Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này ánh mắt của Ma Ngũ lúc thì rơi trên ngươi Tô Thiên Tuyết, khi thì rơi trên người Dịch Phong, như là đang nhắc nhở chính mình vậy, tự nói với mình: “Nhân tu thật đúng là thứ gian xảo.”
Hai tên nhân tu trước mặt này, người này lại càng khó đối phó hơn người kia.
Hắn ta nhìn về phía Tô Thiên Tuyết: “Ta sẽ không để ngươi chết, nhưng nếu ngươi lợi dụng điều này để uy h.i.ế.p ta, vậy thì ta cũng không ngại mà đổi một người khác.”
Tô Thiên Tuyết mỉm cười, nhưng lại không lên tiếng, tùy ý để Ma Ngũ giúp nàng ta trị thương.
Dịch Phong có thể nhìn thấy rất rõ ma khí ở trong tĩnh mạch của nàng ta đang chạy ra tứ phía, Tô Thiên Tuyết ứa mồ hôi lạnh, cắn chặt môi, hiển nhiên cũng không dễ chịu, nhưng hiệu quả thực rõ ràng, lỗ hổng ở bụng nàng ta rất nhanh đã được lấp kín.
“Truyền ma khí vào trong cơ thể nàng ta, sẽ không làm nàng ta phát điên chứ?” Dịch Phong tò mò hỏi.
Trong mắt Ma Ngũ có vài tia tự hào: “Nếu là trước kia tất nhiên sẽ phát điên, nhưng hiện tại đã cải tiến rất nhiều, tuy rằng người phàm vẫn không chịu nổi, nhưng tu sĩ thì lại có thể, ngươi xem, không phải nàng ta rất ổn sao.”
Toàn thân Tô Thiên Tuyết toàn là hắc khí, mồ hôi làm ướt toàn thân, gương mặt dữ tợn vặn vẹo, bộ dạng rất thống khổ, thật ra thì cũng không tốt như hắn ta nói.
Nhưng hiện tại Dịch Phong cũng chẳng có tâm trạng quan tâm nàng ta, nghi hoặc hỏi: “Cải tiến? Chẳng phải các ngươi chỉ muốn một đội quân Ma tộc dễ dàng kiểm soát thôi sao, vì sao lại phải hao tâm tổn trí cải tiến cái này?”
Ma Ngũ nhìn chằm chằm hắn ta nở nụ cười nhạt, cúi đầu giúp Tô Thiên Tuyết trị thương, cũng không trả lời vấn đề này.
Thấy hắn ta không nói lời nào, Dịch Phong cũng duy trì yên tĩnh, không tiếp tục hỏi nữa.
Chỉ có thanh âm thống khổ của Tô Thiên Tuyết vang vọng khắp không gian.
Cùng thời gian đó, sau khi đám người Khương Trúc giao Tiêu Trường Phong cho Kiếm Tông xong, đã cùng nhau đến Cung gia.
“Vạn Thú Đồ Phổ ở bên trong.” Cung Ngọc Thành dựa theo thỏa thuận ban đầu, dẫn sáu người vào phía trong cùng của mật thất.
Một nửa tấm da dê ố vàng được treo lơ lửng giữa mật thất rộng lớn.
“Đây là Vạn Thú Đồ Phổ.” Trong mắt Trương Đồng đầy tò mò, bước chân tiến lên phía trước, còn chưa đi hai bước, một luồng uy áp cực lớn thổi Đồ Phổ mở ra.
Đồ vật trong mật thất tức khắc nổ tung, sóng gió nổi tới khiến mấy người phải lùi về sau vài bước.
Cung Ngọc Thành thở dài than một tiếng: “Chính là như vậy, đừng nói là đi lĩnh hội, chỉ đến gần thôi cũng tốn sức.”
“Chúng ta thử xem.” Nói xong, mấy người tiến gần về phía trước.
