Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 170
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 170

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn thấy hai người tình cảm như thế, người nam nhân cầm đao lộ ra chút biểu cảm giễu cợt, không vội kết liễu bọn họ mà lại nảy ra ý định trêu chọc, thu đao về.

Khi lưỡi đao rút khỏi lòng bàn tay, Cung Tiêu Tiêu đau đến run rẩy toàn thân, nàng ấy hít một hơi, không dám nhìn tay mình, sợ rằng vì quá sợ hãi mà trở thành trò cười.

“Nhìn xem, thật là một cảnh tượng cảm động.”

Người nam nhân nhìn đồng bọn, cười nói: “Huynh đệ chúng ta cũng không phải người vô tình, thế này nhé, ngươi tiếp ba chiêu của mỗi người bọn ta, chịu được thì tha cho các ngươi một mạng, thế nào?”

Nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng cả ba đều là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, còn Cung Tiêu Tiêu chỉ là một luyện đan sư, hơn nữa lại là một luyện đan sư có Tiên Thiên Nguyệt Hoa thể, kinh mạch yếu ớt, thể chất có lẽ chỉ ngang với tu sĩ Luyện Khí kỳ, đỡ nổi một chiêu đã khó, huống hồ là mỗi người ba chiêu.

Nghệ Phong Dao cố gắng giãy giụa hết, vận linh lực hết lần này đến lần khác nhưng đều vô ích.

Một khi bị truyền thừa chủng tộc lựa chọn, chỉ có hai lựa chọn: hoặc phá hủy truyền thừa, hoặc ngoan ngoãn tiếp nhận và rơi vào trạng thái hôn mê cho đến khi truyền thừa hoàn tất.

Phá hủy một truyền thừa tập hợp sức mạnh của cả một chủng tộc là điều không thể.

Nghệ Phong Dao chắc chắn không thể thoát ra.

Pháp bảo trên người Cung Tiêu Tiêu đã dùng hết, thậm chí không còn một viên đan dược nào. Nàng ấy làm sao có thể chống lại được đòn tấn công của Kim Đan kỳ?!

Nhưng tình thế đã đến nước này, dường như không còn lựa chọn nào khác.

“Được.” Cung Tiêu Tiêu cắn răng, gật đầu chấp thuận.

“Đỡ ba chiêu của mỗi người các ngươi, rồi thả chúng ta đi.”

Người nam nhân bật cười, nụ cười đầy gian xảo: “Chúng ta tuyệt đối không thất hứa.”

Cung Tiêu Tiêu quay lại nhìn Nghệ Phong Dao cả người đầy máu.

Hắn ta lắc đầu.

Nếu không chịu, nàng ấy phải làm sao? Để nàng ấy một mình chạy trốn sao?

Bọn họ là những thiếu niên thiên tài ngạo nghễ, chẳng lẽ nàng ấy thì không?

Cung Tiêu Tiêu im lặng, một mình đối diện với người nam nhân.

Người nam nhân cùng đồng bọn vẫn tiếp tục cười đùa, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. Khi người đối diện vừa đứng vững, hắn ta lập tức lao lên. Cung Tiêu Tiêu nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn chịu một cú đ.ấ.m vào bụng, bay ngược ra ngoài và đập mạnh vào tường.

“Một chiêu...”

Cung Tiêu Tiêu chưa kịp đứng dậy, người nam nhân đã lao đến, lại một cú đá khiến nàng ấy văng ra xa.

“Hai chiêu...”

Người nam nhân không sử dụng vũ khí, dường như đang tận hưởng khoái cảm đ.ấ.m vào xác thịt. Hắn ta càng đánh càng hưng phấn, đặc biệt khi nhìn thấy nàng ấy không ngừng phun máu, điều này khiến hắn ta càng thêm hung bạo.

Cung Tiêu Tiêu không nhớ mình đã ngã bao nhiêu lần, cũng không còn nghe rõ Nghệ Phong Dao đang hét gì. Đôi khi nàng ấy cố gắng dùng linh lực để giảm bớt lực đạo, nhưng với ba tu sĩ Kim Đan luân phiên tấn công, nàng ấy không có cơ hội phản ứng.

Nàng ấy chỉ còn nghe thấy âm thanh yếu ớt của chính mình xen lẫn tiếng vỡ của miếng ngọc đeo trên cổ: “Bảy chiêu...”

Nghệ Phong Dao nằm sấp trên mặt đất, ngón tay đầy m.á.u bám chặt xuống nền, cố gắng di chuyển về phía trước. Vòng sáng quanh hắn ta do sự phản kháng mà trở nên cáu kỉnh, lực lượng cuồng loạn khiến da hắn ta rỉ máu, trông rất đáng sợ.

Cung Tiêu Tiêu lại một lần nữa ngã xuống đất, nàng ấy nhắm mắt nằm im, hơi thở yếu ớt: “Tám chiêu...”

Ba người nam nhân đứng vây quanh nàng ấy, trêu chọc: “Đứng lên đi tiểu muội muội, nếu không đứng dậy thì không thể bảo vệ người kia được đâu.”

“Chỉ còn một chiêu nữa thôi, ngươi muốn bỏ cuộc sao? Sắp có thể rời đi cùng tiểu tình lang của ngươi rồi, mau đứng dậy nào.”

Người nam nhân dường như thấy chán, quay sang chỗ Nghệ Phong Dao, giẫm chân lên đầu hắn ta mà nghiền ép, cười lớn đầy ngạo mạn.

“Cuối cùng thì bọn ta cũng gặp may, chỉ cần có được truyền thừa chủng tộc, muốn nổi danh không phải là điều đơn giản sao.”

