Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 179
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 179

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Trời ạ, may mà ta nghe lời bọn họ, ra tay thật tàn nhẫn, chỉ là con Linh thú Nguyên Anh hậu kỳ đã khiến ta mệt c.h.ế.t rồi.”

Một người đàn ông đeo mặt nạ mệt mỏi nằm trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm vẫn còn dính ít bùn trên người.

Còn Linh thú ở phía sau đã sớm bị hắn ta vứt bỏ không còn hình bóng.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn ta cố gắng đứng dậy và nhìn xung quanh.

Gia gia hắn ta, muốn hắn ta đánh tới Nam Châu? !

“Khương Trúc đáng chết, tức c.h.ế.t ta rồi!”

Người đàn ông nâng chiếc mặt nạ trên mặt lên, giận dữ chạy về phía Hoàng Thành, không dám chậm trễ một giây nào, như sợ bỏ lỡ điều gì.

Còn Khương Trúc bị hắn ta mắng vẫn đang ở sau núi của Khương gia.

Bạch Tử Mục và Trương Đồng không đi theo, họ ở lại Khương gia để bảo vệ Cung Tiêu Tiêu và Tiêu Trường Phong.

“Đây là đền thờ tổ tiên.” Khương Hồng chỉ về phía trước.

Mọi người ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa là một bàn thờ hiến tế, ở giữa có một bệ nhỏ, chỉ cần người trong tộc nhỏ m.á.u vào đó, những cây cột bên cạnh sẽ sáng lên.

Các trưởng lão của Khương gia nhìn nhau, đang định mở miệng thì Khương Trúc lại bắt đầu trợn mắt, chưa cần phải hô bóp chết, thì nhóm người đã tái mặt ngậm miệng lại.

Chỉ cần những ông già đó thể hiện một chút biểu cảm, là nàng sẽ biết phải thả ra rắm gì.

Khương Trúc tự mình đi đến bục nhỏ, dùng kiếm cắt vào ngón tay và nhỏ m.á.u lên đó, chất lỏng màu m.á.u lập tức nhuộm đỏ toàn bộ đồ án.

Người Khương gia lập tức nắm chặt ngón tay, hét lớn trong lòng.

"Tổ tiên, nếu ngươi thật sự đối tốt với Khương gia, thì để nàng trở thành người của Khương gia !"

"Thắp sáng lên! Chỉ cần đèn sáng lên, sau này con cháu sẽ đốt nhiều thêm vài viên linh thạch!"

Khương Hồng chắp tay trước n.g.ự.c không ngừng cầu nguyện, nhìn thấy Nghệ Phong Dao, Mục Trì và Bạch Vi đang nhìn về phía mình, ông ta lập tức bỏ tay ra, giả vờ ho một cái.

Khương Trúc đợi rất lâu nhưng không thấy các cây cột có hiện tượng gì nên chạy tới gõ vào.

"Không có gì? Vậy xem ra ta không phải người Khương gia."

Cặp vợ chồng kia c.h.ế.t lặng tại nguyên chỗ.

"Ta không tin. Cây cột chắc chắn bị hỏng rồi." Khương Hồng vội vàng chạy tới kiểm tra: “Đồ vật lâu năm nên không dùng được!”

Khóe miệng Khương Trúc giật giật.

Không tin ca, ngươi giỏi.

"Được rồi được rồi, đừng gõ nữa, không phải thì thôi, chuyện này ngươi không thể ép buộc." Nghệ Phong Dao duỗi người, ngáp một cái rồi đi về.

"Nếu không phải thì chúng ta trở về đi. Ta cũng muốn trở về Hoàng Thành càng sớm càng tốt, ngủ một giấc thật ngon. Hai tháng nay ta đã mệt mỏi quá rồi."

Một trưởng lão cố chấp đứng trên đài, hét vào mặt bọn họ: "Các ngươi chờ một chút, kiểm tra lại lần nữa, lần này nhất định sẽ có!"

Khương Trúc buồn cười lắc đầu: "Không cần, đi thôi."

Thu Vũ Miên Miên

Lúc nàng quay người lại, ánh mắt khẽ run lên, bỗng rút kiếm chắn trước người.

"Bang———“

Một cặp bàn tay đen nhánh đột nhiên va vào. Trường kiếm trong tay Khương Trúc khẽ đảo, chợt c.h.é.m xuống bàn tay kia, phía đối diện không né tránh mà trực tiếp nắm lấy lưỡi kiếm, ma sát ra một đốm tia lửa.

Lúc này Khương Trúc mới nhìn rõ, đôi tay đó căn bản không phải là tay người!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-179-day-la-cai-quai-gi.html.]

Những đường gân đen và dày nhô ra khỏi da, da như bị nứt nẻ, mà da thịt bên trong thì đầy m.á.u khô, móng tay sắc nhọn tràn đầy ma khí.

Ánh mắt nhìn lên, nàng thấy một khuôn mặt đáng sợ, đầy những đường vằn đen, trên chiếc răng nanh dài còn sót lại m.á.u thịt không rõ tên, đôi mắt đỏ ngầu gần như nhỏ cả máu.

