Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 202
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 202

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vạn Phật Tông.

Độ Chân đã tỉnh lại, mắt bị bịt kín bằng vải trắng, từng bước một leo lên thang Vãn Sinh.

Mỗi bước chân hắn ta đi, trên mặt đất lại có một tầng kim quang tỏa ra, càng lên cao, thời gian hắn ta dừng lại trên bậc thang càng lâu.

Cho đến khi đi đến bậc thang cuối cùng, ánh sáng rực rỡ của bầu trời chiếu thẳng vào người hắn ta, một con đường từ chân trời trải dài đến dưới chân Độ Chân.

Đạo Ngộ và Minh Huệ trên đỉnh núi lập tức đứng thẳng người.

Đây chính là Vấn Tâm Lộ để đột phá Nguyên Anh, cũng được gọi là Đại Đạo, phần lớn tu sĩ đều sẽ tìm thấy đạo tâm của bản thân trên con đường này.

Độ Chân bước lên Đại Đạo, khi thì dừng lại, khi thì hoang mang quay đầu, khi thì lao về phía trước.

“Uỳnh”

Một tiếng chuông vang vọng giống như truyền đến từ phía chân trời.

Đạo Ngộ ngẩng đầu nhìn lại, Độ Chân đã bước ra khỏi Đại Đạo, toàn thân tỏa ra kim quang chói lọi, trên bầu trời mây đen giăng kín, lôi kiếp sắp giáng xuống.

“Trưởng lão, nhị sư huynh đã vượt qua rồi sao?” Minh Huệ hỏi.

Đạo Ngộ đáp: “Đúng vậy, tiếp theo chính là lôi kiếp.”

Đi càng xa trên Vấn Tâm Lộ, chứng tỏ càng gần với Phật chân chính, một khi quay đầu, bước ra khỏi Đại Đạo, điều đó có nghĩa là vấn tâm thất bại, đạo tâm vẫn chưa rõ ràng, ngược lại, khi đã tìm được đạo tâm của bản thân, điều đó có nghĩa là con đường này đã chấp nhận ngươi.

“Bình thường bảo các ngươi cẩn trọng lời nói việc làm cũng là vì muốn các ngươi có thể thuận lợi vượt qua Vấn Tâm Lộ.”

Thu Vũ Miên Miên

Đạo Ngộ gọi tất cả mấy chục đệ tử còn lại trong tông môn đến vây xem, trong đó có cả Đạo Toàn và Tô Kha đã tỉnh lại.

Tuy độ kiếp Nguyên Anh không phải là chuyện hiếm thấy gì nhưng muốn được tận mắt chứng kiến một lần cũng không phải chuyện dễ dàng, bởi vì rất nhiều tu sĩ sẽ không cho phép người khác nhân cơ hội ở bên cạnh để lĩnh hội.

Đặc biệt là Độ Chân bây giờ đang độ kiếp bên trong thang Vãn Sinh, thiên uy không thể làm bị thương người bên ngoài, vì thế nên cơ hội được quan sát ở khoảng cách gần như vậy càng thêm hiếm có.

Đây là lần đầu tiên Tô Kha được chứng kiến cảnh tượng này, cũng là lần đầu tiên được nghe kể về những chuyện liên quan đến tu tiên, nàng ta tò mò hỏi: “Trưởng lão Đạo Ngộ, nếu không tìm được đạo tâm, chẳng lẽ sẽ không đột phá được Nguyên Anh sao?”

Đạo Ngộ lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, cho dù ngươi có tìm được đạo tâm hay không thì lôi kiếp vẫn sẽ giáng xuống, chỉ là nếu không có đạo tâm, điều đó chứng tỏ ngươi vẫn chưa xác định được đạo của bản thân, như vậy lôi kiếp sẽ biến thành thiên kiếp.”

Đạo Ngộ dẫn theo đám đệ tử ngồi trước tông môn, giảng giải cho bọn họ:

“Thiên kiếp đúng như cái tên của nó, chính là lôi kiếp do Thiên Đạo giáng xuống, thiên kiếp đối xử công bằng với vạn vật, cũng sẽ càng thêm hung hiểm, vì thế nên loại tu sĩ này có xác suất rất lớn sẽ không thể vượt qua được lôi kiếp.”

