Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhóm người Khương Trúc rời đi, dựa theo chỉ dẫn của tinh bàn mà tiếp tục đi về phía trước, càng đi về phía trước, tầm mắt càng trở nên rộng rãi, mây mù dần dần biến mất, một Thiên Hà giống như dải lụa từ trên cung điện buông xuống.
Tám người bước đi trên đó, cũng giống như lúc nãy giẫm lên mặt hồ, chỉ có gợn sóng lăn nhẹ, ngoài ra không còn gì đặc biệt.
Chỉ là con đường này dài quá, giống như đường lên trời vậy, đi mãi mà vẫn chưa tới đích.
Nghệ Phong Dao cúi đầu nhìn xuống phía dưới: “Nguy hiểm thật đấy, nếu lỡ không cẩn thận mà ngã xuống, chẳng phải là tan xác luôn sao?”
Lời hắn ta vừa dứt, Thiên Hà đột nhiên bắt đầu rung chuyển.
Nghệ Phong Dao lau mồ hôi: “Không phải chứ lão ca, ta chỉ nói đùa thôi mà.”
Thiên Hà cũng không để ý, nó càng rung càng mạnh, giống như sóng biển cuồn cuộn, những người đứng trên đó hoàn toàn không thể đứng vững được.
Mục Trì bị lắc lư đến nỗi ngã trái ngã phải, miệng không ngừng kêu ca: “Nghệ Phong Dao, cái miệng quạ đen của ngươi, sớm muộn gì ta cũng phải khâu nó lại!”
Nghệ Phong Dao khóc lóc: “Ông trời có mắt, thật sự không liên quan tới ta mà!”
Khương Trúc giống như con bạch tuộc, tay chân đều dùng để bám chặt lấy Thiên Hà. Ban đầu, phương pháp này còn hơi tác dụng nhưng sau đó, cả Thiên Hà giống như tấm chăn bị người ta lắc mạnh, rung lắc đến mức khiến người ta muốn ói.
Tám người đều bị hất tung lên không trung, sau đó lại nặng nề rơi xuống, hơn nữa vẫn chưa dừng lại ở đó, không lâu sau, Thiên Hà dưới chân đột nhiên nghiêng xuống, càng ngày càng dốc, bọn họ không những không thể tiến về phía trước mà ngược lại còn bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Trương Đồng muốn nôn: “Không chịu nổi nữa, đây rốt cuộc là khổ hình gì thế này.”
“Dưới chân càng ngày càng khó đứng vững, chúng ta phải nhanh chóng đi lên.”
Lời của Tiêu Trường Phong còn chưa dứt, Cung Tiêu Tiêu đã hét lên một tiếng, cả người lăn xuống dưới.
“Tiêu Tiêu!”
Bạch Vi và Khương Trúc thay phiên nhau đưa tay muốn bắt lấy nàng ấy nhưng Thiên Hà rung lắc quá mạnh, bọn họ không những không bắt được Cung Tiêu Tiêu mà ngược lại còn bị ngã lăn ra, suýt chút nữa thì rơi xuống theo.
“Cứu mạng!”
Tiêu Trường Phong xoay người, không chút do dự đuổi theo.
Khương Trúc dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng lấy cần câu lúc trước dùng để câu cá sấu mắt đỏ ra, vào lúc Tiêu Trường Phong bắt được Cung Tiêu Tiêu, nàng cũng ném móc câu ra ngoài.
Tiêu Trường Phong còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tay trái bị thứ gì đó bắt lấy, sau đó kéo mạnh lên trên, suýt chút nữa thì hồn lìa khỏi xác.
Thu Vũ Miên Miên
“A a a a a!”
Tiếng thét chói tai của Cung Tiêu Tiêu còn lớn hơn cả lúc nàng ấy rơi xuống, tóc tai phủ đầy mặt.
Khương Trúc cắn chặt răng, dùng hết sức bình sinh, toàn thân đều đang vận lực, Bạch Vi thấy vậy cũng lập tức bò qua hỗ trợ, thật trùng hợp, Thiên Hà dưới chân lại bắt đầu nổi điên.
Khương Trúc và Bạch Vi bị hất mạnh một cái, hai người đều bay lên không trung, Tiêu Trường Phong và Cung Tiêu Tiêu bị móng vuốt tóm lấy cũng bay lên theo, sau đó lại hung hăng nện xuống Thiên Hà.
Tiêu Trường Phong và Cung Tiêu Tiêu còn chưa kịp thở một hơi, móng vuốt lại nhanh chóng thu về, hai người bị kéo lê trên Thiên Hà, hận không thể mài ra tia lửa.
Vì thế giữa không trung lập tức xuất hiện một màn này, Khương Trúc và Bạch Vi cứ bị Thiên Hà quăng lên quăng xuống, Tiêu Trường Phong và Cung Tiêu Tiêu bị móng vuốt tóm chặt, bị kéo lê trên một đường tới tới lui lui, tia lửa cứ thế b.ắ.n ra tung tóe.
Lúc Tiêu Trường Phong và Cung Tiêu Tiêu bị kéo về, cả người đều choáng váng.
Hai người đầu tóc rối bời, ánh mắt thất thần, mũ mão, trâm cài đều không biết đã rớt đi đâu mất.
“Các ngươi... Ta... Ọe, ta hơi choáng, ọe.” Cung Tiêu Tiêu nằm bẹp trên Thiên Hà, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mặt mày Tiêu Trường Phong cũng tái mét, lặng lẽ xoa xoa tay trái suýt nữa thì trật khớp.
