Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 149
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 149

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên đường đi, tâm trạng Cung Tiêu Tiêu rất tốt, quan hệ tám người cũng trở nên thân thiết hơn.

Cung Tiêu Tiêu còn tuyên bố chỉ cần có nàng ấy, đan dược không cần lo lắng, còn có thể giúp bọn họ chữa thương, cứ yên tâm chiến đấu.

Vị trí xuất hiện đại bí cảnh Cửu Trọng gần Kinh Dương thành, Khương Trúc dự định sau khi tiếp nhận nhiệm vụ sẽ ghé qua Khương gia xem thử, kiểm chứng xem nguyên chủ rốt cuộc có phải người Khương gia hay không.

Vì vậy, trước khi rời khỏi Hoàng thành, lần đầu tiên Khương Trúc chủ động tìm Khương Hồng, bảo bọn họ về Khương gia chờ trước.

Khương Hồng nghe vậy mừng rỡ khôn xiết, liên tục gật đầu đồng ý, còn dặn dò nàng đừng vội.

Lúc người Khương gia rời khỏi Hoàng thành, đám người Khương Trúc đã đến dưới chân Phong Thanh Tông.

“Sao ta cảm thấy Phong Thanh Tông âm u kỳ quái thế nào ấy.” Mục Trì vừa nói vừa nhìn chằm chằm lên đỉnh núi.

“Ta cũng thấy vậy, nhưng cẩn thận cảm nhận thì lại không có gì, chẳng lẽ là ảo giác?”

Mọi người đang nói thì thấy người của Vũ Văn gia từ một con đường khác đi thẳng đến Phong Thanh Tông, ai nấy đều cầm đao kiếm, khí thế hung hăng, hơn nữa số lượng còn không ít.

Đám người Khương Trúc vội vàng vén rèm xe lên nhìn.

“Chuyện gì thế này, người Vũ Văn gia muốn đi c.h.é.m ai vậy?”

“Không biết, chắc không phải Tô Thiên Tuyết đâu nhỉ, Vũ Văn Vân ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau nàng ta như sứ giả hộ hoa mà.” 

Mấy người đoán già đoán non một hồi cũng không ra kết quả.

Kéo xe là Phong Linh mã, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ Phong Thanh Tông lại phía sau, lực chú ý của mọi người cũng bị thu hút bởi những thứ khác.

Lúc Vũ Văn gia đến Phong Thanh Tông, Tô Thiên Tuyết đang quỳ gối trong đại điện khóc lóc thảm thiết.

“Tông chủ, người phạt ta đi, là ta không giữ được bọn họ, đều là lỗi của ta.” 

Sắc mặt Lương Tu lúc này rất khó coi.

Lục Tiến c.h.ế.t cũng được nhưng Vũ Văn Vân lại không rõ tung tích.

Vũ Văn gia cũng có chút thế lực, chuyện này không dễ giải quyết.

“Ngươi nói rõ xem, rốt cuộc tại sao bọn họ lại mất tích, chẳng phải Lục Tiến đang bị giam trong lao sao?”

Tô Thiên Tuyết lau nước mắt, nói: “Mấy hôm trước, ta nhớ đến chút ân tình trước kia của đại sư huynh nên đã đến thăm hắn ta trong lao, không ngờ lại phát hiện hắn ta bị người ta dùng hình.” 

“Ta chưa từng trách hắn ta, cho dù hắn ta vu oan ta trước mặt mọi người, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hại hắn ta nhưng đại sư huynh một mực khẳng định là ta sai khiến.” 

“Hắn ta nói, nếu ta muốn hắn ta tha thứ thì thả hắn ta ra ngoài. Nhìn hắn ta cả người đầy máu, ta không đành lòng thấy hắn ta chịu khổ nên đã thả hắn ra, không ngờ hắn ta lại muốn g.i.ế.c ta.” 

“Nhị sư huynh vì bảo vệ ta nên mới đánh nhau với đại sư huynh.” 

