Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 159
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 159

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đi khoảng năm trăm mét, phía trước đột nhiên xuất hiện hai điểm đỏ.

Cung Tiêu Tiêu và Nghệ Phong Dao giơ dạ minh châu lên, lập tức sững người.

Ánh sáng yếu ớt chiếu rõ thân hình to lớn của con quái vật.

Một con quái vật ba đầu đang nằm úp trên đỉnh đầu bọn họ, sáu cái chân dài dang rộng, bàn chân bám chặt vào hai bên thạch bích, cả người treo lơ lửng.

Trên ba cái đầu đều là một cái miệng rộng ngoác đến mang tai, chỉ có cái đầu ở giữa có hai con mắt màu đỏ, hai cái đầu còn lại chỉ có miệng và răng nanh dài nhọn hoắt.

“Tóc tóc—”

Một giọt nước dãi từ miệng con quái vật nhỏ xuống, âm thanh trong không gian tối đen đặc biệt rõ ràng và đáng sợ.

Trình Xung đưa tay rút thanh đại đao ra, che chở mọi người nhẹ chân nhẹ tay lùi về phía sau.

Dạ minh châu trong tay Cung Tiêu Tiêu không biết đã rơi từ lúc nào, nàng ấy che miệng, không dám phát ra tiếng động.

Linh hỏa trong tay Khương Trúc bỗng nhiên tắt ngúm, nàng ngẩng đầu lên, con quái vật đã biến mất.

“Mọi người cẩn thận.”

“Vèo—”

Cùng với tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, Liễu Đình Hiên ở ngoài cùng bên trái đột nhiên bị đánh bay, ngã mạnh xuống vũng nước dãi.

“Nó ở đó!”

Trình Xung tập trung nhìn, linh lực bộc phát, đề đao mà đi.

“Vèo vèo—”

Đại đao và hai tay của con quái vật va chạm nhau, phát ra tiếng kim loại va đập, tia lửa b.ắ.n ra, ba cái đầu há miệng đồng thời cắn về phía Trình Xung.

Trình Xung muốn rút đao nhưng bị giác hút trên chân con quái vật giữ chặt.

Trong lúc nguy cấp, Tiêu Trường Phong và Bạch Vi đồng thời ném trường kiếm ra, con quái vật buộc phải né tránh, từ bỏ tấn công.

Nhân lúc Trình Xung lui về phía sau thở dốc, những người khác cầm vũ khí lập tức xông lên tấn công con quái vật, còn Nghệ Phong Dao thì kéo Cung Tiêu Tiêu trốn vào một góc, Hầu Tử ca cũng đi theo.

“Hộp, hộp, lấy cái hộp che lại.”

Hầu Tử ca trơ mắt nhìn Nghệ Phong Dao dán mấy lá bùa hộ mệnh lên người Cung Tiêu Tiêu, còn nhét cho nàng ấy ba bốn phù truyền tống, sau đó lấy ra một cái hộp trong suốt úp lên người nàng ấy, lại dán thêm mấy lá bùa lên cái hộp.

“Lát nữa nếu không đánh lại, ngươi cứ chạy theo con đường còn lại là được, chúng ta có đường thoát khác.”

Cung Tiêu Tiêu mím môi không nói, nắm chặt bùa chú trong tay.

Hầu Tử ca trợn mắt há mồm: “Không phải chứ, còn ta thì sao? Tiểu ca, ngươi úp ta vào trong hộp luôn đi, còn có ta ở đây mà, không thấy sao?”

Nghệ Phong Dao kéo Hầu Tử ca ra sau lưng, nói: “Ngươi không thể ở cùng nàng ấy, nàng ấy là cố chủ của chúng ta, chỉ cần bị đánh trúng một cái là chết, ngươi nấp sau ta.”

Hầu Tử: “...”

“Ta chỉ muốn biết rốt cuộc nàng ấy đã cho các ngươi bao nhiêu linh thạch mà các ngươi lại tận tâm như vậy.”

“Ít nhất một người cũng phải mười vạn linh thạch thượng phẩm.”

Hầu Tử ca lập tức đổi sắc mặt, chạy ra sau lưng Nghệ Phong Dao, híp mắt nhìn Cung Tiêu Tiêu trong hộp: “Cố chủ đừng sợ, ta tới bảo vệ ngươi.”

Nghệ Phong Dao: “?”

Cung Tiêu Tiêu: “?”

Phía trước vang lên tiếng động lớn, đá vụn bay tứ tung, ba người vội vàng nhìn sang.

Mười bốn người đang giao chiến đều thở hổn hển.

Con quái vật kia tốc độ cực nhanh, lực công kích quá mạnh, mười bốn người bọn họ đều là Kim Đan mà còn phải vất vả lắm mới chống đỡ được.

Khương Trúc lau m.á.u ở khóe miệng, quay sang hô: “Dẫn dụ nó ra ngoài, dẫn nó tới chỗ lũ thực huyết ngao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-159-tin-tuong-ta-len.html.]

“Nghệ Phong Dao, đưa Tiêu Tiêu ra ngoài, nhân cơ hội đi theo con đường còn lại, chúng ta sẽ theo sau.”

“Được.”

Nghệ Phong Dao nhận lệnh, thu hộp lại, bảo vệ Cung Tiêu Tiêu đi theo phía sau mọi người.

