Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 169
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 169

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phía sau, 108 hạt bồ đề như 108 con mắt, bi thương nhìn hắn ta.

Vạn Quân kiếm liên tục phát ra những tia sét, tiếng “xì xì” vang lên vô cùng nặng nề.

Hạ Thái nghe thấy giọng nàng thầm thì: “Hôm nay nếu không g.i.ế.c ngươi, từ nay ta không cần tu tiên nữa.”

Hắn ta cười khẽ, chưa kịp mở miệng thì nàng đã bất ngờ ngẩng đầu lên, thanh trường kiếm trước mặt không ngừng run rẩy, luồng khí lạnh lẽo đáng sợ từng tầng từng lớp bao phủ lấy hắn ta.

Tiếng xé toạc không khí vang lên, thân kiếm màu đen bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, kiếm khí cuồng bạo cắt đứt cánh tay hắn ta.

Cùng lúc đó, 108 con mắt đồng loạt phát ra kim quang, hắn ta hoàn toàn không thể né tránh, chỉ có thể trơ mắt để Phật quang lôi hắn ta vào trong ác mộng.

Sắc mặt Hạ Thái đầy đau đớn, ôm đầu thở dốc, mồ hôi lạnh tuôn ra, dùng toàn bộ linh lực dựng lên một lớp phòng hộ.

Trong khoảnh khắc đó, Khương Trúc vốn đang ở cách đó hơn mười mét đã ở ngay sau lưng Hạ Thái.

“Tí tách tí tách...”

Máu đỏ tươi theo mũi kiếm của Vạn Quân Kiếm nhỏ xuống.

“Bùm—”

Trong nháy mắt, lớp phòng hộ như tấm kính vỡ, tan thành từng mảnh.

Hạ Thái từ từ cúi đầu, n.g.ự.c hắn ta trống rồng, nơi đó có một lỗ hổng lớn hiện ra, thất khiếu hắn ta đồng thời chảy máu.

Đúng lúc những người Hạ gia vừa thoát khỏi sự quấy rối của mấy người Tiêu Trường Phong, vừa ra đã chứng kiến cảnh này.

Cuối hành lang, vị Phật tu toàn thân đầy máu, tắm trong Phật quang, thanh trường kiếm vung ra một đường m.á.u trên mặt đất.

Khương Trúc cầm trường kiếm, từng bước tiến về phía họ, kéo theo vết m.á.u dài trên mặt đất.

Hạ Thái đưa tay muốn chạm vào nàng, cuối cùng chỉ bắt được không khí, rồi ngã xuống đất, không còn chút hơi thở.

Nhóm người Hạ gia sợ hãi đến tái mặt, vội quay đầu chạy vào thiên điện.

Nhìn thấy bọn họ đã bị dọa chạy, bước chân của Khương Trúc khựng lại một chút, rồi đổi hướng đuổi theo hai người Nghệ Phong Dao.

Lúc đi qua xác của Hạ Thái, nàng còn tử tế đến mức dành hẳn hai giây để siêu độ cho hắn ta.

Giọng nói trong trẻo vang lên từ cuối hành lang: “Đại sư huynh nói, tu đạo phải tu tâm trước, nhất định phải thông suốt trong lòng, không g.i.ế.c ngươi, thật sự bất lợi cho việc ta phi thăng.”

“Vì đạo tâm yếu ớt của ta, chỉ đành phiền ngươi xuống địa phủ một chuyến vậy.”

Khương Trúc thở dài một tiếng, nắm lấy vạt áo còn khá sạch sẽ của hắn ta lau vết m.á.u trên mặt, rồi đứng lên đi được hai bước thì thoáng thấy vết nứt trên bức tranh trên tường, nàng quay lại vác xác Hạ Thái lên vai.

Bên ngoài, người đầu bò vẫn đang kiên trì đứng gác, chỉ là bên trong đại điện đã bị cướp sạch, ngay cả chiếc rìu của mình cũng mất, không biết hắn đang gác cái gì.