“Ngươi im miệng, chính là ngươi hại c.h.ế.t Vân Nhi của ta.” Hai mắt Vũ Văn phu nhân đỏ ngầu, lao đến định đánh Tô Thiên Tuyết.

Tô Thiên Tuyết sợ đến mặt mày tái mét, trên gương mặt đều lộ ra vẻ vô tội.

Lương Tu lóe người chắn trước Tô Thiên Tuyết, nhìn Vũ Văn phu nhân với vẻ không vui.

Vũ Văn phu nhân chỉ thẳng mặt nàng ta mắng chửi, giọng điệu cay nghiệt: “Ngươi là đồ sao chổi, Vân Nhi nhà ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi lại dám hại c.h.ế.t nó, rốt cuộc ngươi còn muốn hại c.h.ế.t bao nhiêu người nữa mới cam tâm?”

Thu Vũ Miên Miên

Lương Tu phất tay, lệnh cho đệ tử lôi đám người Vũ Văn gia ra xa một chút, lạnh lùng nói: “Thiên Tuyết cũng là người bị hại, Lục Tiến mới là hung thủ thật sự, Vũ Văn phu nhân nên ăn nói cẩn thận.” 

“Ta cũng không muốn đâu phu nhân, ai, đều tại thực lực của ta quá kém cỏi, không đánh lại đại sư huynh, không cứu được nhị sư huynh.” 

“Giả vờ cái gì chứ, rõ ràng là ngươi nhốt Lục Tiến vào đại lao, còn dám nói là đi thăm hắn ta? Ta khinh, đây chính là cái cớ của Phong Thanh Tông các ngươi, các ngươi cấu kết với nhau hại c.h.ế.t người nhà Vũ Văn ta, các ngươi sẽ bị trời phạt.” 

Người Vũ Văn gia vốn dĩ không tin lời ngon tiếng ngọt của Tô Thiên Tuyết, làm ầm ĩ trong đại điện, mắng chửi Tô Thiên Tuyết thậm tệ, thậm chí còn mắng nhiếc cả Phong Thanh Tông từ trên xuống dưới.

“Các ngươi trên không ngay thẳng dưới tất loạn, trong Đại hội tông môn, các ngươi xúi giục nhi tử ta giở trò tiểu nhân, bị người người phỉ nhổ, các ngươi đều không phải thứ tốt đẹp gì, ta nói cho các ngươi biết, chuyện này chưa xong đâu, nếu nhi tử ta có mệnh hệ gì, ta sẽ bắt con tiện nhân Tô Thiên Tuyết chôn cùng.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-149-nguoi-vu-van-gia-muon-chem-ai.html.]

Nghe tiếng mắng chửi giận dữ của Vũ Văn gia, Tô Thiên Tuyết trốn sau lưng Lương Tu, miệng nhếch lên nụ cười giễu, trong mắt là vẻ tàn nhẫn.

Sắc mặt Lương Tu sa sầm, linh lực toàn thân bùng nổ, đánh bay tất cả những người Vũ Văn gia đang lao đến khiến bọn họ ngã nhào ra khỏi đại điện.

Gia chủ Vũ Văn gia phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Lương Tu đang bước ra từ đại điện.

“Chúng ta muốn nói chuyện phải trái với các ngươi, không ngờ các ngươi lại làm càn, quấy rối Phong Thanh Tông ta không được yên ổn.” 

“Vũ Văn Vân bị Lục Tiến g.i.ế.c chết, chuyện này các ngươi nên đi tìm Lục gia, Phong Thanh Tông ta cũng là người bị hại, nếu các ngươi tiếp tục cố chấp thì sẽ giống như tảng đá này.” 

Một tiếng “Ầm” thật lớn, tảng đá bên cạnh Lương Tu vỡ vụn thành bột phấn.

Uy áp ngập trời, người Vũ Văn gia kẻ bị thương người tàn phế.

“Ngươi... Được lắm, hôm nay chúng ta đã thấy rõ, Phong Thanh Tông các ngươi giỏi lắm.” 

