Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Trời ơi, linh thạch của tiểu sư muội còn nhiều hơn cả đá trong tông môn chúng ta nữa.”
“Giàu có thật đấy... Cảm giác tiểu sư muội có thể nuôi sống cả tông môn chúng ta luôn đấy.”
“Tiểu sư muội, muội… muội có nhiều túi trữ vật như vậy, bên trong đều là linh thạch sao?”
Cằm Huyền Tịch sắp rớt xuống đất.
Hắn ta tùy tiện cầm một cái lên, bên trong đều là linh thạch cực phẩm.
Đây mới chỉ là lợi nhuận của lô Tiểu Linh Thông đầu tiên.
“Mọi người chờ ta, ta đi một lát sẽ quay lại, chắc chắn phải đợi ta đấy.” Khương Trúc vừa chạy ra ngoài vừa quay đầu lại dặn dò.
Các vị trưởng lão cười lắc đầu: “Vậy chúng ta đợi Niệm Nhất một chút?”
Các đệ tử đồng thanh nói: “Đợi đi Tông Chủ, tiểu sư muội không thể nào ngồi yên được đâu.”
“Đúng vậy, cứ đợi muội ấy đi, không mất bao lâu đâu mà.”
Vô Tướng nghe vậy, vội vàng bảo các đệ tử ngồi xuống nghỉ ngơi, cười nói: “Nói phải, nếu không đợi con bé, đến lúc đó những người chúng ta ở lại tông môn sẽ thảm đấy.”
“Ha ha ha, lần trước đại náo Tông Chủ Phong một trận, xem ra Tông Chủ vẫn còn ám ảnh.”
“Đúng vậy, Đại Hoàng suýt nữa đã bị định tội rồi.”
Khương Trúc điên cuồng chạy vào Hoàng thành, đi thẳng tới Luyện Khí Các.
“Lão ăn mày!”
“Bạch Viễn Sơn!”
“Bạch Viễn Sơn, mau ra đây!”
“Ôi chao, tổ tông của ta, lại có chuyện gì vậy?” Bạch Viễn Sơn cuống quýt chạy từ trên lầu xuống.
“Sao vậy, sao vậy?”
Khương Trúc kéo tay lão ta đi về phía phòng sổ sách: “Cho ta ghi nợ, mấy ngày nữa ta sẽ đưa con chip cho ông, ông đưa linh thạch cho ta trước, ta cần gấp.”
“Không phải chứ, tiểu tổ tông, còn chưa định giá mà. Nhiều linh thạch như vậy mà ngươi đã tiêu hết rồi sao?” Bạch Viễn Sơn bị nàng kéo đi, hai bước thành một, trên mặt lộ vẻ kinh hãi tột độ.
Chẳng lẽ nàng mua cả Hoàng thành rồi sao?
Vậy thì dù có lấp đầy linh thạch vào đó cũng phải mất mấy ngày.
“Ừm, tiêu hết rồi.”
“Mẹ ơi!”
Bạch Viễn Sơn thầm kêu khổ trong lòng, đúng là phá gia chi tử.
Với tốc độ này, cho dù mười Bạch gia cũng không đủ cho nàng tiêu.
“Ngươi còn muốn bao nhiêu?”
“Ông có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu, sau này cứ trừ vào tiền chia hoa hồng của ta.”
“Hay là ngươi bị bệnh nan y gì rồi?”
Bạch Viễn Sơn nhìn chằm chằm nàng hai giây, sau đó kéo nàng đi ra ngoài.
“Đi, ta đưa ngươi đi tìm Cung Ngọc Thành.”
Khương Trúc bám chặt lấy cây cột: “Ta không sao, ta không sao, ta khỏe lắm.”
“Thật sao?”
Bạch Viễn Sơn nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi thật sự gặp khó khăn gì thì cứ nói thẳng, chẳng lẽ Tam Đại Các chúng ta lại bỏ mặc ngươi sao?”
“Thật mà, ta thật sự không bị bệnh, chỉ là đang cần linh thạch gấp, rất nhiều, rất nhiều linh thạch.”
Khương Trúc đẩy lão ta đi lấy linh thạch, thúc giục: “Nhanh lên, đưa cho ta đi, ta còn phải đến Thần Đan Các và Linh Phù Các nữa.”
Lão ăn mày kia và đám người đang thảo luận về kỹ thuật luyện khí trên lầu cũng đi xuống.
“Sư phụ, người sao rồi?”
Khương Trúc xoay người, chạy như bay đến.
Đúng lúc lắm!
“Mượn chút linh thạch.”
“Hả?” Lão ăn mày mơ mơ màng màng bị nàng lấy mất mấy cái túi trữ vật.
Trên đời này còn có luyện khí sư nào phải đi mượn linh thạch sao?
Khương Trúc vơ vét một lượt ở Luyện Khí Các, sau đó lại chạy như bay đến Thần Đan Các và Linh Phù Các lấy đan dược, bùa chú và trận pháp.
Lúc ra cửa, nàng gặp phải Khương Hồng.
Không biết Khương Hồng biết chuyện xảy ra ở Thần Đan Các hôm trước bằng cách nào, vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng xin lỗi.
“Niệm Nhất đại sư, thật sự xin lỗi, là Trạch Lan và Thanh Dương không biết lựa lời nói, mong ngươi đừng để bụng, ta đã dạy dỗ bọn họ rồi, trước khi ngươi đưa ra quyết định, bọn họ tuyệt đối không dám tùy tiện quấy rầy ngươi nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-147-dung-luc-muon-chut-linh-thach.html.]
“Đây là một chút tâm ý của Khương gia, mong ngươi nhận cho, không nhiều...”