Khương Trúc nghênh ngang vứt xác xuống trước cửa đại điện, rõ ràng là muốn báo cho người ngoài biết nơi này đã bị lục soát.

Khi đứng dậy, nàng liếc thấy trên thân người đầu bò đầy vết thương sâu đến tận xương, nhưng hắn lại ngoan cố xông về phía Khương Trúc.

Khương Trúc không đánh lại, nàng quay người bỏ đi khỏi cửa điện mà không quay đầu lại.

Người đầu bò đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng của nàng ngẩn người rất lâu, rồi cuối cùng quay lại vị trí cũ.

Bên kia, nhóm người Hạ gia vừa hoảng hốt chạy vào thiên điện, một mùi m.á.u tanh ập vào mặt, trong đồng tử hiện rõ cảnh tượng kinh hoàng.

Bên trong đại điện, xác c.h.ế.t nằm la liệt trong vũng máu, một con bò cạp khổng lồ bất động trên mặt đất, chiếc đuôi sắc nhọn của nó xuyên qua hai người, m.á.u tươi theo xác chảy xuống t.h.i t.h.ể con thú, rồi nhỏ xuống mặt đất, tụ thành một vũng máu.

Mục Trì đứng trên lưng linh thú, rút thanh kiếm cắm vào lưng nó ra, rồi tuỳ tay vung một cái.

Chỉ nghe “phập” một tiếng, một tán tu đang cố gắng bò dậy bị thanh trường kiếm đ.â.m xuyên qua ngực, bị ghim chặt vào tường, không kịp phát ra tiếng hét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-169-day-la-tieu-tinh-lang-cua-nguoi-sao.html.]

Tiêu Trường Phong đứng bên tường, sắc mặt không gợn sóng, rút thanh kiếm của mình khỏi bức tường, để mặc t.h.i t.h.ể rơi xuống.

“Bùm—”

Người Hạ gia hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy cửa đại điện đã bị Bạch Vi và Bạch Tử Mục đóng sập lại.

Mục Trì nhảy xuống từ xác linh thú, phồng má thổi, nhổ ra ngụm m.á.u trong miệng, tay nắm chặt Diệt Hồn côn tỏa ánh sáng lạnh lẽo.

Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong, nhưng trong mắt lại chỉ toàn lãnh ý: “Hợp sức lại để vây g.i.ế.c chúng ta?”

“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng g.i.ế.c được chúng ta sao?”

Trương Đồng, Tiêu Trường Phong, Mục Trì, Bạch Vi và Bạch Tử Mục bao vây sáu người còn lại của Hạ gia, từng bước áp sát.

Trên người bọn họ chẳng thể gọi là gọn gàng gì, da thịt lộ ra ngoài không phải là vết sẹo chưa lành thì là m.á.u tươi chưa khô.

Từ khi bước vào bí cảnh, họ không ngừng chiến đấu, không ngừng bị thương. Vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, quần áo trên người đã rách nát tả tơi, dính đầy m.á.u me.

Người Hạ gia bị khí thế đáng sợ của họ dọa đến mất hồn, rõ ràng bọn họ cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng chẳng thể nảy sinh một chút dũng khí phản kháng.

Một người bước lên phía trước, muốn cầu xin tha mạng.

“Trước đó sao không bỏ chạy? Đánh xong rồi mới cầu xin tha mạng, muộn rồi, kiếp sau nhớ mở mắt to ra.” Trương Đồng bước lên, đạp một cước vào n.g.ự.c người kia, đá hắn ta bay ngược ra sau.

Phía sau, Bạch Vi nhìn thấy người kia đang bay về phía mình, nhẹ nhàng vung thanh trường kiếm trong tay, mũi kiếm trong chớp mắt đ.â.m xuyên qua tim hắn ta, lực va chạm khiến t.h.i t.h.ể lao về phía trước vài bước, rơi ngay trước mặt mấy người còn lại.