Người Vũ Văn gia dù không phục nhưng cũng không thể làm gì khác, không thể trực tiếp bắt Tô Thiên Tuyết được.

Lương Tu đã quyết tâm bảo vệ nàng ta.

“Hôm nay chúng ta nhịn, hy vọng các ngươi có thể mãi mãi kiêu ngạo như vậy.” 

Người Vũ Văn gia nhìn bọn họ bằng ánh mắt oán độc, sau đó chật vật chạy xuống núi.

“Ngay cả t.h.i t.h.ể nhi tử chúng ta cũng không tìm thấy, cứ như vậy bị con tiện nhân kia hại chết! Ả còn đang ung dung tự tại ở tông môn sao?”

Vũ Văn phu nhân vừa nghĩ đến nhi tử mình rơi xuống vực sâu vạn trượng, tim như bị d.a.o cắt.

Rõ ràng đang yên đang lành, tại sao lại rơi xuống vực, chắc chắn là do con tiện nhân Tô Thiên Tuyết kia hãm hại.

Trong mắt gia chủ Vũ Văn gia lóe lên sự hung ác nham hiểm: “Chuyện báo thù chúng ta chắc chắn phải làm, Phong Thanh Tông bất nhân thì đừng trách chúng ta bất nghĩa, chỉ cần Vũ Văn gia ta còn tồn tại một ngày, bọn chúng đừng hòng chiêu mộ được đệ tử.” 

“Nên làm lớn chuyện này lên, bây giờ chúng ta cũng chẳng còn sợ mất mặt mũi gì nữa, ta phải cho tất cả mọi người biết Phong Thanh Tông là cái ổ quỷ quái gì.” 

Vũ Văn phu nhân khóc càng thêm thảm thiết.

Nhi tử bà ấy số phận sao mà hẩm hiu thế này!

Đều là lỗi của bọn họ, không tìm thấy t.h.i t.h.ể của con, cũng không thể bắt hung thủ đền mạng.

Gia chủ Vũ Văn gia an ủi: “Chúng ta phái người tiếp tục tìm kiếm, Vân Nhi sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy đâu.” 

“Đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn không tìm thấy, con ta không thể c.h.ế.t oan uổng như vậy được.” 

“Chỉ cần tìm được cơ hội, cho dù là Tô Thiên Tuyết hay là Phong Thanh Tông, ta đều muốn bọn chúng phải trả giá. Đúng rồi, trước đó không phải còn có rất nhiều gia đình của đệ tử nội môn đến Phong Thanh Tông gây chuyện sao, tập hợp bọn họ lại, đến Hoàng thành kêu oan, khiến cho sau này Phong Thanh Tông đừng hòng chiêu mộ được đệ tử nữa.” 

“Nhi tử đáng thương của ta...” 

Trên núi, Phong Thanh Tông.

Lương Tu ngồi trong đại điện, đầu đau như búa bổ.

Tổng cộng có bốn đệ tử thân truyền, đã c.h.ế.t mất hai.

Gần đây, đệ tử nội môn cũng thương vong rất nhiều.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Các ngươi ra ngoài tôi luyện không biết cẩn thận một chút sao? Chết nhiều người như vậy.” 

Tô Thiên Tuyết che giấu chút đen tối trong mắt, chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lương Tu, giọng điệu uất ức: “Ta cũng không muốn, nhị sư huynh nói không cần quan tâm bọn họ, ta cản không được.” 

Lương Tu cảm thấy phiền não vô cùng, lạnh lùng nói:

“Bản thân thực lực kém cỏi thì nên trốn đi tu luyện, làm anh hùng cái gì.” 

Nói xong, giọng hơi dịu đi, nhìn chằm chằm Tô Thiên Tuyết: “Ngươi không giống bọn họ, càng nên cẩn thận hơn, Lục Tiến tâm địa hẹp hòi, nếu không có Vũ Văn Vân, e là người bị thương chính là ngươi.” 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Copyright © 2022 - MTruyện.net