Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cùng với tiếng hô vang phá tan bầu trời, những mũi tên rào rào bay vụt qua tai, trong tiếng va chạm của đao kiếm, m.á.u văng lên không trung.
Ánh lửa rực cháy tận trời và bóng mây xám xịt chồng lên nhau, phản chiếu vào vũng m.á.u trên mặt đất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tộc Người Khổng Lồ đã chiến bại.
Vô số ngoại tộc liên kết lại tiêu diệt họ.
Thủ lĩnh cao lớn đứng trên đống xác chết, vừa chiến đấu vừa gào thét, hình xăm mặt trời sau lưng đã mất đi ánh vàng thường nhật, bị m.á.u của đồng tộc nhuộm đỏ.
Đám ngoại tộc lảng vảng xung quanh nhưng sợ hãi không dám tiến lên.
Dưới bầu trời xám xịt, các tộc nhân khác của tộc Người Khổng Lồ đều bị bắt, họ quỳ rạp trên đất và vị thủ lĩnh với đôi mắt đỏ ngầu cuối cùng cũng ném thanh đao xuống.
Bọn họ đối đầu, tranh cãi, cầu xin, gào khóc, khiến cả cảnh tượng trở nên hỗn loạn và gấp rút.
Trong cơn hỗn loạn, chỉ nghe “phập” một tiếng.
Khương Trúc giật mình quay đầu, con ngươi co rút lại.
Từng tộc nhân bị bắt lần lượt gục ngã trước lưỡi đao, ngã vào vũng máu, đôi mắt vô hồn nhìn lên bầu trời.
Thủ lĩnh suy sụp quỳ gối xuống.
Đám ngoại tộc cau mày bao vây hắn, bàn bạc điều gì đó.
Tám người không tự chủ mà tiến lại gần để nghe, bóng dáng của họ và đám ngoại tộc chồng lên nhau, lần này cuối cùng cũng nghe rõ:
“Đã thử rồi, truyền thừa không nằm trong xương, cũng không nằm trong máu, vậy thì chắc là... trong đầu.”
Cung Tiêu Tiêu đột nhiên đưa tay bịt miệng, mắt ánh lên sự sợ hãi.
Đám người đó trói vị thủ lĩnh lại, đưa lên đoạn đầu đài, đám người phía dưới ai nấy đều tỏ ra phấn khích, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.
Còn vị thủ lĩnh kia ngửa nửa đầu lên, ánh mắt hắn mãi nhìn vào bầu trời.
Hắn đang nghĩ gì vậy?
Khương Trúc niết ngón tay, vô thức nhìn theo.
Mặt trời trên cao đã bị mây đen che kín, chỉ còn một mảnh u ám.
Bên dưới, đám người bắt đầu hò reo.
Thủ lĩnh đã chết.
Đầu của thủ lĩnh bị họ chặt xuống.
Họ nâng cái đầu kia lên như báu vật, hớn hở đẩy nhau rời khỏi khu mộ này.
Còn cái thân không đầu lảo đảo trong vũng máu, không có đầu, hắn đi xiêu vẹo, rõ ràng ngay trước mắt nhưng lại không thể định hướng, phải đi vòng một đoạn dài.
Hắn ngã xuống đất hết lần này đến lần khác, chỉ cần đưa tay sờ một cái là thấy xác tộc nhân, hắn cứ mò theo xác mà bò.
Khương Trúc nhìn thấy đôi vai hắn không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, hắn đi tới nơi hắn muốn, tự mình đội lên chiếc đầu bò được thờ phụng ở tổ địa.
Lần này, hắn cuối cùng cũng có tầm nhìn, dù không rõ ràng lắm, nhưng hắn nhanh chóng đi đến bức tường được vẽ đầy tranh, dùng hòn đá dính m.á.u khắc từng nét từng nét gì đó lên trên tường.
Càng về sau, mỗi một nét khắc hắn phải suy nghĩ rất lâu, và thường xuyên quên mất mình muốn làm gì, phải đi lại trước tranh tường rất lâu mới có thể cố gắng nhớ lại đôi chút.
