Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Trúc không nghe tiếp nữa, nhân lúc tiểu nhị kia quay lại, nàng gọi hắn ta.
Nàng lấy mấy khối linh thạch trung phẩm ra, hỏi: “Sư huynh trong nhà ta mắc bệnh lạ, cần một vị thuốc quý, nghe nói Nam Châu có rất nhiều người tài giỏi, vì thế nên ta mới đến đây, không biết tiểu ca có thể cho ta chút manh mối được không?”
Tiểu nhị thấy linh thạch sáng lấp lánh thì đồng ý ngay, nhân lúc rót trà cho nàng, hắn ta khom người xuống.
Nhỏ giọng nói: “Tiểu hữu này hỏi đúng người rồi, trong thành có một nởi là Ngõa Xá, trong đó có một lão già rèn sắt, mọi người ở đó đều gọi lão là lão Yên, ta sống ở đó hơn hai mươi năm, chưa từng thấy ai mà lão không biết, tiểu hữu có thể đến đó thử vận may.”
Tiểu nhị nói xong định đứng dậy, Khương Trúc nhân cơ hội nhét linh thạch vào tay hắn ta.
“Mời khách quan từ từ thưởng thức...”
Ma Vương duỗi móng vuốt, tự vuốt lông cho mình: “Chúng ta phải đi tìm lão già đó sao?”
“Ừ, nếu không chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác, đi xem sao.”
Khương Trúc uống linh trà xong, rời khỏi trà lâu, vừa đi vừa hỏi đường.
Theo lời một người qua đường tốt bụng thì Ngõa Xá trong thành là nơi tụ tập của đám tán tu, nhà cửa cũ nát, người đông chen chen chúc chúc, ẩn giấu đủ loại người, là nơi mà đệ tử của các gia tộc không ai muốn đến.
Đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm dài ngoằng, nàng đến thiên đường của đám tán tu.
Ở đây có thể nhìn thấy đan dược cao giai chỉ bán với giá một khối linh thạch trung phẩm, cũng có thể nhìn thấy đá vụn bán với giá mấy ngàn khối linh thạch thượng phẩm, còn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ không rõ lai lịch.
Phần lớn mọi người đều trải tấm vải ra đất, bày biện đồ vật, vừa bán vừa la hét, thậm chí bọn họ còn không cần dùng đến thảm.
Nơi như vậy đương nhiên quanh năm suốt tháng đều có người đánh nhau gây rối, người c.h.ế.t càng nhiều vô số kể.
Khương Trúc còn chưa bước vào thì thuận tay bốc một ít bụi đất ở cuối con hẻm bôi lên bộ y phục sạch sẽ xinh đẹp của mình.
Sau đó xé rách váy thành hai mảnh vải, một mảnh to cột tóc, một mảnh nhỏ cột lên trán.
Nàng ôm hồ ly, lưng đeo kiếm, cứ như vậy đi vào một con phố nhỏ mờ ảo.
“Cứu mạng, cứu mạng.”
Hai nữ tử hoảng sợ chạy tán loạn trên đường.
Lão giả đang đuổi theo phía sau chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt hai người, vung tay đánh bay nữ tử chạy phía trước cùng với một nữ tử khác ở phía sau ra xa mấy mét.
Khương Trúc đứng bên đường, cùng mọi người xung quanh xem náo nhiệt, những người bên cạnh đều lắc đầu than thở.
“Lưu lão Tam kia lại bắt nữ tu về làm lô đỉnh.”
“Tháng này hắn ta bắt ba lần rồi, xem ra hắn ta muốn đột phá Nguyên Anh đến phát điên rồi.”
“Chậc chậc, với cái bản mặt như quỷ đó của hắn ta thì đột phá kiểu gì, chi bằng đổi nghề đi đào mộ với ta.”
“Được rồi, Vương Mặt Rỗ kia, nhỏ giọng chút, ngươi hút linh lực của người c.h.ế.t cũng chẳng vẻ vang gì.”
Phía trước, hai nữ tu kia chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, làm sao đánh thắng được Lưu lão Tam Kim Đan hậu kỳ.
Lưu lão Tam đánh hai người kia đến ngoan ngoãn, sau đó túm tóc một nữ tử, kéo lê trên đất, còn không quên cười ha hả chào hỏi mọi người xung quanh.
Hắn ta làm như thể chuyện này rất vẻ vang vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-197-cuop.html.]
Hai nữ tử kia bị linh lực phong bế, không thể nói chuyện, hai chân đạp loạn trên đất, đôi mắt đẫm lệ nhìn mọi người xung quanh, ý cầu xin không cần nói cũng hiểu.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng.