“Hơn nữa cho dù may mắn vượt qua được lôi kiếp lần này thì mỗi lần đột phá sau này đều sẽ phải trải qua vấn tâm, cho đến khi tìm được đạo tâm của bản thân mới thôi. Nếu như vẫn luôn không tìm thấy, như vậy sẽ vĩnh viễn không thể phi thăng.”

“Ngược lại, nếu như ngươi tìm được đạo tâm, như vậy lôi kiếp sẽ biến thành đạo kiếp, đạo kiếp là do Đại Đạo nơi đạo tâm của ngươi giáng xuống, giống như bậc tiền bối dạy dỗ, dẫn dắt hậu bối, loại lôi kiếp này chủ yếu là rèn luyện, sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Mà bây giờ rõ ràng Độ Chân đã tìm được đạo tâm.

Hắn ta đã vượt qua Vấn Tâm Lộ, vì thế nên có thể nói là muốn vượt qua lôi kiếp cũng tương đối dễ dàng hơn.

Quả nhiên Độ Chân đã an toàn vượt qua bốn đạo lôi kiếp đầu tiên.

Một tiểu đệ tử mới lại hỏi: “Trưởng lão, chỉ cần xác định được đạo tâm, chẳng lẽ sau này lôi kiếp đều sẽ là đạo kiếp sao?”

Đạo Ngộ: “Đứa nhỏ ngốc này, sao có thể như vậy được, chỉ có lần đầu tiên tìm được đạo tâm mới là đạo kiếp, những lần sau vẫn sẽ là thiên kiếp như thường, lão tổ tông giúp các ngươi một lần đã là chuyện không dễ dàng rồi.”

Minh Huệ bỗng nhiên sáng mắt lên, như là phát hiện ra điều gì đó ghê gớm lắm: “Vậy chẳng phải là ta có thể cố ý không tìm đạo tâm, giữ lại cơ hội này đến lúc đột phá Hóa Thần Hợp Thể nguy hiểm nhất hay sao? Hoặc là lúc phi thăng?”

Nghe được loại lời nói đại nghịch bất đạo này, Đạo Ngộ tức giận đến nỗi vỗ một cái vào gáy cậu bé: “Tổ tông và ngươi tâm ý tương thông, ngươi muốn đấu trí với tổ tông hay sao.”

Các đệ tử khác lập tức cười ồ lên, Minh Huệ cũng cười ngượng ngùng, đưa tay lên xoa xoa đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-202-to-tong-va-nguoi-tam-y-tuong-thong.html.]

“Ngươi cho rằng Vấn Tâm Lộ là nơi ngươi có thể tùy ý quyết định hay sao?”

Đạo Ngộ hừ lạnh hai tiếng: “Vấn tâm vấn tâm, chính là hỏi nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn ngươi, bản thân ngươi vốn dĩ không cách nào phản kháng, huống chi ngươi cho rằng tại sao lại có nhiều người muốn nhanh chóng xác định đạo tâm như vậy.”

“Vấn tâm còn đáng sợ hơn so với lôi kiếp nhiều, hơn nữa càng về sau càng hung hiểm. Từ xưa đến nay chưa từng có ai thành công với cách làm của ngươi, có người vấn tâm đến mức trở nên điên loạn, có người tu vi bị phế bỏ, phải tu luyện lại từ đầu.”

“Cho nên đừng có giở trò khôn lỏi, Thiên Đạo có mắt, hiểu chưa?”

Minh Huệ có vẻ như bị dọa sợ, vội vàng gật đầu lia lịa.

Sau khi trải qua chín đạo lôi kiếp, Độ Chân cũng thuận lợi đột phá Nguyên Anh.

Bước ra khỏi thang Vãn Sinh, hắn ta đi thẳng đến trước mặt Đạo Ngộ, trầm giọng nói: “Thương thế của ta đã khỏi hẳn, ta muốn cùng bọn Đạo Toàn xuống Phàm giới, Vạn Phật Tông đành phải làm phiền trưởng lão Đạo Ngộ và Minh Huệ sư đệ lo liệu.”

Minh Huệ nghe vậy lập tức kêu lên, làm sao có thể như vậy được.

Chưa nói đến chuyện mắt của nhị sư huynh vẫn chưa lành, bọn họ không yên tâm để huynh ấy xuống hạ giới, hơn nữa tiểu sư muội đã đi tìm mắt cho huynh ấy rồi, dù sao cũng phải đợi tiểu sư muội trở về đã.