Khương Trúc cười gượng hai tiếng: “Ít ra cũng lên được rồi.”
Mục Trì cười muốn xỉu: “Tiêu Trường Phong ngươi cũng có ngày hôm nay, nhìn cái đầu ngươi kìa, chẳng khác nào tên ăn mày.”
Hắn còn chưa cười được mấy tiếng, dưới chân bỗng chốc rung lắc dữ dội, loạng choạng một cái, lăn lông lốc xuống dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-165-a-a-a-a-a.html.]
Ánh mắt Trương Đồng sáng lên, giật lấy cần câu trong tay Khương Trúc: “Để ta thử xem.”
“Ta có thể bò lên, các ngươi đừng...”
Lời của Mục Trì từ dưới đáy truyền lên nhưng hắn đã nói quá muộn, Trương Đồng đã ném móng vuốt xuống, hơn nữa còn chuẩn xác tóm lấy chân trái của hắn.
Móng vuốt vừa tóm được thứ gì đó thì lập tức tự động thu về, Mục Trì bị nhấc bổng lên rồi quẳng xuống đất, cũng không nói nên lời, lúc rơi xuống đất hai mắt long sòng sọc.
Trương Đồng đắc ý khoe khoang: “Thế nào, ta chuẩn chứ!”
Mục Trì choáng váng đầu óc, chỉ vào khoảng không bên cạnh Trương Đồng chửi bới ầm ĩ.
Trương Đồng sờ sờ mũi, lúng túng nói: “Đại sư huynh, ta ở bên cạnh...”
Chuyện này khiến mọi người được một trận cười nghiêng ngả.
Bạch Tử Mục cười xong, nhìn thoáng qua Thiên Hà, nhắc nhở: “Đừng đùa nữa, càng lên cao càng dốc, nếu còn chần chừ e là đứng cũng không vững.”
Khương Trúc gật đầu đồng ý: “Bên trên quá dốc, chúng ta người trước tiếp người sau, mượn lực bay lên, người cuối cùng dùng móng vuốt bám vào.”
“Hả? Lại phải dùng cái móng vuốt thối tha này à?” Mặt Mục Trì đen như đ.í.t nồi.
Cái móng vuốt này chẳng có chút linh tính nào, chỉ cần tóm được người là được, còn sống hay c.h.ế.t nó không có quan tâm!
Nghệ Phong Dao vỗ vỗ vai hắn, trầm giọng nói: “Trên đời này làm gì có cái móng vuốt nào hoàn hảo, đã dùng được thì tạm chấp nhận vậy.”
Nói xong hắn ta lập tức nhảy lên, dẫm lên vai Mục Trì bay lên phía trên: “Dù sao ta cũng không cần dùng, đa tạ, Mục sư huynh.”
“Kẻ hèn nhát!”
Mục Trì khinh bỉ một câu, vừa nghiêng đầu đã ngây người, Khương Trúc bọn họ đã lần lượt bay lên trên hết cả rồi.
“Không phải chứ, các ngươi...” Bỏ ta lại thật sao?
Mục Trì còn đang phẫn nộ, bỗng nhiên có thứ gì đó bám chặt lấy chân phải của hắn, tiếp theo là một trận hét chói tai vang vọng cả không trung.
Tám người phải vất vả lắm mới leo hết được Thiên Hà, vừa lên đến nơi thì lập tức nằm vật ra đất.
Mặt mũi Mục Trì bầm tím, ai oán nhìn chằm chằm những người khác.
Toàn bộ đều là “chiến tích” khi bị ngã trên Thiên Hà.
Lũ người vô lương tâm, cả quãng đường đều là hắn đi sau cùng, cũng không biết đổi với hắn một lượt nào!
Nhìn xem khuôn mặt tuấn tú của hắn bây giờ ra cái dạng gì này, không biết lại có bao nhiêu thiếu nữ phải tan nát cõi lòng đây.
“Ta và khuôn mặt tuấn tú của ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi!” Mục Trì ôm mặt nghiến răng nghiến lợi.
Khương Trúc đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhắc nhở: “Tiêu Trường Phong, đến lượt ngươi nói rồi đấy.”
Tiêu Trường Phong ngẩn người, thử nói: “Mục Trì ngươi cũng có ngày hôm nay, nhìn mặt mũi ngươi kìa, chẳng khác nào tên ăn mày.”
Mục Trì: “...”
Bạch Vi và Trương Đồng vỗ tay không ngừng: “Ha ha ha, học nhanh thật đấy.”
Mọi người cười ha hả một hồi lâu.
Cung Tiêu Tiêu nhìn mặt Mục Trì, trong lòng áy náy, bèn chủ động đề nghị dùng linh lực giúp hắn chữa thương, nàng ấy hoàn toàn không cảm thấy dùng linh lực cho chút vết thương nhỏ này là không đáng.
Mục Trì cảm thấy khuôn mặt mình là quý giá nhất, càng không cảm thấy có gì là không đáng.
Một người cho đi không hề tính toán, một người nhận lại là chuyện đương nhiên, hai người vô cùng ăn ý chữa trị vết thương.
Mấy người Khương Trúc vì đợi bọn họ nên cũng không vội rời đi, ngược lại còn bày trò nghịch ngợm trên Thiên Hà, Nghệ Phong Dao kích động xoa xoa tay, đổ cả túi bột ngứa xuống dưới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");