Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 180
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 180

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vạn Quân kiếm trong tay Khương Trúc không ngừng loé lên tia điện. Hai chân nàng trùng xuống, cơ thể khẽ động một cái đã hoá thành tia chớp bay ra ngoài, chớp nhoáng đã bay lên giữa không trung, sau đó giơ kiếm bổ xuống ma vật dưới đất.

"Bang--"

Một làn sóng không khí khổng lồ lan ra khắp nơi, trường kiếm trong tay Khương Trúc bị ma vật nắm lại.

Bên trong ma khí truyền đến tiếng gọi của đám người Mục Trì.

Mồ hôi chảy ra từ trán của Khương Trúc, nàng muốn thu trường kiếm lại nhưng không thể rút ra, thầm nghĩ trong lòng lần này tiêu thật rồi.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì bỗng ngây ngốc.

“Lục Tiến?”

Đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào nàng, m.á.u đỏ chảy ra giọt to giọt nhỏ, sau đó m.á.u đỏ đã ngập tràn trong mắt.

Những lớp vằn đen che phủ khuôn mặt vặn vẹo và hung dữ của hắn ta, khiến người khác khó lòng nhận dạng, chỉ có đôi mắt là khá quen thuộc.

Ma khí càng ngày càng mạnh.

Ngay khi Khương Trúc chuẩn bị mở ra vòng bảo hộ để giữ cái mạng nhỏ của mình, thì chợt nghe một tiếng "Phốc phốc”.

Trường kiếm đ.â.m vào trái tim.

Mí mắt của Khương Trúc run rẩy dữ dội trong giây lát.

Hai tay nàng nắm kiếm không hề dùng sức, nhưng trường kiếm đang đ.â.m sâu từng chút một, cho đến khi tay nàng dính một chút m.á.u tươi.

"Ta biết, kẻ sống sót mà họ kỳ vọng là ngươi."

Sau đó là một tiếng kêu lớn đầy hoảng loạn và khẩn trương vang lên, giọng nói đặc biệt khàn khàn vang lên bên tai Khương Trúc, âm thanh giống như tiếng gầm của một con dã thú, rất chói tai, không biết là nghẹt ngào hay nức nở nhưng vẫn hơi mơ hồ.

Nhưng nàng lại nghe rõ.

“Phốc phốc--"

Cơ thể khổng lồ của ma vật rời trường kiếm ngã đổ về sau, lúc trái tim vỡ nát, ma khí trên người hắn ta tản ra bốn phía, dáng vẻ ban đầu cũng lộ ra, mà một cánh tay hoá thành hắc khí thì biến mất không dấu vết.

Tròng mắt Khương Trúc mở lớn, muốn lao lên giữ lấy hắn ta thì lại vồ hụt.

Thi thể của Lục Tiến biến thành bột và bị gió thổi bay lên không trung trước khi chạm đất.

“Khương Trúc, ngươi đánh thắng!?”

Bạch Vi vụt qua ma khí lao tới ôm lấy tay nàng: "A a a, ngươi dĩ nhiên đánh thắng!"

Khương Trúc miễn cưỡng mỉm cười với họ.

Nghệ Phong Dao chua chát nói: "Giỏi như vậy, thế con bên ngoài cũng giao cho ngươi."

Bạch Vi liếc mắt: "Nghệ Phong Dao, ngươi xéo đi."

Mục Trì lắc lư Diệt Hồn Côn trong tay, thúc giục nói : “Đi, ra ngoài làm thịt nốt con kia, vừa nãy nó đá ta mấy phát, nếu không trả thù thì đêm nay ta sẽ không ngủ được."

Khương Trúc im lặng: "Để nó sống trước đã, cưỡng chế mang về, hẳn là người quen.”

Thu Vũ Miên Miên

Ba người dừng lại một chút, hỏi: "Người quen?"

Ai?

"Chúng ta thật sự vô tội, tiểu hữu, ngươi nhất định phải nghe chúng ta giải thích.”

Khương Hồng hét lên suốt quãng đường từ sau núi đến khi xuống núi.

Trên đường trở về Khương gia, họ vừa hay gặp Bạch Tử Mục và Trương Đồng đang chạy tới, còn có Cung Tiêu Tiêu đã tỉnh dậy.

Mọi người cùng nhau trở về Khương gia, sau lưng còn lôi theo một con ma vật, dù ma khí trên cơ thể nó đã bị phong ấn, nhưng vẻ ngoài lại có chút đáng sợ.

“Chúng ta thật sự không biết rõ chuyện gì, mọi người phải tin ta, Khương gia của ta gia đại nghiệp đại, thật sự không cần cấu kết với ma tộc, hơn nữa cho dù có cấu kết, chúng ta cũng sẽ không giữ bọn họ ở sau núi, lại càng không thể thành thật dẫn các ngươi qua đó như vậy, ngươi nói xem… đây không phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao! "

"Được rồi được rồi, đừng la hét nữa. Chờ chúng ta về báo cáo với ngũ đại tông môn, cho người đến tra xét là biết ngay, cũng sẽ không làm gì các ngươi.” Nghệ Phong Dao nghe đến ù cả tai.

Khương Hồng thật sự có nỗi khổ không nói ra được.

Ma tộc đáng chết, đúng là oan c.h.ế.t Khương gia bọn họ mà.

Bạch Tử Mục an ủi thật lòng: "Chúng ta báo cáo lên cũng vì suy nghĩ an toàn cho mọi ngươi, chẳng lẽ các ngươi không sợ phía sau núi vẫn còn ma vật ẩn trốn à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-180-nguoi-noi-xem-la-xem-sao.html.]

Lời này đã khiến Khương Hồng lập tức im lặng.