Cung Ngọc Thành nhìn bộ dạng mấy người nửa ngày mới đi được một bước nhỏ, phỏng đoán đợi bọn đi được tới phía trước cũng mất một khoảng thời gian, cũng không nóng lòng thúc giục bọn họ, tự mình đi ra ngoài.
Lão ấy còn tốt bụng phân phó cho thân tín chuẩn bị nước và thức ăn mang vào, để kịp khi bọn họ bị thổi bay về, có thể chậm rãi uống miếng nước.
Phong Thanh Tông —
“Tông chủ, tông môn khác dẫn theo đệ tử tra xét tông môn chúng ta một lượt từ trên xuống dưới.”
Lương Tu còn chưa nói gì, nhưng trưởng lão bên cạnh đã tức giận không thôi, cao giọng dò hỏi: “Tra xét từng đệ tử?”
Đệ tử báo cáo nhận ra được sự lạnh lùng trong giọng nói của lão ta, vô thức hạ giọng nói: “Vâng, đến tạp dịch ngoại môn cũng bị tra xét.”
Các trưởng lão người nào người nấy đều mang vẻ mặt tức giận.
Đập mạnh một cái xuống bàn: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thật sự không coi Phong Thanh Tông ta ra gì.”
“Bốn tông môn khác hợp tác với nhau để ức h.i.ế.p Phong Thanh Tông chúng ta, còn không phải ỷ vào đông người hơn sao? Tông chủ, bọn họ thật là quá phách lối rồi.”
Đệ tử báo cáo cúi người xuống, cúi đầu do dự nói: “Còn có một việc, Mạnh sư huynh hôm nay đã trở lại, đệ tử mà huynh ấy mang theo chỉ có một số ít trở về, Mạnh sư huynh cũng bị trọng thương, hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”
Các trưởng lão kinh ngạc không thôi: “Sao lại có chuyện như vậy, mỗi lần ra ngoài đều bị thương hơn phân nửa, vận khí lại kém như vậy sao, khi Lục Tiến dẫn đội chưa từng mắc phải nhiều sai lầm như vậy.”
Thu Vũ Miên Miên
“Ta đã sớm nói rồi đừng từ bỏ Lục Tiến vội, hắn ta tốt xấu gì cũng làm đại đệ tử nhiều năm như vậy, haiz, ngươi nhìn xem, đệ tử nội môn cũng chỉ còn lại một nửa thôi, đệ tử tạp dịch ngoại môn thì c.h.ế.t lại càng nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-184-co-sao-lai-phai-cau-ket-voi-ma-toc-chu.html.]
“Chẳng lẽ bọn họ lại gặp phải một đám linh thú lớn nào đó sao?”
Đệ tử kia ấp úng nói: “Sư huynh đệ khi trở về nói, bọn họ liên tiếp gặp phải hai ba lượt thú triều, hơn nữa còn rơi vào bẫy vài lần, thiếu chút nữa là toàn quân bị diệt.”
Lương Tu trầm mặc xua tay, ra hiệu bảo hắn ta lui ra.
Các tưởng lão sau một hồi lải nhải, lại chuyển tới chủ đề vừa nãy.
“Tô Thiên Tuyết cấu kết Ma tộc, bọn họ hoài nghi Phong Thanh Tông chúng ta tuy rằng cũng có lý, nhưng cũng không thể chưa được sự đồng ý của chúng ta mà trực tiếp lên núi.”
“Vậy thì, mặt mũi của Phong Thanh Tông chúng biết đặt ở đâu nữa đây?”
“Còn mặt mũi gì nữa, bốn tông môn còn lại đã luân phiên nhau mà đưa ra bố cáo, các ngươi cũng mau nhìn xem.”
Một tờ giấy viết đầy chữ rơi xuống trước mặt Lương Tu “Tô Thiên Tuyết của Phong Thanh Tông cấu kết với Ma tộc”, mấy chữ lớn làm cay đôi mắt của lão ta.
