Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 199
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 199

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe vậy, Khương Trúc cảm thấy có hi vọng.

Quả nhiên lại nghe người đối diện nói: “Chỗ ta còn trống nhưng các ngươi phải đưa linh thạch.”

Khương Trúc gật đầu như giã tỏi, lấy túi trữ vật, đổ linh thạch ra.

“Loảng xoảng...”

Ba bốn khối linh thạch hạ phẩm rơi ra ngoài.

Lão Yên nhắc nhở: “Ghế và sàn nhà bị ngươi làm hỏng lúc nãy còn chưa bồi thường.”

“Ta bồi thường ngay, lập tức bồi thường.”

Khương Trúc không tin tà, thò tay vào túi trữ vật, một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể thế chấp người ở đây được không?”

Ma Vương và Lôi Thần: “...”

Lão Yên ngậm tẩu thuốc, lẩm bẩm: “Cũng được, vậy ngươi đến đây giúp ta rèn sắt.”

Khương Trúc thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt đi theo lão.

Vì nàng không nhấc nổi cây búa, lão Yên bèn rèn cho nàng một cây búa khác.

May mà nàng rất khéo tay, sau mấy ngày học việc, nàng đã có thể tự mình rèn ra những vật dụng đơn giản, thậm chí còn có thể giúp lão Yên nhận hai đơn hàng để trả nợ.

“Tiểu yêu Phật, rèn cho ta một cây đao, ta cần gấp để đi c.h.é.m người, tối ta quay lại lấy.” Bên ngoài có người gọi.

“Được rồi.”

Có việc để làm, Khương Trúc hăng hái cầm búa lên, Ma Vương và Lôi Thần thay phiên nhau kéo ống thổi.

Rèn sắt là một công việc cần kỹ thuật, không chỉ đòi hỏi phải rèn liên tục hàng trăm, hàng ngàn nhát búa, mà còn phải đảm bảo lực đạo đều nhau, nếu không vật dụng sẽ bị biến dạng.

Dưới sự chỉ dạy của lão Yên, nàng đã nắm được những kỹ thuật cơ bản, quan trọng hơn là, ngày nào nàng cũng vung búa, cảm giác sức lực tăng lên rất nhiều, mặc dù vẫn không nhấc nổi cây búa lớn kia nhưng ít nhất cũng có thể kéo lê nó đi một chút.

Đang rèn dở, đột nhiên một đứa bé từ nhà bên cạnh chạy ra, hắt cả chậu nước vào khối sắt nóng đỏ, khiến nó nguội lạnh trong chớp mắt.

Khương Trúc siết chặt nắm đấm, tức giận quát: “Thiết Đầu, tiểu tử ngươi muốn ăn đòn phải không?”

Thiết Đầu là con của nhà hàng xóm, cả ngày nghịch ngợm phá phách, mặc kệ Khương Trúc có mắng chửi thế nào thì hàng xóm cũng chỉ bênh vực con mình, bảo nàng là tỷ tỷ thì phải nhường nhịn đứa bẻ một chút.

Nàng đã nhẫn nhịn nó hai ngày rồi.

“Lêu lêu lêu, Tiểu yêu Phật ngu ngốc, không bắt được ta đâu.” Dường như Thiết Đầu biết Khương Trúc không dám làm gì mình nên cười đầy ngạo nghễ.

Khương Trúc cười lạnh, “cạch” một tiếng, buông cây búa trong tay xuống, sải bước đi ra ngoài.

Ban đầu Thiết Đầu còn tưởng nàng định đánh mình, đang định chạy vào nhà thì thấy nàng bỏ đi.

Nó khó hiểu sờ sờ đầu, đợi mãi không thấy nàng quay lại thì lập tức chạy đi nơi khác nghịch ngợm.

Khương Trúc đi đến một góc nhỏ, mỉm cười chia kẹo cho đám nhóc đang chơi ở đó: “Các ngươi có biết Thiết Đầu không?”

Đám nhóc đồng thanh đáp: “Biết ạ!”

“Tốt lắm, vừa rồi nó ăn mất đạo lữ của tỷ tỷ, các ngươi đi đánh nó cho ta, người lớn không tiện ra tay, sau khi xong việc, ta sẽ mua kẹo cho các ngươi, đi đi, xem ai đánh nhanh nhất, mạnh nhất nào!”

Nghe vậy, đám nhóc nhanh chóng hùng hổ chạy đi.

Giải quyết xong.

Khương Trúc phủi phủi tay, quay về cửa hàng số 99 tiếp tục công việc.

Khoảng nửa canh giờ sau, Thiết Đầu vừa khóc vừa chạy ngang qua tiệm, không lâu sau, hàng xóm xung quanh đều tụ tập lại.

“Mọi người xem, lũ oắt con này dựa vào cái gì mà đánh con ta? Con ta còn nhỏ như vậy, bọn chúng không biết nhường nhịn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-199-nguoi-lon-khong-nen-ra-tay.html.]

Thu Vũ Miên Miên

“Khuê nữ ta đây là hành hiệp trượng nghĩa, ai bảo con trai ngươi ăn mất đạo lữ của Tiểu yêu Phật.”

