Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên đường phố hỗn loạn vô cùng, các đệ tử của các gia tộc và thế lực đều đang liều mạng quay về.
Chỉ trong vòng hai canh giờ, Vinh gia đã tập hợp được phần lớn lính đánh thuê của hội lính đánh thuê, chia thành từng nhóm người xuất phát khỏi thành.
“Ta đi dò đường.” Vinh Mặc Hi cưỡi linh mã, phi nhanh về phía trước.
Đoàn người nối đuôi nhau như một con rồng dài, di chuyển trong rừng cây.
Khi đến khu vực giữa Kính Dương thành và Đông thành, Vinh Mặc Hi điều khiển linh mã giảm tốc độ, cho đến khi dừng lại hẳn.
Nàng ấy cảnh giác nhìn đoàn người hùng hậu trước mặt.
Đó là hội lính đánh thuê của Khương gia ở Kính Dương thành.
Khương Hồng liếc nhìn nàng ấy một cái, sau đó dời mắt sang Vinh Minh phía sau nàng ấy.
Vinh Mặc Hi cho rằng bọn họ lại muốn gây sự, bèn nhíu mày nói: “Này, họ Khương, hôm nay chúng ta có việc gấp, không rảnh đánh nhau với các ngươi.”
Khương Trạch Lan hừ lạnh một tiếng: “Nói cứ như thể mọi lần đều là chúng ta muốn đánh vậy. Hơn nữa, chỉ có Vinh gia các ngươi mới có việc gấp sao? Ngăn chặn Ma tộc phá phong ấn là chuyện đại nghĩa, Khương gia chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Khương Trạch Lan, miệng lưỡi của ngươi thật sự rất độc.” Vinh Mặc Ngôn trợn mắt.
Lúc này, Vinh Mặc Ngôn và Vinh Minh cũng đã đến nơi, đứng bên cạnh nàng ấy.
Hai bên cứ thế giằng co một lúc.
Vinh Minh im lặng, Khương Hồng cũng không lên tiếng.
Đoàn người của hội lính đánh thuê Vinh gia và hội lính đánh thuê Khương gia chạm mặt nhau trên con đường nhỏ hẹp, nhưng hai bên chỉ dùng ánh mắt để đánh giá đối phương.
Cuối cùng, Khương Hồng liếc nhìn Vinh gia một cái, phất tay ra hiệu cho người phía sau, đoàn người Khương gia dẫn đầu tiến vào con đường nhỏ, còn Vinh gia thì đứng đợi phía sau.
Không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người đều đang gấp rút chạy về phía biên giới, không ai còn tâm trí đâu mà để ý đến ân oán trước đây, cho dù đối phương có là kẻ thù truyền kiếp mấy chục năm, thì lúc này cũng phải gác lại hết.
Kính Dương thành và Đông thành là hai thành trì gần với biên giới phong ấn nhất, nếu phong ấn bị phá vỡ, hai thành này chắc chắn sẽ là nơi đầu tiên phải gánh chịu tai ương.
Bởi vậy, bọn họ đều hiểu rõ tình hình hiện giờ.
Để cho những người đi trước yên tâm, Vinh Minh cố ý đợi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Khương gia mới dẫn người rời đi.
Sau khi hai đoàn người rời khỏi, con đường nhỏ lại trở nên vắng lặng, không biết qua bao lâu, từ trên sườn núi có một nam một nữ hớt hải chạy xuống.
Trên người bọn họ đầy những vết thương lớn nhỏ, m.á.u me bê bết, phía sau lưng còn có một mũi tên găm thẳng vào.
Nam nhân đẩy bạn lữ ngã xuống đất, nữ tử lăn xuống theo sườn dốc.
Chân trái của nam nhân bị mũi tên xuyên qua, hắn ta kêu lên một tiếng thảm thiết, loạng choạng ngã xuống, người cũng lăn theo sườn dốc.
Lúc lăn xuống đến nơi bằng phẳng, hai người đã bị thương tích đầy mình, nữ tử kêu khóc bò dậy, chạy về phía nam nhân.
“Các ngươi muốn chạy đi đâu?”
Một giọng nói gian tà vang lên từ trên sườn núi, khiến hai người đang ôm chặt lấy nhau run rẩy.
Khoảng bốn năm tên to con cười ha hả đi xuống, bao vây lấy đôi nam nữ đang lùi về phía sau, không chút thương xót mà trêu chọc.
Nữ tử quỳ rạp xuống đất dập đầu: “Xin các ngươi tha mạng, các ngươi muốn gì chúng tôi cũng có thể nghĩ cách.”
Mấy tên kia cười khẩy nhìn nhau, trên mặt không chút d.a.o động, thậm chí còn vô cùng thích thú với cảnh tượng trước mắt.
Nam nhân nghiến răng nghiến lợi, nuốt một ngụm m.á.u xuống, hung dữ nói: “Vân Nương, đừng cầu xin bọn chúng, có bản lĩnh thì g.i.ế.c ta đi.”
“Để ta xem thử xương cốt của ngươi cứng hay là miệng lưỡi cứng hơn.” Một tên trong số đó rút mạnh mũi tên đang găm trên đùi nam nhân ra, ánh mắt thích thú nhìn biểu cảm của hai người.
Nam nhân lập tức ôm chân, ngã xuống đất kêu la thảm thiết, m.á.u chảy lênh láng.