“Lưu lão Tam, lần sau đừng có đánh nhau trước sạp của ta, toàn là máu, ta còn bán hàng kiểu gì?”
“Đúng thế, mỗi lần đều không bắt được người, xem ra hắn ta cũng vô dụng lắm.”
“Nói chứ nữ tu ở đây sắp bị hắn ta bắt hết rồi, y phục của ta bán cho ai đây, Lưu lão Tam đúng là đáng đánh.”
Thu Vũ Miên Miên
Lưu lão Tam nghe vậy, buông hai nữ tử trong tay ra, lấy chân dẫm lên người họ, nói với giọng khàn khàn: “Mụ béo Mã, lời nói cần có chứng cứ, ngươi nhìn hai người này xem, dáng vẻ có giống với người có có linh thạch mua y phục của ngươi không?”
“Rồi, rồi, đi đi, người toàn mùi hôi, thối c.h.ế.t ta.”
Thấy mụ béo Mã bịt mũi tỏ vẻ ghét bỏ, Lưu lão Tam cười lớn, lộ ra hàm răng vàng khè, không để ý đến hai nữ tử đang giãy giụa trên đất, thô bạo tiếp tục túm tóc họ lôi đi.
Dường như hai người kia đã hết hy vọng, hai chân bị kéo lê trên đất, nước mắt giàn giụa.
Bọn họ đã sớm biết người ở Ngõa Xá này là loại người gì rồi, không phải sao?
Đúng lúc này, Lưu lão Tam đang lôi kéo hai người bỗng dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Ngươi chắn đường làm gì?”
Mắt môi Khương Trúc cong cong, cười nói với hắn ta: “Mạo muội quấy rầy, hai người này ta muốn.”
“Muốn mua hay là muốn cướp?”
“Cướp.”
Lưu lão Tam gật đầu, buông tay, ném hai nữ tử sang một bên, sau đó bảo đám người Vương Mặt Rỗ trông chừng giúp.
Khương Trúc cũng đặt giỏ nhỏ và hồ ly sang một bên: “Nhờ mọi người trông giúp, cám ơn.”
Mụ béo Mã cười đến nheo cả mắt: “Để tỷ tỷ trông cho, ngươi cứ yên tâm mà đánh.”
Con đường vốn không rộng rãi nay đã trống trải hơn, đám người bán hàng rong xung quanh đã cất đồ, ngồi vây xem, bọn họ giống như đang ngồi trong hí lâu xem kịch, thậm chí còn không thèm tạo kết giới cho mình.
Lưu lão Tam nheo mắt: “Ngươi là Phật tu, bắt hai người này làm gì?”
“Chơi, không được sao?”
“Yêu Phật?” Lưu lão Tam cười lớn: “Xem ra Ngõa Xá chúng ta đúng là cái gì cũng có, thế mà ngay cả yêu Phật cũng có.”
Nói xong, ánh mắt hắn ta đột nhiên trở nên hung ác, tụ linh lực lại hung hăng bổ về phía đối diện: “Nhưng lão tử mặc kệ ngươi là Phật nào, đã đến đây thì phải tuân thủ quy củ.”
Cả người Khương Trúc đột nhiên ngửa ra sau, trượt trên mặt đất về sau mấy bước, sau khi nắm đ.ấ.m của đối phương đánh vào khoảng không, nàng liền tung một chưởng vỗ mạnh xuống đất, mượn lực đạo lăng không xoay người, đồng thời đá một cước về phía đối phương.
Lưu lão Tam vội vàng giơ song quyền lên đỡ trước người, hai luồng linh lực va chạm vào nhau, trong nháy mắt một làn sóng khí tản ra, thổi trúng chuông gió trên mái hiên khiến nó kêu leng keng.
Chưa đợi hắn ta kịp thở, lại một cước nữa bay tới, hắn ta ngã nhào xuống đất, thân thể trượt dài trên mặt đất bay ra, cho đến khi đụng vào góc tường.
Lưu lão Tam nhe răng nhếch miệng lau đi tia m.á.u ở khóe miệng, thừa dịp đối phương vừa mới đáp xuống đất, cổ tay run lên, vung ra ba thanh ám khí phi đao.
Khương Trúc rút vỏ kiếm ở trên lưng ra, xoay tròn trên không trung đánh bay ba thanh phi đao kia trở về.
Đồng tử Lưu lão Tam co rụt lại, đang muốn né tránh nhưng bên cạnh hắn ta đột nhiên xuất hiện một bóng người khác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");