Nghĩ vậy, cậu bé lập tức chạy tới ôm chặt lấy chân Độ Chân không buông: “Không được, đệ không cho phép nhị sư huynh xuống hạ giới ngay lúc này, tiểu sư muội cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Những tiểu đệ tử mới khác cũng trạc tuổi Minh Huệ, suốt ngày đi theo Minh Huệ, coi cậu bé là người dẫn đầu, lúc này thấy cậu bé nháy mắt ra hiệu thì lập tức nhao nhao chạy tới ôm chặt lấy Độ Chân.

“Không được, không được!”

“Độ Chân sư huynh, huynh đừng đi mà, hu hu hu.”

Lũ nhóc này giống như được bật công tắc, khóc lóc om sòm, còn lăn lộn trên đất.

Độ Chân vì bảo vệ bọn họ mà bị thương ở mắt, Tô Kha cũng rất áy náy, nàng ta hy vọng mắt của Độ Chân có thể khỏi hẳn, vì vậy cũng khuyên nhủ: “Độ Chân tiên nhân, hay là ngươi chờ thêm một thời gian nữa đi, các vị tiên nhân khác của Vạn Phật Tông đã xuống Phàm giới rồi, chắc hẳn tình hình cũng đã dịu đi phần nào, không cần phải nóng vội trong nhất thời.”

“Độ Chân sư huynh, hay là huynh chờ tiểu sư muội trở về đi, muội ấy sẽ nhanh chóng quay về thôi.” Đạo Toàn nói.

“Độ Chân hay là ngươi ở lại Tu Tiên giới trước đi, giúp các tông môn khác tiêu diệt ma vật, nếu không chờ nha đầu Niệm Nhất kia trở về mà không thấy ngươi, một mình ta sao chịu nổi sự quậy phá của con bé chứ, nói không chừng con bé sẽ đuổi theo ngươi xuống Phàm giới.”

Lúc nói lời này, Đạo Ngộ hung hăng trợn mắt thổi râu, vẻ mặt như muốn nói ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho ta chứ.

Bây giờ tất cả mọi người trong tông môn đều đã đi cả rồi, Thông Trần sư huynh thì bế quan, nếu Niệm Nhất thật sự muốn quậy phá, một lão già như lão biết phải làm sao đây.

Nghe mọi người nhắc đến tiểu sư muội, Độ Chân im lặng không nói gì.

Cũng đã rất lâu rồi hắn ta chưa gặp Niệm Nhất, xem ra tính cách ồn ào kia vẫn không hề thay đổi.

“Được rồi, Đạo Toàn, các đệ đi trước đi, đợi tiểu sư muội trở về, huynh sẽ xuống sau.” Cuối cùng hắn ta cũng thở dài một hơi, đồng ý.

Minh Huệ thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười, phẩy tay ra hiệu cho đám tiểu đệ tử kia thả Độ Chân ra.

“Nhị sư huynh, huynh không được lén lút chạy trốn đó, đệ và các sư đệ sẽ luôn luôn giám sát huynh.”

Các đệ tử mới lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta sẽ thay phiên nhau giám sát sư huynh, lúc ngủ cũng giám sát, lúc ăn cơm cũng giám sát.”

Độ Chân mỉm cười: “Ta không chạy đâu, các ngươi cứ yên tâm nghe giảng bài đi, không cần phải suốt ngày nhìn chằm chằm vào ta như vậy.”

Minh Không và các đệ tử Giới Luật Đường vẫn luôn im lặng nãy giờ nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng là các ngươi không muốn nghe giảng bài đúng không?”

Các tiểu đệ tử cười gượng gạo, lắp bắp phản bác: “Làm gì có.”

Thấy vậy, Đạo Toàn và Tô Kha mỉm cười, chắp tay chào tạm biệt mọi người: “Chúng ta đi đây, nếu Phàm giới có động tĩnh gì, chúng ta sẽ phái người về báo tin, xin các vị sư huynh sư đệ đừng quá lo lắng.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.”

Hai người không dừng lại quá lâu, một lần nữa xuất phát xuống Phàm giới.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Công Tử Đừng Chạy Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Copyright © 2022 - MTruyện.net