“Lần này Phong Thanh Tông chúng ta coi như xong thật rồi, ngày trước danh tiếng vốn dĩ đã rất tệ rồi, giờ thì còn người nào dám đến tông môn chúng ta nữa chứ?”
“Đúng vậy, qua hai ngày nữa chính là ngày chiêu sinh, haizz, phải làm sao bây giờ.”
“Đủ rồi.”
Các trưởng lão ngẩng đầu nhìn về Lương Tu ngồi ở ghế chủ tọa.
Lão ta mệt mỏi xoa lông mày: “Đều trở về đi.”
Các trưởng lão kinh ngạc nhìn nhau lần lượt nói: “Tông chủ, phải nghĩ đối sách chứ, Phong Thanh Tông chúng ta không thể để bọn họ hại c.h.ế.t như vậy, chúng ta trong sạch mà.”
“Chỉ là, việc Tô Thiên Tuyết làm thì tự chịu một mình, Phong Thanh Tông chúng ta vô tội.”
Lương Tu bực bội mà xua tay, giọng điệu lạnh lùng hơn: “Ta bảo các ngươi rời đi, không nghe thấy sao?”
Các trưởng lão lập tức im lặng, miễn cưỡng rời đi.
Trong đại điện trống rỗng, Lương Tu cầm tờ bố cáo truy nã có hình ảnh, ngồi một hồi lâu, trong đầu toàn là bóng dáng của Tô Thiên Tuyết ngày mới vào tông môn.
Các sư huynh đệ người nào cũng yêu thích nàng ta không thôi, nàng ta gặp ai cũng gọi là sư huynh, ngày đó tông môn cũng hòa thuận, mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng hôm nay, thân truyền c.h.ế.t hết, tông môn bất hạnh, chỉ còn lại một mảng lộn xộn.
“Cớ sao phải cấu kết với Ma tộc chứ…”
Lương Tu nhắm mắt lại trong chốc lát, trong lòng lại vô cớ dâng lên một tia oán hận.
Không biết vì sao, tiếng kêu thảm thiết của Tô Thiên Tuyết luôn quanh quẩn trong đầu lão ta, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Âm thanh đau khổ cầu xin cùng thân ảnh bất lực làm thế cũng không xua đi được.
“Đại sư huynh, không phải ta cố ý không đi tìm các huynh, lúc đó ta vô tình gặp được Tuyết Vực U Lan, ta muốn lấy Tuyết Vực U Lan trước rồi mới đi tìm các huynh, kết quả không nghĩ tới bí cảnh lại sụp đổ.”
“Ta thật sự không lấy Tuyết Vực U Lan, các ngươi vì sao lại muốn ép ta.”
“Ta chưa từng trách hắn ta, cho dù hắn ta có đối xử tệ với ta ở nơi đông người, ta cũng chưa bao giờ có ý nghĩ hại hắn ta, nhưng đại sư huynh lại một mực cho rằng ta là người xúi giục.”
“Là các ngươi ép ta, là các người liên kết với nhau để hãm hại ta! Thiên Tuyết là bị oan, tông chủ người hãy tin tưởng ta, người nhất định phải tin tưởng ta.”
“Tông chủ là người duy nhất trên đời này thật lòng tốt với Thiên Tuyết, trong lòng Thiên Tuyết vô cùng cảm kích, đừng nói Thái Hư Linh Chi, nay cả thần khí thần đan, chỉ cần Thiên Tuyết có, chắc chắn sẽ không quên tông chủ.”
Không biết đã qua bao lâu, Lương Tu ngồi trên ghế chủ tọa bỗng mở hai mắt ra, miệng thở dốc, lão ta lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Đại sảnh mờ mịt được vài ánh sáng loang lổ chiếu vào, đột nhiên lão ta nhìn thấy một đám đệ tử vừa cười vừa chạy vào.
Lão ta ngơ ngác thất thần, nhẹ nhàng nỉ non: “Thiên Tuyết…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");