“Con ta ăn mất đạo lữ của Tiểu yêu Phật là sao? Con ta còn nhỏ như vậy, làm sao mà nuốt trôi được? Mọi người đừng có ngụy biện nữa, hơn nữa, nàng là Phật tu, lấy đâu ra đạo lữ?”

“Con ngươi thế nào làm sao ta biết được, Tiểu yêu Phật có đạo lữ thì đã sao? Nếu nàng là Phật tu bình thường thì sao có thể gọi là yêu Phật?”

“Cho dù là yêu Phật cũng không thể có đạo lữ.”

“Dựa vào cái gì mà yêu Phật không thể có?”

“...”

Khương Trúc lắng nghe tiếng cãi vã ồn ào bên ngoài, cây búa trên tay cứ từng nhát từng nhát đập trên khối sắt, vui vẻ ngâm nga hát.

Không có ai quấy rầy, thật là thoải mái!

Lão Yên chậm rãi đi ra từ trong phòng, nhìn Khương Trúc đang vừa hát vừa rèn, sau đó chậm rãi đi tới cửa, ngồi xuống ghế xem náo nhiệt.

Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống con đường, tiếng cãi vã càng lúc càng lớn.

Trung Châu.

Trong một sơn cốc u ám, ma khí âm trầm bao phủ, nhìn kỹ có thể thấy rõ những đường vân trận pháp phát sáng trên mặt đất.

Ma Ngũ đẩy tu sĩ vừa bắt được vào trong trận pháp, miệng lẩm bẩm: “Tu sĩ đúng là khó đối phó hơn phàm nhân, tốn nhiều thời gian như vậy mà vẫn thất bại.”

Vừa dứt lời, hắn ta đột nhiên dừng lại, dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng tụ ma khí đánh thẳng vào trận pháp.

Sau khi hủy hoại trận pháp, hắn ta đột nhiên chạy ra ngoài, một khắc cũng không dám dừng lại.

Nhưng mà một tiếng xé gió vẫn truyền đến từ phía sau.

Một thanh trường kiếm xé rách không trung, sượt qua mặt hắn ta, Ma Ngũ che lấy khuôn mặt chảy m.á.u ngẩng đầu.

Chỉ thấy phía trước có một người đứng thẳng, đột nhiên đưa tay tiếp lấy trường kiếm, hất lên hạ xuống, mũi kiếm chỉ thẳng Ma tộc đối diện, thân kiếm dưới ánh trăng lóe ra ánh bạc sáng bóng.

Ma Ngũ nhận ra hắn ta.

Là Tiêu Trường Phong, đại đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông, những ngày này hắn ta vẫn luôn đuổi theo Ma tộc không buông tha, bởi vì hai người đều là Nguyên Anh kỳ, mà Tiêu Trường Phong này không biết như thế nào lại lĩnh ngộ được một môn thần thông, vì thế nên Ma Ngũ đã chịu không ít thiệt thòi trong tay hắn ta.

Ánh mắt Tiêu Trường Phong nghiêm nghị, nói: “Ở Tu Tiên giới của ta, ngươi còn muốn làm gì thì làm sao? Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của ngươi.”

Kiếm quang mang theo khí thế bổ thiên liệt địa b.ắ.n về phía chỗ hiểm của Ma Ngũ, linh lực và ma khí va chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo, trong lúc giao phong qua lại, từng làn sóng khí lan ra.

Ma Ngũ cũng không muốn dây dưa với hắn ta, vừa chạy trốn vừa đánh.

Đi đến một chỗ chật hẹp, Ma Ngũ thổi một tiếng còi, từ bên cạnh đột nhiên nhào tới hai mươi mấy con ma vật bị ma hóa, bởi vì ma hóa đều là tu sĩ có linh lực, vì thế nên rất khó đối phó.

Thấy Ma Ngũ càng chạy càng xa, Tiêu Trường Phong vội vàng đuổi theo nhưng lại bị ma vật cuốn lấy, đúng lúc này, từ xa có hai bóng đen bay tới.

“Ầm”

Diệt Hồn côn và kích đao một trái một phải cắm vào trong đất trước mặt Tiêu Trường Phong, mà những ma vật đang muốn nhào lên kia bị linh lực chấn động lui về phía sau mấy bước.

“Tiêu Trường Phong, đuổi theo đi, bên này giao cho chúng ta.”

Thấy Mục Trì và Trương Đồng dẫn theo đệ tử đến tiếp viện, Tiêu Trường Phong gật gật đầu, giẫm lên kiếm bay ra ngoài.

“Thật sự là khó chơi.” Ma Ngũ nhìn thoáng qua những người phía sau đang đuổi theo không bỏ, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hai chân Tiêu Trường Phong điểm xuống đất, thân hình nhoáng một cái, tựa như một tia chớp b.ắ.n ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt Ma Ngũ.

Tiếng va chạm liên tục không ngừng vang lên trong không gian hẹp, trong lúc linh lực và ma khí dây dưa, hai mắt hai người đều tản ra sát khí, ai cũng không chịu nhường bước.

Ngay lúc Tiêu Trường Phong muốn đ.â.m một kiếm vào tim Ma Ngũ thì một giây sau Ma Ngũ biến mất tại chỗ.

Là hắn ta!

Người đã cứu Tô Thiên Tuyết.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vòng Ngọt Ngào

Copyright © 2022 - MTruyện.net