Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trình Xung định thần lại, nghiêng người né tránh công kích của quái vật, cùng Tiêu Trường Phong hợp lực rạch ra một vết thương lớn sau lưng quái vật.
Thực huyết ngao đã bò đến dưới chân quái vật, ngửi thấy mùi m.á.u lập tức trở nên điên cuồng, quái vật kia bị đau, lực chú ý không còn đặt trên người bọn Khương Trúc nữa.
Chỉ thấy cơ bắp toàn thân nó phình to, thực huyết ngao vốn đang theo vết thương chui vào trong cơ thể đều bị linh lực ép c.h.ế.t nhưng thực huyết ngao quá nhiều, hết đợt này đến đợt khác g.i.ế.c mãi không hết.
Mười mấy người Khương Trúc dựa vào nhau, tạo thành một vòng tròn, hỗ trợ nhau tiêu diệt thực huyết ngao sau lưng, chậm rãi di chuyển ra bên ngoài.
Bọn họ vô cùng chật vật, trên y phục dính đầy m.á.u và dịch nhờn, cánh tay, bắp đùi, sau lưng, trước n.g.ự.c đều có vết thương rách da rách thịt.
Vết thương trên mặt chảy máu, theo cằm nhỏ xuống, tạo thành vệt dài trên mặt.
“Còn có thể phun lửa không?” Bạch Tử Mục thở hổn hển, nghiêng người hỏi.
Linh hỏa trong tay Khương Trúc lóe lên, đáp: “Linh lực còn đủ dùng ba lần.”
Trình Xung nghiêng đầu nhìn thoáng qua vị trí của bọn họ.
Cách lối ra của thông đạo này còn hơn mười mét, chưa kể bên ngoài còn phải qua một ngã tư đường, thực huyết ngao bên ngoài vẫn đang tràn vào trong, dường như vô tận, trên mặt đất và trên tường chất chồng hai ba lớp.
Ba lần vốn dĩ không đủ để chống đỡ.
Trong thông đạo vô cùng yên tĩnh, tiếng gào thét của quái vật hòa lẫn với âm thanh thực huyết ngao gặm nhấm da thịt, cùng với tiếng ma sát của động vật đang bò khiến người ta tê dại da đầu.
Khương Trúc khom người, một tay chống lên đầu gối, một tay cầm linh hỏa tiêu diệt thực huyết ngao lao tới, nàng có thể nghe rõ ràng tiếng thở dốc của mình và của đồng bạn.
Trong mắt mọi người đều là vẻ nghiêm nghị, thậm chí có người lộ ra bi ai và tuyệt vọng.
Bùa chú, đan dược bọn họ có thể dùng gần như đã dùng hết.
Thực huyết ngao trước mắt đen kịt một mảng, số lượng nhiều đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
“Bọn Bạch Vi phải làm sao đây? Thực huyết ngao nhiều như vậy, bọn họ đánh không lại...”
Trên khuôn mặt Cung Tiêu Tiêu tràn đầy vẻ lo lắng: “Chúng ta phải tìm người đi cứu bọn họ mới được.”
Hầu Tử ca vừa chạy vừa nói: “Chúng ta đừng lo cho bọn họ nữa, ba người chúng ta là yếu nhất, tự bảo vệ mình là được rồi.”
Khóe mắt Cung Tiêu Tiêu hơi đỏ lên, phản bác: “Thực huyết ngao không giống linh thú khác, không phải cứ có sức chiến đấu mạnh là được.”
Hầu Tử không nói nữa.
Hắn ta tin tưởng bọn lão đại chắc chắn có thể chiến thắng.
Trong lòng hắn ta, lão đại bách chiến bách thắng, trước giờ luôn là như vậy.
“Đừng chạy nữa, đừng chạy nữa, Tiêu Tiêu, chúng ta nghỉ một lát.” Nghệ Phong Dao vịn tường, vừa quay đầu nhìn lại phía sau vừa gọi với người phía trước.
Hầu Tử đã mệt đến mức nằm vật ra đất, cả người dang thành hình chữ đại.
“Không chạy nữa, cho dù có bị thực huyết ngao ăn thịt ta cũng chịu, chạy không nổi nữa.”
Cung Tiêu Tiêu chạy phía trước cũng mệt rã rời, không còn quan tâm hình tượng nữa, đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, suy nghĩ xem nên làm cách nào để cứu người.