Đến khi hắn khắc xong hai bức tranh kể về kết cục của tộc Người Khổng Lồ, cái đầu không thuộc về hắn đã khiến hắn hoàn toàn quên hết mọi thứ.
Biển cạn, núi mòn, thời không chuyển dời, cảnh tượng ngoài kia đã thay đổi hoàn toàn.
Cuối cùng, tộc Người Khổng Lồ cũng chỉ còn lại hai bức tường khắc đầy tranh, cùng một người đầu bò mãi quanh quẩn không chịu rời đi, nhưng lại không biết mình cần làm gì.
Cảnh tượng trước mắt dần dần mờ đi, tám người lại trở về hành lang của cung điện, ai nấy đều im lặng đi tiếp vào trong.
Người đầu bò canh giữ cung điện chính là vị thủ lĩnh dũng mãnh thiện chiến năm xưa, nhận thức này khiến họ càng thêm buồn bã.
Lôi Thần trên lưng đột nhiên lên tiếng: “Bọn chúng cướp đầu cũng vô ích, truyền thừa không nằm trong đầu, truyền thừa của tộc Người Khổng Lồ đã thất truyền rồi.”
Khương Trúc buồn bực hỏi: “Vậy thì nhiều chủng tộc thời thượng cổ đều biến mất như vậy sao?”
“Ừ, tộc Người Khổng Lồ chỉ tính là chủng tộc nhỏ. Dưới sự thúc đẩy của sức mạnh và lợi ích, hàng ngàn vạn tộc nhân của những chủng tộc lớn cũng bị tàn sát không ít. Trong số đó, những tộc may mắn thì còn giữ được truyền thừa, những tộc không may như tộc Người Khổng Lồ, hoàn toàn không kịp để lại truyền thừa, vĩnh viễn biến mất trong dòng sông thời gian.”
“Bài học thời thượng cổ quá đỗi đau thương, đến mức sau này nhiều chủng tộc sẽ chuẩn bị truyền thừa sẵn sàng từ sớm, để phòng ngừa việc bị diệt tộc bất ngờ, gia tộc và tông môn của nhân tu các ngươi cũng vậy.”
Đang nói, mọi người đến một điện nhỏ, còn tinh bàn trong tay Cung Tiêu Tiêu chỉ thẳng vào bên trong.
Khương Trúc vội vàng thu lại cảm xúc, đi theo mọi người, cẩn thận quan sát xung quanh.
Đẩy cửa thiên điện ra, chính giữa sáng trưng đặt một hồ Ngọc Tủy lớn, còn Ngọc Tủy Hỏa Chủng thì lơ lửng phía trên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-167-chang-le-vi-mang-ma-bo-ca-ngoc-tuy-hoa-chung.html.]
“Ngọc Tủy Hỏa Chủng!”
Vẻ mặt Cung Tiêu Tiêu đầy vui mừng, chạy thẳng về phía đó.
Lúc này, một bóng đen nhanh chóng lướt qua, Bạch Tử Mục mắt tinh tay nhanh, lập tức kéo Cung Tiêu Tiêu trở lại.
Thu Vũ Miên Miên
Một chiếc đuôi đầy gai nhọn đập mạnh xuống vị trí mà Cung Tiêu Tiêu đứng chỉ một giây trước, lực mạnh đến nỗi khiến mặt đất nứt ra một khe dài.
Tim Cung Tiêu Tiêu không khỏi đập thình thịch, hối hận vì bản thân quá liều lĩnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, một con bọ cạp khổng lồ đang bám vào cột đá, chiếc đuôi dài với đầu gai nhọn đen tím, nhìn là biết cực kỳ độc.
Khương Trúc và Tiêu Trường Phong đồng thời rút kiếm, chắn trước mặt mọi người: “Chúng ta sẽ giữ chân nó, các ngươi tìm cơ hội lấy Ngọc Tủy Hỏa Chủng.”
Cung Tiêu Tiêu nhắc nhở: “Ngọc Tủy Hỏa Chủng không thể rời khỏi hồ Ngọc Tủy, phải ăn ngay tại chỗ, hơn nữa ta có thể sẽ ngất một thời gian...”