Kích thước toàn bộ cơ thể của đối phương ít nhất đã tăng gấp đôi, khiến người khác không thể nhận ra hình dáng ban đầu.

"Chu cha, đây là cái quái gì vậy?" Nghệ Phong Dao đang rời đi nghe được động tĩnh, vừa ngoảnh lại thì giật mình kêu lên.

“Ma khí, đây là ma tộc, ma tộc xuất hiện!”

Người Khương gia tỉnh táo lại và hét lên .

Thứ đáng sợ hơn quái vật chính là ma khí.

Điều đó đồng nghĩa phong ấn đã bị phá.

Khương Hồng vội vàng phái người về báo tin, bản thân thì dẫn các trưởng lão đến bên cạnh Khương Trúc.

Khương Trúc không nghĩ được nhiều về cái gì là ma tộc, hai tay liên tục hướng về phía trước, mượn sức mạnh của hai tay, toàn bộ cơ thể lách ra sau rồi đem con ma vật đập mạnh xuống đất.

Con ma vật dường như không hề cảm thấy đau, nháy mắt đã đứng dậy và tiếp tục đánh về phía nàng.

Ánh mắt ba người Nghệ Phong Dao , Mục Trì và Bạch Vi nghiêm nghị, định chạy qua giúp đỡ, nhưng chưa đi được hai bước, một con ma vật khác với dáng vẻ tương tự đã nhảy ra bên cạnh.

"Khương gia của các ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao sau núi lại có ma tộc?"

Khương Hồng khóc không ra nước mắt: "Tiểu hữu, oan uổng quá, chúng ta thật sự không biết, đã rất lâu rồi mọi người chưa ra sau núi.”

“Giải quyết nó xong, ta sẽ kiểm tra rồi đối chất với các ngươi sau.”

Dù chỉ có hai con nhưng lại có thể đôi co không dứt cùng bọn họ.

Con ma vật trước mặt này có sức mạnh và tốc độ có thể so sánh với Nguyên Anh, hơn nữa bởi vì ma khí có phần khắc chế linh lực, nên so với Linh tu bình thường càng khó đối phó.

Khương Trúc và Mục Trì đồng thời lao tới tấn công con quái vật cùng lúc, lại thấy quái vật gầm một tiếng, bay vút lên cao rồi oanh tới một quyền về phía mình, tuy hai người né kịp nhưng vẫn bị sức mạnh còn sót lại đánh bay, lao về phía cột đá.

Ma vật đuổi theo không bỏ, tung ra từng quyền liên tiếp khiến Khương Trúc phải liên tục lăn lộn trên mặt đất, người của Khương gia vội lao tới kiềm chế nó lại, Khương Trúc tận dụng chút thời gian ít ỏi này để thể dốc.

"Bang———--"

Toàn thân ma vật bốc lên khí đen lao vào nhóm người Khương gia như mãnh hổ, một đ.ấ.m đập nát vòng bảo vệ, ma khí ngút trời đánh tan người Khương gia, khiến họ lui ra mấy chục mét.

Mục Trì nhân cơ hội tấn công từ phía sau, Diệt Hồn Côn đ.â.m vào sau lưng ma vật, lại dùng một cước đạp bay nó, rồi quay lại giúp Bạch Vi và những người khác.

"Goaaaa———--"

Một con ma vật ôm đầu quỳ xuống đất, lắp bắp nói điều gì đó, vẻ mặt càng hung ác hơn, hai mắt nó chảy ra máu.

Khương Trúc và người Khương gia cầm vũ khí, từ từ tiếp cận.

Đột nhiên, con quái vật đứng dậy nhào vào, chộp lấy thanh kiếm đang đ.â.m tới của Khương Trúc, ném nàng bay ngang sát đất, rồi nháy mắt lại xuất hiện trên người Khương Trước, hai tay ầm ầm đánh xuống, Khương Trúc giơ kiếm chắn đòn, lại bị nó ráo riết ép sát xuống trườn trên mặt đất, tạo thành cái rãnh dài và lan ra xa.

Ma khí trên người nó chợt bùng phát dữ dội, ngăn cản bước chân của những người khác.

“Khương Trúc!”

Mục Trì và những người khác phải vất vả lắm mới thoát khỏi sự theo bám của con ma vật còn lại, nhưng khi quay lại, ma khí đã bao phủ.

Phía trước hơn mười mét, ma vật vẫn liên tục đánh xuống người Khương Trúc, nàng cắn chặt hàm răng, hai tay cầm Vạn Quân kiếm ngăn cản.

"Có nhiều người như vậy, tại sao ngươi chỉ nhắm vào ta mà đánh , phân biệt đối xử à?"

Trên người Khương Trúc chợt bùng lên một ngọn linh hoả, tựa như mãng xà lao về con ma vật, lợi dụng khoảng trống khi nó bị chặn lại, nàng vội bò dậy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Pháo Hôi Xinh Đẹp

Copyright © 2022 - MTruyện.net