Máu tươi phun ra, b.ắ.n lên khắp người bọn họ, khiến cơ thể đang run rẩy của họ càng run dữ dội hơn, cuối cùng có người sợ đến mức không thể đứng vững, chậm rãi quỳ xuống đất.

Bên trong một cung điện khác, Nghệ Phong Dao bị một lực lượng khổng lồ giam cầm tại chỗ, một luồng ánh sáng cố gắng hòa nhập với hắn ta, nhưng vì hắn ta liên tục giãy giụa nên chưa thành công.

Cung Tiêu Tiêu đã tỉnh lại, đứng chẳn trước mặt hắn ta, trên người nàng ấy đã có không ít vết thương, phía trước là ba tu sĩ họ gặp phải trên đường trốn chạy.

Thu Vũ Miên Miên

“Tiêu Tiêu, ngươi chạy trước đi, tìm chỗ nào đó mà trốn.” Nghệ Phong Dao vừa chống cự lại luồng sáng, vừa hét lên.

Cung Tiêu Tiêu như không nghe thấy, vẫn đứng chắn trước mặt hắn ta, không trả lời.

Người nam nhân phía trước đột nhiên bật cười, giọng điệu độc ác: “Chạy? Không ai chạy thoát đâu! Giải quyết nàng ta xong, ta sẽ tiễn người xuống địa ngục.”

Nói xong, hắn ta tung một cú đ.ấ.m mạnh vào bụng Cung Tiêu Tiêu, trong khoảnh khắc nàng ấy dùng linh lực né tránh, hắn ta đã giơ đao lên, đ.â.m thẳng về phía Nghệ Phong Dao.

Nghệ Phong Dao bị giam cầm không thể động đậy, nhắm mắt lại, nhưng cơn đau mà hắn ta dự đoán không hề xảy ra.

Một đôi tay trắng trẻo nắm chặt lưỡi đao, m.á.u từ mũi đao nhỏ xuống, rơi trên mặt Nghệ Phong Dao.

Vẻ mặt Cung Tiêu Tiêu tái nhợt, nhưng không chịu lùi bước nửa phẩn.

Trong mắt người nam nhân lóe lên chút hứng thú, hắn ta dùng lực mạnh hơn, lưỡi đao trượt xuống thêm vài phân, Cung Tiêu Tiêu không kìm được hít một hơi lạnh, cơn đau thấu xương khiến nàng ấy toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể cắn chặt môi để không kêu thành tiếng.

Hai người còn lại thấy thế lập tức cười đùa, trêu ghẹo: “Cứ nắm đao như vậy, đôi tay trắng trẻo nhỏ bé của ngươi sẽ phế mất, không thể luyện đan nữa, ngươi cam lòng sao?”

“Tiểu cô nương, cần gì phải khổ thế, hắn ta c.h.ế.t rồi, chúng ta lấy được truyền thừa chủng tộc sẽ thả ngươi đi, thế nào?”

“Đúng vậy, đây là tiểu tình lang của ngươi sao, bảo vệ đến mức này, ha ha ha ha.”

Đuôi mắt của Nghệ Phong Dao đỏ lên, giọng khàn đặc nguyền rủa luồng sáng: “Ai thèm truyền thừa của ngươi, ta không cần, thả ta ra.”

Hắn ta vừa gầm lên vừa kêu nàng ấy chạy: “Cung Tiêu Tiêu, ta bảo ngươi chạy, ta không cần ngươi cứu, ngươi muốn để công sức của chúng ta đổ sông đổ biển sao?”

“Chạy đi, ta xin ngươi đấy, được không, Cung Tiêu Tiêu.”

Cơn đau khiến Cung Tiêu Tiêu nước mắt giàn giụa, nàng ấy nghẹn ngào: “Ta không đi, lần nào cũng bảo ta đi, tại sao lần nào cũng phải là ta đi, ta không muốn đi.”

“Ta không thể để ngươi c.h.ế.t trước mặt ta, chúng ta cố thêm chút nữa, chắc chắn sẽ không c.h.ế.t đâu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thế Giới Phép Thuật

Copyright © 2022 - MTruyện.net