Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 200
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 200

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên kia, Dịch Phong đội đấu lạp, xách theo Ma Ngũ chạy một mạch tới một mảnh đất hoang phía tây.

Tô Thiên Tuyết thấy vậy không chút lưu tình mà cười nhạo: “Chút bản lĩnh ấy còn dám nói ta? Đúng là đồ vô dụng.”

“Ngươi dám nói lại lần nữa?” Ma Ngũ tức giận đến mức ma khí không ngừng tuôn ra.

Dịch Phong dựa vào tảng đá lớn, im lặng như thể đang xem kịch hay.

Tô Thiên Tuyết: “Nói lại thì đã sao? Ta nói ngươi vô dụng đấy, không hiểu sao?”

Thấy hai người sắp đánh nhau, một luồng ma khí khác bay ra từ không trung.

Ma khí kia rơi xuống đất hóa thành hình người, hoa văn màu đen trên mặt hắn ta so với Ma Ngũ còn khủng bố hơn, như là mảnh vỡ bình sứ, rậm rạp chằng chịt che kín cả khuôn mặt.

“Đủ rồi, còn chưa đủ loạn sao?”

Dịch Phong đứng thẳng dậy, ánh mắt dưới đấu lạp nhìn chằm chằm vào Ma trước mặt.

Tên Ma trước mắt này gọi là Ma Tam, là người sáng tạo ra Chú Ma Trận, là nhân vật số một trong Ma tộc, nói hắn ta tàn nhẫn cũng là quá nhẹ nhàng, chính vì vậy, địa vị của hắn ta chỉ dưới Ma Vương.

Thấy Ma Tam lên tiếng, Ma Ngũ có tức giận đến mấy cũng phải nhịn xuống, Tô Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì thêm.

“Có phải Chú Ma Trận cần tăng cường hay không? Sao lại thất bại?” Ma Ngũ khôi phục lại bình tĩnh, hỏi.

Chính là vì những ma vật thất bại kia không chịu khống chế mà chạy loạn, vì thế nên mỗi lần đều để bọn họ tìm được hang ổ.

Ma Tam liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nói: “Không cần, Ma tộc dưới Trúc Cơ kỳ đã lén lút đến đây rất nhiều nhưng còn chưa đến cứ điểm, vì thế nên ta mới cố ý phá hỏng Chú Ma Trận để cho các ngươi gây náo loạn một chút, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ.”

Hắn ta đã nghiên cứu Chú Ma Trận mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm thì tất nhiên sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Trải qua mấy năm thử nghiệm, bây giờ Chú Ma Trận đã được cải tiến đến bản thứ hai, không còn đơn thuần là chế tạo ma vật nữa.

Hơn nữa dù là Linh tu cũng vậy, chỉ cần vào Chú Ma Trận muốn chơi đùa thế nào là tùy tâm trạng bọn hắn, chỉ là thời gian cải tạo Linh tu sẽ lâu hơn phàm nhân một chút.

Nghe xong, Ma Ngũ yên tâm đôi chút.

Chỉ cần Chú Ma Trận không có vấn đề là được.

Ma Tam thấy Tô Thiên Tuyết thì nhớ đến chính sự bèn thúc giục: “Dùng biện pháp mới ta cho ngươi ấy, rót thêm cho nàng ta chút ma khí đi.”

Tô Thiên Tuyết nghe vậy không hề cự tuyệt hay phản kháng, cắn chặt răng, mặc cho Ma Tam và Ma Ngũ muốn làm gì trên người nàng ta thì làm.

Mỗi lần bọn hắn truyền ma khí cho nàng ta, nàng ta đều rất đau đớn, nhưng sau khi kết thúc, thực lực của nàng ta lại tăng lên rất nhiều.

Bản thân Tô Thiên Tuyết không biết nhưng Dịch Phong lại biết.

Bọn họ đang dùng vận khí nghịch thiên trên người nàng ta để cưỡng ép nuôi dưỡng ma cốt, chính là muốn dùng thân thể nàng ta làm môi giới để thả Ma vương ra.

Còn về phần Tô Thiên Tuyết bị cưỡng ép đoạt xác, không cần nghĩ cũng biết kết cục sẽ rất thê thảm.

Lấy linh nhập ma, lại còn lợi dụng khí vận của Thiên Đạo để nuôi dưỡng ma cốt, tu sĩ như vậy vĩnh viễn không thể nào bước vào luân hồi.

Ma Ngũ và Ma Tam truyền hơn phân nửa ma khí cho Tô Thiên Tuyết, trực tiếp cưỡng ép tu vi của nàng ta đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Miệng Ma Tam nhếch lên một đường cong quỷ dị: “Không phải ngươi muốn đi gặp người thân của ngươi sao? Bây giờ ngươi có thể yên tâm đi rồi.”

Tô Thiên Tuyết: “Cũng nên đi xem rồi, chắc hẳn những ngày này không gặp được ta, lão ta sẽ không dễ chịu đâu.”

“Đúng rồi, linh thú của ngươi, ngươi có muốn xem qua không?”

Trong tay Ma Tam đang xách một cái lồng, bên trong có một con linh thú hình rồng toàn thân đỏ như m.á.u đang nằm.

Tô Thiên Tuyết không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Không cần, sau khi các ngươi xong việc thì báo cho ta.”