Nói cũng đúng.

"Vậy bây giờ chúng ta đừng trì hoãn nữa, chuyện của Ma tộc chưa giải quyết được, lập tức trở về Hoàng Thành." Trong lòng Khương Trúc nhớ rõ mồn một.

Con ma vật vừa rồi hóa ra là Lục Tiến , vậy chắc hẳn ma vật trong tay họ là Vũ Văn Vân.

Phản ứng đầu tiên của nàng là Tô Thiên Tuyết, nếu Tô Thiên Tuyết không biết gì về việc này, nàng hoàn toàn không tin, còn biết sao lại không báo lên?

Còn các đệ tử mà Phong Thanh Tông hết lực bồi dưỡng, lại có bao nhiêu trong số đó đã biến thành ma vật?

Mặc kệ là tình huống nào thì cũng phải báo lên những tông môn khác, không thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nói tới chuyện chính, không ai dám hề nà, mang theo ma vật ngày đêm trờ về Hoàng thành, còn mua thêm phù truyền tống trên đường chỉ vì muốn về sớm hơn.

Đài Quan Nguyệt———-

Ngũ đại tông môn lần nữa tụ họp.

“Ta nói này, có phải Phong Thanh Tông các ngươi có tật xấu gì đúng không? Lúc quan trọng nhất, Lương Tu đáng c.h.ế.t kia lại đi bế quan, chả nhẽ không sợ vừa mở mắt Ma tộc đã đánh tới trước cửa à.”

Lý Từ tức giận đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại muốn chỉ vào cái mũi của trưởng lão Phong Thanh Tông mà mắng.

“Cho thân truyền làm chân chạy qua bàn bạc với chúng ta, haizz, vậy mà các ngươi cũng nghĩ được, nếu không muốn đến vậy thì cút sớm đi.”

Khuôn mặt Tô Thiên Tuyết đầy vẻ không kiên nhẫn.

Tại sao ông già c.h.ế.t tiệt này luôn gây rắc rối với ta?

Mỗi lần đến chỗ quan trọng nhất, lại đứng dậy chỉ vào nàng ta mà mắng mỏ, đây đã là lần thứ mấy rồi?

Mỗi lần nói tới đây thì lại không nói cho bọn họ, nhưng lần nào cũng muốn gọi họ đến, nói có chuyện lớn.

Nếu có chuyện lớn gì xảy ra, các ngươi nói con mẹ nó đi?

Tô Thiên Tuyết đè nén lửa giận trong lòng, vui vẻ nói: "Ta vừa nghe mọi người bên ngoài nói Thiên Diễn Tông đã tìm được chỗ phong ấn của Ma Vương, vậy nó ở đâu? Ngũ đại tông môn chúng ta nên lần lượt phái người canh giữ, hay cử ra vài người?”

Lý Từ cười lạnh nói: “Ngươi nói xem thì xem à, chỉ là Kim Đan mà mạnh miệng quá nhỉ, để Lương Tu đến đây, nếu không Phong Thanh Tông các ngươi cũng không cần chen vào nữa.”

Tô Thiên Tuyết bỗng nhiên đứng dậy: "Ngươi muốn chết———“

"Ui da, làm sao, muốn đấu với ta à? Ta ngược lại muốn xem là ngươi c.h.ế.t trước hay ta c.h.ế.t trước." Lý Từ sớm đã bị Tô Thiên Tuyết bào hết kiên nhẫn.

Để nàng dẫn đầu đội đi loại bỏ phong ấn, cái hố lớn như thế, còn như người mù nhìn không thấy

Có tác dụng chó má?

Nếu không phải người Quy Nhất Tông nhìn kỹ, vậy còn cao minh.

Trưởng lão Phong Thanh Tông thấy sắp đánh nhau, vội giữ chặt Tô Thiên Tuyết, để nàng ổn định lại

Cái này không đánh được đâu!

Tông chủ không có mặt, sao đánh lại!

Cuối cùng, Vô Tướng bình tĩnh nói: “Chuyện phong ấn Ma vương không cần Phong Thanh Tông nhọc lòng, một tháng trước Thiên Diễn Tông đã gia cố phong ấn rồi.”

“Mấy lão già các ngươi–”

Tô Thiên Tuyết tức giận muốn chết, đứng dậy định bộc phát cơn thịnh nộ, nhưng trưởng lão của Phong Thanh Tôm đã giữ chặt nàng ta lại.

Một tháng trước đã tìm được, nhưng c.h.ế.t sống không báo với nàng ta, làm hại nàng ta tốn vô số công sức đi lừa những đệ tử khác lang bạn khắp tiên giới.

Lý Từ hừ lạnh một tiếng: "chúng ta tự nhiên sẽ để tâm tới phong ấn của ma tộc, cứ chăm sóc tốt đôi mắt của các ngươi mà chờ xem.”

Tô Thiên Tuyết cuối cùng cũng hiểu ra, mấy lão già này đang cố tình chơi đùa với mình.

“Nếu bốn đại tông môn khác của các ngươi đã sắp xếp xong, vậy không có chuyện của Phong Thanh Tông chúng ta rồi?”

Nàng ta lạnh lùng nói xong rồi đứng dậy dẫn người đi ra ngoài.

Chỉ là nàng ta chưa kịp bước tới cửa thì cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, cùng lúc đó một giọng nữ thở hổn hển vang lên: "Chờ một chút, ta còn có việc.”

Các tông chủ và trưởng lão lập tức đứng dậy.

Là nhóm người Khương Trúc cùng nhau xuất hiện ở ngoài cửa.

*đạp mã (踏馬)con mẹ nó, mẹ nó

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Copyright © 2022 - MTruyện.net