Nếu không, Cung gia cũng sẽ không để Cung Tiêu Tiêu mạo hiểm như vậy.
Mục Trì gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì g.i.ế.c nó thôi.”
“Nghệ Phong Dao, người giao cho ngươi đấy.”
Nghệ Phong Dao vỗ ngực, kéo Cung Tiêu Tiêu ra sau lưng, vẻ mặt đầy tự tin.
Thấy bên này đã có sắp xếp, sáu người Khương Trúc lập tức lao lên, giao chiến với con bọ cạp khổng lồ.
Trong lúc họ chiến đấu, Nghệ Phong Dao kéo Cung Tiêu Tiêu, tranh thủ cơ hội di chuyển về phía trước.
Di chuyển một lúc, họ đã tiến sát đến mục tiêu. Con bọ cạp khổng lồ quay người, định lao về phía hai người.
Khương Trúc và Mục Trì mỗi người đá vào đầu nó vài phát, làm con bọ cạp giận điên, đuổi theo hai người họ mà cắn.
Ngọc Tủy Hỏa Chủng đã ở ngay trước mắt, nhưng Nghệ Phong Dao lại khó xử.
Bên kia chưa đánh xong, nhưng bên này đã sẵn sàng, mà mang đi lại không được.
“Các người có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nó không?”
Nghệ Phong Dao đứng trước hồ Ngọc Tủy hét lên.
Khương Trúc né chiếc đuôi quất tới, đáp: “Có thể, nhưng hơi khó.”
“Để Tiêu Tiêu tự quyết định, bây giờ làm gì cũng nguy hiểm.”
Trương Đồng nghe tiếng động bên ngoài, đoán chừng là có người đến.
Người đầu bò kia căn bản không chặn được ai.
Không ăn ngay bây giờ, lát nữa có lẽ sẽ bị cướp mất, nhưng ăn bây giờ, xác suất c.h.ế.t sẽ lớn hơn.
Nhưng cũng chẳng khác nhau là bao.
Dù sao Cung Tiêu Tiêu cũng không có sức chiến đấu, chỉ là sẽ có một khoảng thời gian không có người chữa trị cho họ, khiến họ không dám đánh hết sức, có chút dè dặt mà thôi.
Bạch Vi hô lên: “Ăn đi ăn đi, cùng lắm lát nữa cõng nàng ấy chạy là được.”
Khương Trúc tranh thủ tiếp lời: “Chẳng lẽ vì mạng mà bỏ cả Ngọc Tủy Hỏa Chủng? Mạnh dạn ăn đi!”
“?” Gì?
Một câu làm Lôi Thần trầm lặng phải ngẩn người, mà đám người kia cũng lơ mơ phụ họa theo nàng, khiến hắn ta càng thêm bối rối.
Mục Trì: “Nói cho cùng, ai thèm mười vạn linh thạch cực phẩm kia, chúng ta phải nhìn xa hơn! Nhiệm vụ này đã làm thì phải làm cho hoàn hảo!”
“Nói có lý.” Trương Đồng rất đồng tình.
Tiêu Trường Phong vung kiếm, lạnh lùng nói: “Ai cản g.i.ế.c kẻ đó.”
Bạch Tử Mục tỏ vẻ rất đồng ý với Tiêu Trường Phong, im lặng thể hiện thái độ.
Nghệ Phong Dao thấy vậy, nghiêm túc gật đầu, lập tức lấy Ngọc Tủy Hỏa Chủng đưa vào tay Cung Tiêu Tiêu.
Cung Tiêu Tiêu ngập ngừng một lúc, trước khi ăn nàng ấy lấy hết đan dược trong người ra đưa cho Nghệ Phong Dao.
“Vậy ta ăn thật nhé?”
Nghệ Phong Dao thúc giục: “Vì bảo vật của Cung gia, ăn đi, không phải vụ lớn thì chúng ta không làm!”
Lôi Thần muốn nói gì đó, rất muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
Là hắn ta quá bảo thủ sao?
Thôi, lũ trẻ con này vui là được.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng động.
Có người đã đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");