 

Ma Tam phía sau nàng ta lộ ra nụ cười, cầm lồng thú vừa xem vừa tấm tắc: “Ma Ngũ, ngươi xem nàng ta thật sự rất m.á.u lạnh.”

Ma Ngũ không nói gì, chỉ là trong đôi mắt hiện lên một sự lạnh lẽo.

Hắn ta chưa từng có sắc mặt tốt với Tô Thiên Tuyết.

Từ nãy đến giờ Dịch Phong không nói gì, liếc mắt nhìn lồng thú một cái rồi cảm thấy không hứng thú dời mắt đi.

Hỏi: “Vậy các ngươi đáp ứng ta khi nào thì đưa?”

Ma Tam đặt lồng thú xuống đất, như bừng tỉnh mà xoa xoa bàn tay nhăn nheo: “A, đúng rồi, còn ngươi nữa.”

“Ừm... Ngươi muốn phương pháp rót ma khí vào Chú Ma Trận đúng không? Để ta ngẫm lại... Hay là ngươi đợi thêm hai ngày nữa? Ta viết cho ngươi một lá bùa để thử xem sao?”

Giọng điệu Dịch Phong trở nên sắc bén: “Nhanh lên, ta không có thời gian để lãng phí với các ngươi.”

Ma Tam cười đầy ẩn ý: “Được được, đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ.”

Một lát sau bọn họ tản đi theo những hướng khác nhau.

Chỉ còn lại một cái lồng sắt trên hoang mạc.

Không biết qua bao lâu, linh thú nằm trong lồng bỗng gầm lên giận dữ, hai mắt nó trở nên hung ác, như có một con hung thú đang trú ngụ, toàn thân tản ra lệ khí.

Lồng sắt bị nó đ.â.m vào vang lên tiếng ầm ầm, âm thanh này kết hợp với cuồng phong gào thét, ở trên hoang mạc không một bóng người càng thêm quỷ dị.

Phong Thanh Tông, tông chủ điện.

Lương Tu lại tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, lão ta nằm trên giường, mồ hôi túa ra, quầng thâm dưới mắt khiến lão ta trông tiều tụy hơn.

“Thiên Tuyết... Thiên Tuyết c.h.ế.t rồi?”

Lão ta bỗng nhiên kinh hãi, lặp lại: “Tô Thiên Tuyết c.h.ế.t rồi?”

Lương Tu như muốn đi xác nhận điều gì đó, vội vàng xuống giường, mở cửa lớn.

Thu Vũ Miên Miên

Bên ngoài, mưa rơi tầm tã.

Một bóng đen cứ như vậy xuất hiện trước mắt lão ta.

Bóng đen tiến, lão ta lùi, bóng đen lại tiến, lão ta lại lùi.

Cho đến khi tay lão ta run rẩy vịn vào bàn phía sau, tiếng chén trà vang lên khiến lão ta bừng tỉnh, trên mặt lộ ra một sự vui mừng: “Ta biết ngay là ngươi chưa c.h.ế.t mà, ta biết ngay là ngươi chưa c.h.ế.t mà!”

“Phải, ta chưa chết, khiến ngươi thất vọng rồi.” Tô Thiên Tuyết ướt sũng bước vào đại điện, như oan hồn chưa tan.

“Không phải như vậy, ta không muốn ngươi chết, ta không muốn ngươi chết!”

“Nhưng lúc ta bị một kiếm đ.â.m xuyên qua người, ngươi có bảo vệ ta không? Ngươi có ngăn cản không hả Lương Tu? Lúc đó ngươi có phải vẫn còn đang lo cho cái chức tông chủ của ngươi? Ngươi vẫn còn lo cho Phong Thanh Tông của ngươi sao?”

Tô Thiên Tuyết nói rất nhanh, nàng ta từng bước ép sát, như muốn khiến đối phương không thở nổi.

“Những gì ta làm vì ngươi còn chưa đủ nhiều sao? Ta giúp ngươi quản lý Phong Thanh Tông, giúp ngươi tìm kiếm bảo vật, vậy còn ngươi? Lương Tu, ngươi có thấy áy náy không?”

Vẻ mặt Lương Tu đầy đau khổ, loạng choạng muốn nắm lấy Tô Thiên Tuyết nhưng chỉ nắm được một luồng khí đen, lão ta quỳ xuống đất: “Ta biết, ta đều biết nhưng ta không còn cách nào khác, ta thật sự không còn cách nào khác.”

Tô Thiên Tuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt Lương Tu, nhìn chằm chằm vào mắt lão ta, đôi mắt sâu không thấy đáy như muốn kéo lão ta vào vực sâu.

Giọng điệu vừa ghê rợn vừa điên cuồng: “Không, ngươi có thể, ta muốn ngươi báo thù cho ta, ngươi phải g.i.ế.c bọn chúng, g.i.ế.c tất cả bọn chúng cho ta!”

Trong nháy mắt, đại điện lại khôi phục yên tĩnh, cánh cửa lớn bị gió thổi kêu lên ken két trong khoảng không trống rỗng, chỉ còn lại màn đêm bao phủ đất trời đè nặng lên cửa lớn như cái miệng của dã thú đang mở rộng, giữa kẽ răng là dịch nhờn khiến người ta sợ hãi.

Lương Tu như người mất hồn ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt hoảng loạn.

“Báo... thù... Báo thù?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phượng Hậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net