Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong sơn mạch Cửu Long ở Trung Châu, xung quanh hang động khổng lồ là rất nhiều tu sĩ của Kiếm Tông và Thiên Diễn Tông.
Nơi này là một nơi phong ấn Ma vương.
Không lâu sau, Nghệ Phong Dao, Bạch Tử Mục cùng các vị trưởng lão của Thiên Diễn Tông dẫn theo mười mấy người từ trong hang động đi ra, Bạch Vi thấy vậy vội vàng dẫn theo các đệ tử Kiếm Tông tiến lên nghênh đón.
“Trưởng lão Chu Ngọc, phong ấn thế nào rồi ạ?”
“Rất ổn định, chúng ta vừa gia cố thêm một lớp nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn ta không thể nào thoát ra được, làm phiền các vị đạo hữu Kiếm Tông vất vả canh chừng cẩn thận, nếu có gì bất thường thì dùng Tiểu Linh Thông liên lạc với chúng ta ngay.”
Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm: “Đó là chuyện đương nhiên, chúng ta nhất định sẽ không lơ là, vậy đã tìm được nơi phong ấn Ma vương khác chưa?”
Bạch Tử Mục đáp: “Các vị trưởng lão vẫn đang dùng bí pháp tìm kiếm, Ma vương cuối cùng là lợi hại nhất, không biết đã dùng cách gì mà lẩn trốn rất kỹ nhưng tông chủ có nói, Thần khí khai tông của Thiên Diễn Tông chúng ta là Vạn Vật Kính đã kiểm tra rất kỹ, hắn ta không dám phát tán khí tức, chúng ta không tìm thấy thì Ma tộc cũng không tìm thấy, vì thế nên không cần phải lo lắng quá.”
“Bây giờ điều duy nhất không chắc chắn chính là tình hình của Tiểu Trúc Tử.”
Trước khi Vô Tướng Tông Chủ rời đi có nói trưởng lão Huyền Chân đã tính được Tiểu Trúc Tử sẽ mang phương pháp phong ấn trở về nhưng cụ thể là khi nào thì lại không nói.
Nghệ Phong Dao thở dài: “Dạo này Ma tộc ngày càng hung hăng ở Tu Tiên giới, ta có cảm giác phong ấn của Tu Tiên giới sắp không trụ được nữa rồi, hy vọng là kịp.”
Cùng lúc đó, Khương Trúc mà bọn họ đang nhắc đến vẫn đang miệt mài rèn sắt, chỉ cần bán cây thiết cụ này đi là nàng có thể trả hết nợ rồi.
Nàng đưa tay lau mồ hôi, hít sâu một hơi rồi lại đi đến chỗ cây búa lớn trong phòng.
Ma Vương và Lôi Thần ngồi trên bàn cổ vũ nàng.
Khương Trúc hít sâu một hơi, hai chân dang rộng, dồn lực đạp mạnh xuống đất, sau đó điều động toàn bộ lực lượng của cơ thể nắm chặt lấy tay cầm.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Ba tiếng vang giòn giã vang lên trong phòng, tiếp theo là vô số vết nứt xuất hiện trên mặt đất, lan ra từ chân Khương Trúc cho đến cửa.
Lão Yên đang ngồi ở cửa nheo mắt, vừa hút thuốc vừa đứng dậy đi tới, vừa đúng lúc nhìn thấy cây búa lớn kia bị nàng nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó nàng lại dùng sức, nâng nó lên đỉnh đầu.
Một cô nương mười bảy tuổi lại giơ một cây búa lớn gấp đôi đầu mình, cảnh tượng này thật sự đánh vào thị giác rất mạnh.
Cây búa lớn dừng trên không trung một lúc.
“Nâng lên rồi!” Ma Vương hưng phấn vỗ tay: “Ú hú hú hú...”
Khương Trúc còn chưa kịp vui thì sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, sau đó cả người ngã về sau theo cây búa, hét lên: “Áo choàng của ta, áo của ta! Sàn nhà của ta! Không thể vỡ được!”
Ma Vương vội vàng che mắt lại, Lôi Thần im lặng xoay người.
Nhưng mà âm thanh mà mọi người tưởng tượng không hề xuất hiện.
Hai tay Khương Trúc nắm chặt cây búa lớn, từ đỉnh đầu hạ xuống sau lưng, hé một mắt ra nhìn.
Chỉ thấy lão Yên đang dùng một tay kẹp thuốc, một tay đỡ lấy cây búa lớn.
Phù!
May quá, không đập xuống, sàn nhà được bảo toàn rồi.
Khương Trúc thở phào nhẹ nhõm, cả người xoay lại, ngay sau đó, sàn nhà dưới chân nàng hoàn toàn sụp đổ, “ầm” một tiếng lõm xuống một mảng lớn.
Khương Trúc im lặng.
Ma Vương và Lôi Thần cũng im lặng.
Lão Yên bình tĩnh nhìn nàng, tay ước lượng cây búa lớn, sau đó tiện tay ném nó vào trong một cái khung sắt được đặt ở góc phòng.
Lão phủi tàn thuốc, chậm rãi nói: “Bồi thường linh thạch.”
Khương Trúc: “...”
Ma Vương và Lôi Thần: “...”
“Vâng, ta sẽ rèn thêm hai ngày nữa.”
Trở về thời gian trước giải phóng một lần nữa, Khương Trúc lại bắt đầu cuộc sống trả nợ bi thảm.
Cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, cả người như bị thiêu đốt trong lò lửa, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mồ hôi vừa rơi xuống đã bị bốc hơi.
Tiệm rèn vô cùng bận rộn.
“Choang!”
Khương Trúc đang thay lão Hoàng bên cạnh rèn đao.
“Tuy ta vẫn chưa trả hết nợ nhưng ta đã nâng được búa lớn rồi, có thể nói cho ta biết được chưa?”
Lão Yên nằm trên ghế dài ở cửa ra vào, híp mắt hưởng thụ, hỏi: “Vì sao Tu Tiên giới lại có linh lực?”
“Có lẽ là Thiên Đạo thương xót?” Khương Trúc phỏng đoán.
“Thiên địa vốn là một thể, trụ trời sinh ra thì trời đất mở ra, trụ trời tụ lại, thì linh lực khởi động.”
Giọng nói của lão Yên có chút nhẹ nhàng, tựa như hư vô mờ mịt.
“Tu Tiên giới chúng ta có tám cây trụ trời lớn, từ ngày khai thiên lập địa đã phân chia thành tám phương vị đông, nam, tây, bắc, đông nam, tây nam, tây bắc, đông bắc. Tám cây trụ trời lớn kết nối lẫn nhau, dẫn dắt lực lượng của trời đất duy trì sự cân bằng của Tu Tiên giới.”
Tay Khương Trúc đang rèn sắt bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng của lão, lại nghe thấy lão nói: “Tiếp tục đi về phía nam xem thử đi, nơi đó có thứ ngươi muốn.”
Nàng còn chưa kịp nói gì, trước mắt tối sầm lại, khi mở mắt ra thì cây búa trong tay nàng đã không còn tung tích, mà chiếc ghế nằm đung đưa trước mặt cũng trống không.
Ma Vương và Lôi Thần vốn dĩ ở trong phòng lúc này đều đang nằm bên chân nàng.
Nhìn từ bên ngoài vào, sàn nhà vốn dĩ có vết nứt nhỏ cũng khôi phục như lúc ban đầu, chỉ có tấm rèm trong phòng khẽ đung đưa.
Khương Trúc muốn đuổi vào trong phòng nhưng có một kết giới ngăn cản nàng, chỉ đành ở bên ngoài gấp gáp hô lớn: “Tiền bối, ta phải tìm trụ trời như thế nào?” Còn có Vô Sắc Phật Đồng...
Im lặng thật lâu, khi nàng nghĩ rằng sẽ không có ai đáp lại nữa thì trong phòng truyền đến giọng nói chậm rãi của lão Yên: “Thiên bia.”
Khương Trúc suy nghĩ một chút, cúi người nhặt vỏ kiếm đeo ra sau lưng, sau đó treo chiếc giỏ nhỏ bên hông, cung kính cúi người hành lễ.
Rời khỏi cửa hàng số 99, nàng không vội rời đi, mà đi ra khỏi Ngõa Xá, tìm một nơi ở khác trong thành.
Thu Vũ Miên Miên
Nàng phải xem hết truyền thừa của Ma Vương trước, xem có thể tìm được manh mối liên quan đến trụ trời và thiên bia hay không.
Không có Khương Trúc, cửa hàng rèn có vẻ quạnh quẽ hơn một chút.
Lão Yên như thường ngày vẫn tự mình loay hoay với đồ nghề rèn của mình.
“Lão Yên, rèn cho ta ba thanh phi đao.” Một lão giả ánh mắt đục ngầu đi vào từ cửa, hắn ta trói nữ tu bắt được ở cửa trước, sau đó móc ra một nắm linh thạch.
Lão Yên liếc nhìn hắn ta một cái: “Không phải lần trước ta vừa mới rèn cho ngươi sao?”
Lưu lão Tam dùng giọng nói khàn khàn khó nghe của mình nói: “Đúng vậy, sau khi tỉnh lại thì không thấy đâu nữa, chắc chắn là bị người ta trộm mất rồi, ngươi rèn cho ta thêm mấy thanh nữa đi, vẫn kiểu dáng cũ.”
“Được, về chờ đi.”
Lưu lão Tam đặt linh thạch lên bàn, vác hai nữ tu ở cửa lên rồi sải bước rời đi.
Trên đường gặp Vương Mặt Rỗ và bà béo Mã, bọn họ lớn tiếng nói:
“Lưu lão Tam này, lại bắt nữ tu về làm lô đỉnh.”
“Tháng này đã bắt ba lần rồi, xem ra chuyện hắn ta đột phá Nguyên Anh vô vọng rồi.”
“Chậc chậc, chỉ với cái bản mặt quỷ đó của hắn ta mà đòi đột phá, chi bằng đổi nghề đi đào mộ với ta.”
“Thôi đi Vương Mặt Rỗ, nói nhỏ thôi, cái kẻ hút linh lực cuối cùng của người c.h.ế.t như ngươi cũng chẳng vẻ vang gì.”
“...”
Tròng mắt của hai nữ tu bị vác trên vai ngập tràn nước mắt đục ngầu, cảnh vật xung quanh như đèn kéo quân lần lượt lướt qua trước mắt.
Không biết đã đi được bao xa, Lưu lão Tam đột nhiên dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn về phía trước hỏi: “Ngươi chắn đường làm gì?”
Một bóng đen xuất hiện phía trước, ôn nhu nói:
“Mạo muội quấy rầy, hai người này ta cũng muốn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");