“Đánh cũng đã ghiền rồi, không có gì thú vị nữa, g.i.ế.c bọn chúng thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-170-may-nghi-tao-chet-roi-sao.html.]

“Giết tên tiểu tình lang này trước mặt nàng ta, có phải quá tàn nhẫn không, ha ha ha!”

“Đủ tàn nhẫn, nhưng ta thích, ha ha ha.”

Trước mắt Cung Tiêu Tiêu mờ dần, khi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, nàng ấy bỗng nhiên tỉnh táo trong khoảnh khắc. Nàng ấy cố gắng chống tay xuống đất, muốn gượng dậy nhưng lần nào cũng ngã xuống. Qua ánh nhìn mờ ảo, nàng ấy thấp thoáng thấy họ đã rút đao ra.

Ánh mắt người nam nhân lóe lên sát ý, giơ đao nhắm thẳng vào tim Nghệ Phong Dao.

Hai mắt Cung Tiêu Tiêu vô hồn, nước mắt xen lẫn m.á.u chảy xuống mặt, miệng lẩm bẩm: “Ta không thể cứu ngươi, ta không thể cứu bất cứ ai...”

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh cửa lớn của cung điện bị đá văng ra.

Những người bên trong lập tức dừng lại, không kìm được mà quay đầu nhìn.

Một bóng người đứng ngược sáng, không thể nhìn rõ mặt, chỉ nghe thấy nàng thở ra nặng nề: “Thật khó tìm, trốn sâu thế này.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cung Tiêu Tiêu cuối cùng cũng buông lỏng thần kinh đang căng thẳng, ngất đi.

Người nam nhân nhíu mày, giờ đao lên, tiếp tục đ.â.m thẳng về phía Nghệ Phong Dao.

“Choang—“

Toàn thân người nam nhân chấn động, hỗ khẩu tê dại, đao trong tay đã bị một thanh trường kiếm đánh bay.

Từng bước tiến lại gần, gương mặt của Khương Trúc dần hiện ra. Nàng đưa tay ra, thanh Vạn Quân Kiếm tự động bay trở lại tay nàng: “Không thấy viện binh đã tới sao, không lo mà chạy thoát thân, còn dám ra tay trước mặt ta—”

“Ngươi nghĩ ta là c.h.ế.t rồi à?” Giọng điệu câu cuối cùng đột ngột cao hơn vài phần.

Thu Vũ Miên Miên

Người nam nhân ngẩng đầu lên lần nữa, nhưng trước mắt đã không còn thấy bóng dáng ai. Chỉ kịp xoay đầu, thanh trường kiếm đã đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn ta.

Khương Trúc đưa tay đẩy t.h.i t.h.ể trượt khỏi trường kiếm, quay đầu nhìn hai tên còn lại: “Không ra tay nhanh thì sẽ bị phản sát đấy, bài học mà bà đây dạy, nhớ kỹ cho kiếp sau.”

Hai người lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng Khương Trúc đâu để chúng thoát. Sau hai tiếng hét thảm thiết, trên mặt đất lại có thêm hai xác chết.

Giết tu sĩ Kim Đan sơ kỳ chẳng khác gì g.i.ế.c gà.

Nghệ Phong Dao thở phào nhẹ nhõm, nằm trên đất, hơi thở yếu ớt nói: “Muội còn tâm trí đùa với bọn chúng, suýt chút nữa chúng ta đã đi gặp Diêm Vương rồi.”

“Ta chẳng phải đang khoe khoang sao, khó lắm mới có cơ hội. Huynh mang nàng ấy trốn sâu như vậy, ta phải chạy qua ba, bốn cung điện mới tìm được.” Khương Trúc vừa nói vừa cho Cung Tiêu Tiêu uống đan dược, đồng thời kiểm tra thương thế cho nàng ấy.

Trước đây nàng đã học được vài chiêu từ Cung Tiêu Tiêu, dù chưa lợi hại lắm nhưng cũng hơn người thường.

Thương thế của Cung Tiêu Tiêu rất nghiêm trọng, nhiều xương đã bị gãy, toàn thân gần như không còn chỗ nào lành lặn. Nếu người đến là mấy kẻ như Tiêu Trường Phong, thì coi như xong đời rồi.

Nhưng may mắn là người đến là Khương Trúc.

Mặc dù nàng không có khả năng chữa trị như Cung Tiêu Tiêu, nhưng nàng có Sinh Mệnh thụ, chỉ cần còn một hơi thở cũng có thể cứu sống.

Khương Trúc lén lút truyền rất nhiều sinh lực cho Cung Tiêu Tiêu.

Nghệ Phong Dao thấy nàng tập trung kiểm tra thương thế cho Cung Tiêu Tiêu cũng không hối thúc, chỉ lo lắng hỏi: “Nàng ấy đã chịu không ít cú đấm, có cứu được không?”

“Cứu được, không c.h.ế.t đâu, yên tâm.”

Nghe Khương Trúc nói vậy, Nghệ Phong Dao cũng không hỏi thêm chi tiết. Một khi nàng đã nói cứu được thì chắc chắn cứu được, dù bằng cách nào đi nữa.

“À, mà luồng sáng đang bao bọc huynh là gì thế?”

“Truyền thừa chủng tộc.”

Khương Trúc ngừng lại một chút, chậm rãi hỏi: “Truyền thừa chủng tộc? Ở cái cung điện rách nát này sao?”

“Hai người huynh trốn chạy mà cũng đụng phải, nói thật đi, có phải đồ giả không? Cung điện này còn không to bằng một thiên điện của người đầu bò.”

Truyền thừa chủng tộc mà cũng cố tình sắp đặt ở chỗ này để thử thách người ta, tu sĩ tu tiên mà cũng chơi trò này sao?

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cảnh Năm Biết Bao Lâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net