đệ thân thích, thật kỳ lạ, hắn ta đang nói chuyện với ai vậy?
Khương Thanh Dương trầm mặc một hồi: "Là ta lỡ lời rồi, xin lỗi đã quấy rầy.”
Khương Trúc nhếch môi cười với hai người, kéo Cung Tiêu Tiêu đi mà không ngoái đầu lại.
“Ca, huynh xem nàng ta kìa” .
Khương Trạch Lan nghiến răng nghiến lợi: "Làm sao dám ngông cuồng như vậy, nếu nàng ta thật sự là người nhà Khương gia, vậy Khương gia còn chỗ cho chúng ta nữa sao?
Nghĩ đến việc sau này Khương gia đều phải cung phụng nàng, trong lòng nàng ta đau như bị kim châm.
Liệu còn ai quan tâm đến sống c.h.ế.t của nàng ta nữa không?
Khương Thanh Dương rũ mắt xuống: "Được rồi, đó là quyết định của phụ thân, chúng ta có thể làm gì được đây ?”
“Muội đừng đối nghịch với nàng ta, nếu để phụ thân biết được lại bị mắng phạt đó. Đi thôi, chúng ta tìm một đan sư khác xem vết thương trên mặt cho muội.”
Khương Trạch Lan căm hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Khương Trúc, không cam lòng nhưng lại không thể làm gì.
Một bên khác, Khương Trúc cùng Cung Tiêu Tiêu đã đến phòng luyện đan ở lầu ba.
Cung Tiêu Tiêu sai người chuẩn bị đầy đủ linh dược và lò luyện đan.
“Mặc dù có chút ý đồ khác nhưng bọn họ nói cũng có lý, giỏi về luyện khí, nếu muốn chuyển sang luyện đan thì phải suy nghĩ kỹ, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”
Khương Trúc cười nhẹ: " Ta chỉ muốn thử xem, nếu ta không có thiên phú, thì chắc chắn sẽ không làm chuyện tốn sức mà không có kết quả như này đâu.”
“Được rồi vậy chúng ta bắt đầu thôi”
“Được.”
“Luyện đan cùng luyện khí thật ra có nhiều điểm chung, nhưng luyện đan lại yêu cầu cao hơn về linh hỏa.”
Cung Tiêu Tiêu nói đến đây, nhớ ra nàng có lưu ly Tịnh Hoả, liền nói tiếp : “Linh dược không giống như những viên tinh thạch luyện khí, chúng là vật sống, vậy nên cần phải tinh luyện tỉ mỉ hơn.”
“Trong quá trình luyện đan, dược tính quyết định thứ tự tinh luyện, đưa vào lò, và hòa hợp...”
“Lò luyện đan là một khí cụ quan trọng khác, lò luyện đan tốt có thể truyền nhiệt độ của lửa chính xác, lò kém chất lượng sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác trong kiểm soát nhiệt độ linh hỏa.”
Trong lúc khương trúc học luyện đan, người của Ngũ Đại Tông Môn cũng đã tụ lại một chỗ.
Trong sảnh đường rộng lớn, các trưởng lão và Tông chủ của Ngũ Đại Tông Môn đều có mặt.
Tông chủ Vạn Phật Tông Vô Tương chậm rãi nói: “Ma vương có lẽ đã phá vỡ phong ấn, chỉ là không biết có bao nhiêu kẻ đã thoát ra ngoài.”
Mọi người đều kinh hãi: “ Ma tộc thật sự đã thoát khỏi phong ấn rồi sao?”
Dù thoát hay không, chắc hẳn các vị đều cảm nhận được điều bất thường. Bây giờ chúng ta nhanh chóng cho thêm người phòng thủ biên giới, nếu phong ấn suy yếu thì cũng kịp thời gia cố.”
Vô Tương vừa dứt lời, Lý Từ liền trầm giọng xen vào:
“Chúng ta tạm thời không thể gia cố phong ấn.”
Vân Trung Kiếm Tôn lộ vẻ nghi hoặc: "Tại sao? Các ngươi lại ở Phù Giao Kiều....”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-145-tranh-cai.html.]
“Ta đến đây là để nói về chuyện này, Huyễn Không Cấm Nguyên bí thuật đã bị phá hủy.”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều kinh ngạc.
“Sao có thể bị hủy được? Không phải trụ đá vẫn còn ở Phù Giao Kiều sao? sao lại có thể bị hủy...”
“Ngươi nói cho rõ ràng xem .”
“Nếu không phải phát hiện sớm, thì phong ấn của ma tộc đã bị phá vỡ.”
Lý Từ một mạch thuật lại mọi chuyện.
Trên mặt mọi người vẫn tỏ vẻ không tin, nhưng trong lòng đã tin hơn nửa.
Tâm pháp khắc trên trụ đá ở Thiên Diễm Tông đã bị hủy, khiến mọi người không thể không thừa nhận sự thực này.
Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ nhìn bọn chúng phá vỡ phong ấn, một lần nữa chịu cảnh đồ sát sao?”
Vân Trung Kiếm Tông đáp: “Việc phong ấn chúng ta về Tông môn sẽ bàn bạc kĩ hơn, trước tiên nên phân phó người kiểm tra lại các phong ấn ở biên giới.”
Ranh giới giữa Ma tộc và Tu tiên giới vô cùng rộng lớn, e rằng phải cần rất nhiều người đi.
“Đệ tử của Vạn Phật Tông ta nay vẫn chưa trở về, sợ đụng độ với ma tộc rồi, nhân gian thế lực yếu kém, ma tộc hẳn là cũng có mưu đồ.”
Chưa đợi Vô Tương nói xong, Lương Tu đã vội vàng nói: “Nhân gian không có linh khí, các tông phái đến đó khắc nào cắt đứt con đường tu hành. Chỉ có các ngươi là Phật tu, không cần dựa vào linh căn và linh khí cũng có thể đột phá, huống hồ không phải các ngươi luôn nói đến cứu độ chúng sinh sao, đây chẳng phải cơ hội tốt sao?”
Phật tu không giống như các tu sĩ khác, không có linh lực vẫn có thể tu hành.
Lời nói của Lương Tu đã nói rõ sự hắn không muốn đi nhân gian.
Vân Trung Kiếm Tông lạnh lùng liếc nhìn hắn : “Tuy là như vậy, bảo vệ nhân gian cũng không phải thiên mệnh của Vạn Phật Tông, huống hồ nếu nhân gian bị tấn công, Ma tộc chỉ cần vượt qua Linh Hải là có thể đánh tới đây, đối với chúng ta cũng không có lợi.”
“Vượt Linh Hải đây chẳng phải thời điểm tốt để phong ấn chúng lại sao.”
Lương Tu ngữ khí lạnh nhạt: "Nhân gian không có linh lực thì có ích gì?”
Một vị trưởng lão của Phong Thanh Tông tiếp lời: “Đúng vậy, hai bên đông tây của tu chân giới đều giáp với ma giới, chiến tuyến quá dài, nếu chúng muốn vượt qua Linh Hải, thì còn dễ phòng thủ.”
Lý Từ giận giữ đập bàn, đứng bật dậy chỉ thẳng vào vị trưởng lão của Thanh Phong Tông mà mắng: “Lãnh Huyết”
“Các ngươi có biết nhân gian có bao nhiêu sinh mệnh không? Tu chân giới và nhân gian vốn là một thể, các ngươi sao có thể nói ra những lời vô tình như vậy, các ngươi khác gì Ma tộc?”
“Nói thì hay lắm, vậy thì Thiên Diễm Tông đi là được , dù sao thì Phong Thanh Tông ta cũng không đi.”
“Được thôi, theo như ngươi nói Phong Thanh Tông gần ma tộc nhất, vậy chúng ta cũng không cần quản các ngươi nữa?”
“Lý Từ! Đừng có quá đáng, Phong Thanh Tông khó sống thì các ngươi cũng chẳng khá hơn đâu? Ta chỉ nói ra tâm tư của các ngươi mà thôi, trước kia các ngươi cũng không phải là không muốn sao?”
“Thời thế đã khác, giờ đây ma tộc đã xuất hiện, làm sao chúng ta có thể đứng nhìn, giao toàn bộ nhân gian cho người của Vạn Phật Tông, như vậy thật không công bằng.”
Trong sảnh đường ồn ào náo loạn, các trưởng lão, tông chủ đều có lý lẽ riêng, tranh cãi không ngừng, thậm chí suýt thì động thủ.
Vô Tương bình tĩnh gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu ôn hòa nói:
“Các vị không cần tranh cãi nữa, ta biết nhân gian không có linh lực, đối với các tông môn khác mà nói thì vô cùng bất lợi.”
Thu Vũ Miên Miên
“Cho nên trước khi đến đây, ta đã bàn bạc với các trưởng lão của Vạn Phật Tông, nhân gian sẽ do chúng ta quản.”
Lương Tu hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì càng tốt.”
Vân Trung Kiếm Tôn nhíu mày: "Vô Tương, ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ, nhân gian không có linh lực, cho dù Phật tu đi cũng vô cùng...”
“Cảm tạ Vân Trung Kiếm tông, nhưng các vị không cần khuyên nữa.”
Vô Tương cười nhẹ, Lương Tu tông chủ nói không sai, Vạn Phật Tông chúng ta quả thực luôn nói cứu độ chúng sinh, nên bất luận các ngươi có quản hay không, chúng ta vẫn sẽ đi.”
“Nếu vậy, chi bằng chúng ta hãy phân công, nhân gian do Vạn Phật Tông đảm nhận, còn tu tiên giới thì xin nhờ chư vị.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");