Tên kia vẫn chưa hả giận, nhặt một hòn đá to đập mạnh vào chân hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-195-ke-re-mat-trong-o-an-may.html.]
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, đó là tiếng xương cốt vỡ vụn.
Nữ tử điên cuồng muốn ngăn cản nhưng lại bị một tên khác giẫm lên đầu, nghiền ép xuống đất, nước mắt của nàng ta hòa lẫn máu, nhỏ giọt xuống đất.
“Liếm sạch đế giày cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi, chỉ có một cơ hội này thôi, biết điều thì mau lên.”
Một tên khác cười nham hiểm nói: “Ngươi keo kiệt quá đấy, sao chỉ lo cho bản thân, giày của chúng ta cũng bẩn rồi.”
“Vậy thì bảo bọn chúng l.i.ế.m cho chúng ta luôn đi, dù sao cũng chỉ là lũ rẻ mạt xuất thân từ ổ ăn mày, muốn sai khiến thế nào mà chẳng được, ha ha ha.”
Giữa ban ngày ban mặt, một bóng đen xẹt qua, tiếng cười của tên kia đột ngột im bặt.
Trên gương mặt Tô Thiên Tuyết đã xuất hiện những đường vân đen, ánh mắt tràn đầy sát khí, rút mạnh bàn tay đang đ.â.m vào tim tên kia ra, mang theo một trái tim vẫn còn đang đập.
Tên kia trừng lớn hai mắt, ngã ngửa ra sau.
Biến chuyển đột ngột này khiến những tên còn lại đều vô cùng hoảng sợ.
“Kẻ rẻ mạt trong ổ ăn mày?”Tô Thiên Tuyết cười khẩy một tiếng: “Thật là một câu nói hay, chắc hẳn các ngươi cũng nghĩ như vậy, đúng là một lũ súc sinh ti tiện.”
Nhìn thấy ma khí trên người nàng ta, những tên còn lại đều sợ đến toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Ma... Ma tộc?”
Sát khí trong lòng Tô Thiên Tuyết bùng phát, nàng ta định ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t những tên kia nhưng Ma Ngũ đột ngột xuất hiện, kéo nàng ta lại.
“Đừng quên đại sự của chúng ta.”
Dứt lời, hắn ta vung tay ném đôi nam nữ kia đến trước mặt.
“Muốn báo thù không?”
Bị Ma tộc đột nhiên xuất hiện dọa sợ, đôi nam nữ co rúm người lại, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, ôm lấy nhau liên tục lùi về phía sau.
Khuôn mặt đầy những đường vân đen của Ma Ngũ giật giật, hắn ta chỉ vào những tên kia hỏi: “Muốn khiến bọn chúng phải sống không bằng c.h.ế.t không?”
“Bọn chúng ức h.i.ế.p các ngươi, sỉ nhục các ngươi, các ngươi muốn băm vằm bọn chúng ra thành trăm mảnh không?”
Hai người liều mạng lắc đầu, khuôn mặt dữ tợn trước mắt khiến bọn họ không nghe rõ hắn ta đang nói gì.
Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Ma tộc... Ma tộc xuất hiện rồi...
Tô Thiên Tuyết cười khẩy một tiếng: “Đúng là đồ vô dụng, chuyện cỏn con như vậy cũng không làm được.”
Ma Ngũ mất kiên nhẫn liếc nhìn nàng ta một cái, hắn ta dần mất đi sự nhẫn nại, tóm lấy đôi nam nữ đang định bỏ chạy, ma khí trong tay không ngừng chui vào cơ thể bọn họ.
“Đã cho các ngươi cơ hội mà không biết nắm lấy, phế vật thì mãi mãi là phế vật.”
“Vân Nương... Vân Nương...”
Trên mặt hai người nổi đầy gân xanh, ma khí màu đen chạy khắp người bọn họ, đôi mắt dần trở nên đỏ ngầu.
Ma Ngũ ném hai người xuống đất, dụ dỗ nói: “Bây giờ các ngươi đã có năng lực báo thù rồi, còn chần chừ gì nữa, hãy ra tay đi, khiến bọn chúng trọn đời không được siêu sinh đi.”
Đôi nam nữ kia tràn đầy oán hận, trong đầu hiện lên những hình ảnh bị ức h.i.ế.p và sỉ nhục vửa rồi, linh căn sinh ra từng đợt ma khí.
Mấy tên to con kia bị Tô Thiên Tuyết chặn lại, không thể chạy thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người mang theo ma khí lao về phía mình.
Hai mắt của bọn chúng bị móc ra, xương cốt bị đá đập vỡ vụn, kinh mạch bị rút ra, thân thể bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Máu và thịt nát vương vãi khắp con đường nhỏ.
Sau khi trút giận xong, hai người thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu dần lấy lại tiêu cự, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Bọn họ quỳ sụp xuống đất, phát ra tiếng gào thét thống khổ như dã thú, ôm đầu, vô cùng đau đớn.
“Không phải ta, không phải ta làm, ta không phải Ma tộc, không phải...”
Thu Vũ Miên Miên
Ma Ngũ vui vẻ cười ha hả: “Nhìn xem, kết quả này không phải rất tốt sao, chúc mừng hai ngươi đã báo thù thành công, hoan nghênh gia nhập Ma tộc.”
Tô Thiên Tuyết thấy vậy cũng khẽ mỉm cười.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");