Nghệ Phong Dao kéo một tay Cung Tiêu Tiêu, Hầu Tử ca kéo một tay Nghệ Phong Dao, ba người lén lút đi ra bên ngoài.

Khương Trúc dậm mạnh chân xuống đất, lướt qua răng nanh con quái vật, sau khi tiếp đất, nàng không dừng lại một chút nào, lập tức chạy về phía cửa ra.

Càng chạy, tiếng rào rào càng rõ ràng.

Lũ thực huyết ngao ngửi thấy mùi máu, túa ra như nước lũ, tràn về phía Khương Trúc.

Nhìn thấy lũ thực huyết ngao đen kịt, Khương Trúc lại mỉm cười, vẫy tay với mọi người: “Yểm hộ Nghệ Phong Dao, ta mở đường.”

Hầu Tử ca bị con quái vật dọa đến mức không dám ngẩng đầu, nấp sau lưng Nghệ Phong Dao, vừa chạy vừa kêu: “Yểm hộ chúng ta, nhanh yểm hộ chúng ta! Lão đại, lão đại, nó đuổi theo ta kìa!”

Thấy con quái vật sắp tấn công, Tiêu Trường Phong và Trình Xung một trước một sau lập tức chắn phía trước, còn Mục Trì và những người khác tiếp tục vây công con quái vật, không cho nó có cơ hội tấn công người khác.

Nghệ Phong Dao kéo theo hai người, len qua khe hở giữa các loại công kích linh lực và vụ nổ mạnh ra ngoài.

“Mẹ ơi, nhiều như vậy sao?” Nhìn thấy lũ thực huyết ngao phủ kín con đường, Hầu Tử ca sợ đến mức mặt mày tái mét.

Khương Trúc cầm linh hỏa, thúc giục: “Đến phía sau ta, đợi lát nữa ta yểm hộ cho các ngươi, sau khi đi qua đừng quay đầu lại, cứ chạy thẳng về phía trước là được, chờ chúng nó không đuổi theo nữa thì dừng lại tại chỗ chờ chúng ta, cẩn thận phía trước còn có thứ khác.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Thu Vũ Miên Miên

Lũ thực huyết ngao càng ngày càng gần.

Năm mươi mét, mười mét, năm mét...

Ngay khi lũ thực huyết ngao sắp lao tới, linh lực trên người Khương Trúc nháy mắt bộc phát, linh lực hóa thành một con cự long xuất hiện giữa không trung, cự long há miệng phun ra một luồng khí tức nóng bỏng, đồng thời Khương Trúc cũng ném linh hỏa trong tay ra ngoài.

“Xèo xèo xèo—”

Linh hỏa hóa thành một bức tường lửa, thiêu rụi lũ thực huyết ngao trong phạm vi mười mét, Khương Trúc thở hổn hển, quay đầu hô: “Kiểm tra xem trên người có dính m.á.u không, nếu không có thì mau chạy qua đây.”

“Chạy qua bây giờ á?” Hầu Tử ca sắp khóc rồi: “Nhiều như vậy, làm sao chạy được?”

“Tin tưởng ta, lên!”

Cung Tiêu Tiêu toát mồ hôi lạnh, trong mắt toàn là hình ảnh lũ côn trùng đáng sợ, nàng ấy nhét một bình ngọc chứa đầy đan dược vào tay Khương Trúc, sau đó quyết tâm, nhắm mắt lao vào đàn thực huyết ngao.

“Này, cố chủ ngươi ...”

Nghệ Phong Dao kéo áo Hầu Tử ca chạy sát theo sau.

Hầu Tử ca sợ hãi hét lớn: “A a a, ta c.h.ế.t chắc rồi, ta c.h.ế.t chắc rồi!”

Lũ thực huyết ngao lao về phía ba người nhưng khi còn cách bọn họ khoảng một mét, một bức tường linh hỏa màu lưu ly hiện ra, chặn đứng chúng, chỉ còn lại một đống tro đen.

Khương Trúc che chở ba người an toàn đến một con đường khác, thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng lưng ba người, nàng mới dẫn thực huyết ngao chạy về phía quái vật.

“Tới rồi, thực huyết ngao tới rồi, c.h.é.m nó một đao khiến nó chảy máu.”

Giọng nói của Khương Trúc trong tai những người khác quả thực chính là tiếng trời.

“Cuối cùng cũng đến rồi, tiểu gia mệt c.h.ế.t mất.”

“Bắt lấy.”

Mục Trì tranh thủ lúc giao đấu đưa tay tiếp lấy bình đan dược Khương Trúc ném tới, hắn vội vàng đổ ra một viên nuốt vào, sau đó ném cho Tiêu Trường Phong bên cạnh.

Theo thứ tự truyền tay, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bình đan dược đã qua tay mỗi người một lần.

Linh lực và dược lực của đan dược phẩm chất hoàn mỹ đều rất dồi dào, hơn nữa dược hiệu phát huy rất nhanh.

Trình Xung rõ ràng cảm giác được thương thế của mình đang dần khép lại, linh lực cũng đang nhanh chóng khôi phục, bọn họ trước nay giao chiến, chưa từng hồi phục nhanh như vậy.

Đội ngũ bọn họ có luyện đan sư thì thôi đi, vậy mà có thể luyện ra đan dược phẩm chất hoàn mỹ, hơn nữa còn là cao giai!

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ca Ca Chúng Ta Không Thể

Copyright © 2022 - MTruyện.net