Tay chống xuống đất, dường như chạm phải thứ gì đó.
Nàng ấy chậm rãi nghiêng đầu nhìn, lập tức vui mừng kêu lên: “Diệt Thi thảo! Ở đây có Diệt Thi thảo!”
Nghệ Phong Dao và Hầu Tử ca nhìn nhau, dùng ánh mắt mờ mịt dò hỏi.
Cung Tiêu Tiêu không để ý tới bọn họ, tự mình lấy đan lô ra, lẩm bẩm: “Được cứu rồi, rất nhanh sẽ được cứu rồi!”
Nghệ Phong Dao thở dài một hơi, lấy pháp khí hình cái hộp ra, bao phủ nàng ấy bên trong.
Linh lực trên người Cung Tiêu Tiêu không ngừng chớp động, trong đan lô thỉnh thoảng lại tỏa ra mùi thuốc thơm ngát.
Tốc độ nàng ấy kết ấn nhanh hơn bình thường rất nhiều, rất nhanh đã thu hồi đan lô.
Trong lúc nàng ấy luyện đan, Nghệ Phong Dao và Hầu Tử ca rảnh rỗi không có việc gì làm, lập tức hái hết số Diệt Thi thảo, đề phòng trường hợp không đủ.
Cung Tiêu Tiêu bò dậy thì lập tức chạy ngược về phía đường cũ, Nghệ Phong Dao ngẩn người, cũng vội vàng đuổi theo.
“Hai người thật sự quay lại đó sao?” Hầu Tử ca đứng im tại chỗ hô lớn.
Hắn ta nhìn lối ra phía sau, thầm mắng một tiếng, sau đó vội vàng đuổi theo.
Ba người chạy được nửa đường thì gặp thực huyết ngao, Hầu Tử ca sợ đến mức run cả chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-160-tieu-tieu-nguoi-dung-la-vi-cuu-tinh-cua-chung-ta.html.]
Nghệ Phong Dao chắn ở phía trước che chở hai người, tranh thủ hỏi: “Ngươi muốn cho thực huyết ngao ăn loại đan dược này?”
“Không phải, đây là hương hoàn ta luyện chế, đốt lên có thể tỏa ra mùi hương. Diệt Thi thảo là nguyên liệu chính để luyện chế thanh hủ hương, cũng là linh thảo thường được dùng để hủy thi diệt tích, loại bỏ khí tức nhưng thực huyết ngao lại đặc biệt chán ghét mùi vị này, đối với chúng mà nói, nó chẳng khác nào khí độc.”
Cung Tiêu Tiêu vừa nói vừa đổ ra một viên, châm lửa ném về phía trước mặt Nghệ Phong Dao.
Một làn khói màu hồng nhạt bay ra từ hương hoàn đang cháy, thực huyết ngao lập tức lùi lại vài mét.
Hầu Tử ca kinh ngạc hô lên: “Mau nhìn mau nhìn, thật sự hữu dụng kìa, ném thêm mấy viên nữa thử xem.”
Cung Tiêu Tiêu nhét luôn bình ngọc vào tay Nghệ Phong Dao: “Các ngươi ném đi, một bình e là không đủ, ta luyện thêm vài bình nữa.”
Nghệ Phong Dao và Hầu Tử ca xoa tay, lập tức hăng hái hẳn lên.
Ba người cứ như vậy vừa đi vừa ném hương hoàn, chậm rãi tiến vào bên trong, mà nhóm người Khương Trúc bên kia cũng từng chút một di chuyển ra ngoài.
“Linh lực của ta chỉ đủ phun lửa một lần cuối cùng, mọi người chạy nhanh lên.”
“Được.”
Khương Trúc dồn hết linh lực còn lại vào tay, linh hỏa được nàng thi triển giống như một con hỏa long, đi đến đâu, thực huyết ngao bị thiêu rụi đến đó.
Mỗi khi đến lúc này, mười mấy người lại bắt đầu tranh thủ thời gian chạy như bay nhưng tốc độ thực huyết ngao bò tới quá nhanh, chưa đầy một nhịp thở, chúng đã lại tràn lên.
Bạch Vi nói: “Các ngươi có cảm thấy thực huyết ngao hình như ít đi không?”