Ông ta còn chưa nói hết, Khương Trúc đã cầm lấy túi trữ vật: “Bồi thường phải không? Được, ta nhận, bây giờ ta có việc bận, khi khác nói chuyện.”
Nói xong, Khương Trúc thi triển thân pháp biến mất trong nháy mắt.
Khương Hồng đứng ngây người tại chỗ, sắc mặt phức tạp.
Mặc dù không nói gì nhiều nhưng đã nhận đồ rồi, chắc là không giận chứ?
Bên trong Luyện Khí Các, lão ăn mày vừa bị vơ vét sạch vẫn chưa hoàn hồn lại, mà Khương Trúc thì đã đi từ lâu.
“Không phải chứ, nhiều linh thạch như vậy mà nàng tiêu hết rồi?”
Bạch Viễn Sơn nghiêm mặt nói: “Ta nghi ngờ nàng bị bệnh nan y gì rồi nên mới tiêu xài hoang phí như vậy, mau đi mời Cung Ngọc Thành tới xem cho nàng đi.”
“Cái gì? Bệnh nan y?”
Ông trời đố kỵ người tài ư?!
Lời này khiến lão ăn mày và đám người sợ đến mức hồn vía lên mây, kêu la om sòm chạy đến Thần Đan Các, sợ chậm một bước thì mạng nhỏ của Khương Trúc sẽ không còn.
“Ai c.h.ế.t cũng được, trừ nàng ra, luyện đan sư! Luyện đan sư đó!”
Cổng Vạn Phật Tông.
“Ta về rồi, ta về rồi!”
Khương Trúc mang theo một đống túi trữ vật, thở hồng hộc chạy về.
“Chỗ này là đan dược, chỗ này là bùa chú, chỗ kia là trận pháp, còn đây là linh thạch.”
Minh Huệ nhìn chằm chằm vào túi trữ vật chất thành núi, khó khăn nuốt nước miếng: “Tiểu sư muội, chẳng lẽ muội đi cướp Tam Đại Các sao?”
“Nhiều như vậy sao?”
Mặc dù các sư huynh không biết nàng lấy được nhiều thứ như vậy bằng cách nào nhưng chắc chắn là phải trả giá rất đắt.
Chỉ riêng số đan dược này thôi cũng đã là một khoản tiền khổng lồ rồi.
Cùng là sư huynh đệ, bọn họ đều vô cùng cảm động.
“Ta không có bán rẻ nhân cách của mình đâu, chỉ là ứng trước tiền của hai lô chip Tiểu Linh Thông thôi.”
“Phàm giới không giống như Tu Tiên giới, đâu phải muốn có linh lực là có, mang theo nhiều linh thạch một chút, biết đâu có thể giữ được một mạng.”
Nói xong Khương Trúc bổ sung một cách nghiêm túc: “Đều là kiếm được một cách quang minh chính đại, mọi người cứ yên tâm sử dụng, chúng ta là Phật tu, không lấy những thứ bất nghĩa.”
Trưởng lão Thương Huyền không nhịn được cười ha hả: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, chúng ta là Phật tu mà.”
Khương Trúc lấy một cái túi trữ vật ra đưa cho trưởng lão Thương Huyền.
“Còn có cái này, bên trong là Tiểu Linh Thông nhưng không biết mọi người có thể truyền tin qua Linh Hải hay không.”
Hơn nữa, Phàm giới không có linh lực, tín hiệu của Tiểu Linh Thông không truyền đi được.
Chắc là không dùng được.
Khương Trúc hơi thất vọng.
Chắc chắn sẽ có một ngày nàng chế tạo ra được Tiểu Linh Thông hoàn mỹ hơn, dù không có linh lực cũng có thể truyền tin tức.
“Niệm Nhất, con làm vậy là đủ rồi, đừng bận tâm nữa.” Vô Tướng nói.
“Để cho các sư huynh lên đường đi, đi sớm về sớm.”
Thu Vũ Miên Miên
Hơn một trăm đệ tử đến Linh Hải, lần lượt lên hai chiếc thuyền lớn neo đậu bên bờ.
“Đi vương triều Vân Tần hội hợp với bọn người Độ Chân.”
“Hiểu rồi.”
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, thuyền lớn được linh lực thúc đẩy, chậm rãi rời xa bờ biển.
Gió biển rất lớn, thổi xiêm y bay phần phật, mấy con chim biển thỉnh thoảng chao liệng trên không trung, tiếng kêu vang vọng cả một vùng trời.
Khương Trúc vẫy tay với người trên thuyền, người trên thuyền cũng vẫy tay với nàng.
Không bao lâu, trên biển đã không còn bóng dáng chiếc thuyền nữa.
Linh Hải sóng cuộn mãnh liệt, từng đợt sóng đánh ầm ầm vào bờ.
Khương Trúc nợ một khoản tiền lớn, giờ không dám làm loạn nữa, cả ngày ru rú trong Luyện Khí Các luyện khí trả nợ.
Mấy người Bạch Viễn Sơn ba ngày hai bữa lại tìm luyện đan sư đến khám cho nàng, ngay cả trà uống cũng đổi thành trà dưỡng sinh, còn đốc thúc nàng ra ngoài luyện võ, sợ thân thể nàng có sơ xuất gì.
Khương Trúc bận tối mắt tối mũi, chạy hết Luyện Khí Các đến Thần Đan Các, vừa học luyện đan vừa luyện khí, còn phải bận rộn tu luyện và luyện võ.
Có lẽ thoải mái nhất là lúc được luyện đan sư khám bệnh.
Người Khương gia không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa, chắc là do bị Khương Hồng cảnh cáo.
Hôm nay Bạch Tử Mục nhận nhiệm vụ xong thì lập tức đến Luyện Khí Các tìm nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");