Khương Trúc nhìn về phía lối ra gần ngay trước mắt, thực huyết ngao trên mặt đất chỉ còn lại một hai lớp, hình như thật sự là vậy.
“Chẳng lẽ đã bị chúng ta g.i.ế.c sạch rồi?!”
Mục Trì cười to: “Chúng ta thật là lợi hại! Chúng ta chính là chiến thần, thực huyết ngao nho nhỏ không đáng nhắc tới!”
Lời hắn vừa dứt, từ lối rẽ bên cạnh truyền đến tiếng gầm thét của Nghệ Phong Dao: “Vô sỉ, còn muốn g.i.ế.c sạch thực huyết ngao? Nghĩ hay nhỉ? Nếu không phải có chúng ta, ngươi đã sớm vào bụng thực huyết ngao rồi.”
Ngã tư đường trước mặt Nghệ Phong Dao lúc này tràn ngập mùi thơm, tất cả thực huyết ngao đều bị bức lui về mấy thông đạo khác, giống như bị chặn đứng.
Chúng chất thành từng đống ở đầu đường, nhe nanh múa vuốt nhưng không dám tiến tới, chỉ cần có con nào manh động, Nghệ Phong Dao sẽ lập tức ném một viên hương hoàn đang cháy về phía nó.
Mồ hôi trên trán Cung Tiêu Tiêu chảy ròng ròng, nàng ấy thu hồi đan lô, đứng dậy lại nhét cho Nghệ Phong Dao một bình ngọc.
Sau đó nàng ấy thở hổn hển gọi về phía bên kia: “Mọi người mau tới đây, thực huyết ngao bên này đã được dọn dẹp xong rồi.”
“Dọn dẹp xong rồi?”
Sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ vui mừng, trong mắt tràn đầy hy vọng, nhìn chằm chằm đám thực huyết ngao lẻ loi trước mặt với sát ý ngùn ngụt.
“Cho ngươi ăn, cho ngươi cắn, xem ta có giẫm nát ngươi thành thịt vụn hay không.”
“Đuổi đủ chưa hả? Bây giờ đến lượt ta đuổi các ngươi này, hà hà hà!”
Mười mấy người liều mạng mở ra một con đường m.á.u trong đàn thực huyết ngao, khi đi qua ngã tư đường, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Cả một ngã tư đường vậy mà không có một con thực huyết ngao nào, mà ở đầu đường, xác chúng chất thành đống cao nửa mét, chặn kín cả lối đi.
“Lợi hại, đây là hương hoàn Tiêu Tiêu luyện chế, khắc tinh của thực huyết ngao đấy!”
“Tiêu Tiêu, ngươi đúng là vị cứu tinh của chúng ta!”
Bạch Vi nhào tới ôm chầm lấy Cung Tiêu Tiêu, vừa khóc vừa nói: “Ta còn tưởng rằng chúng ta c.h.ế.t chắc rồi, hu hu...”
Trương Đồng kích động muốn nhào tới ôm Nghệ Phong Dao, Nghệ Phong Dao vội vàng bịt mũi lùi về phía sau, la lớn: “Trương Đồng c.h.ế.t tiệt, ngươi đừng tới đây, người ngươi toàn là dịch nhờn, ghê c.h.ế.t đi được!”
Mục Trì và Khương Trúc nhân lúc hỗn loạn đoạt lấy bình hương hoàn trong tay Nghệ Phong Dao, châm lửa ném hết vào trong đám thực huyết ngao, dường như vẫn chưa hả giận, Khương Trúc ném luôn cả bình ngọc vào trong.
Nhìn đám thực huyết ngao chạy tán loạn, hai người mới liếc nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi.”
Thu Vũ Miên Miên
“Ừm, đạo tâm lại vững vàng rồi, đi thôi.”
Một đám người vừa đi vừa cười, chưa đầy nửa canh giờ đã nhìn thấy lối ra, đó là một cánh cửa không gian.
“Chúng ta ra ngoài thôi!”
“Tạm biệt, thực huyết ngao. Tạm biệt, người đá. Tạm biệt, những kẻ không tìm thấy lối ra! Ha ha.”
Một đám thiếu niên với y phục nhuốm đầy máu, túm lấy nhau, vừa cười lớn vừa chạy như bay về phía cánh cửa không gian.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");