Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 226
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 226

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nghe nói Phong Thanh Tông, một trong Ngũ đại tông môn ở Trung Châu làm phản rồi. Tất cả đệ tử của tông môn, gồm cả các trưởng lão, tông chủ đều đang luyện cấm thuật, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma."

"Mẹ ơi, thật hay giả vậy, mấy ngày trước còn nghe bọn hắn nói Ma Âm đã xuất thế, tại sao Thanh Phong Tông lại nổi loạn ngay lúc này chứ?"

"Không phải đã nói trong Chiêu Thiên lệnh lần đầu tiên sao? Tiểu sư muội Tô Thiên Tuyết của Phong Thanh Tông vì cấu kết với Ma tộc nên bị Vân Trung Kiếm Tôn đ.â.m một kiếm, kết quả nàng ta không những sống sót mà còn hoàn toàn đầu hàng Ma tộc. Hiện tại bị Ma Âm đoạt xá, đến giờ Phong Thanh Tông vẫn cảm thấy lúc trước nàng ta bị oan, cho nên mới hận chúng ta."

"Thần kinh."

Câu này là Khương Trúc mắng.

"Thần kinh."

Câu này là mấy người Mục Trì đồng thanh mắng.

Sự tích của Phong Thanh Tông quả thật nghe một lần mắng một lần, mắng hoài cũng không chán.

Một đám già ngớ ngẩn.

Vài tên tán tu đằng trước đang trò chuyện sôi nổi nghe thấy bọn họ chửi rủa cũng mắng hùa theo vài câu, sau đó dừng lại chỉ cho bọn họ một phương hướng.

"Chúng ta tới nơi rồi, xuyên qua khu rừng này các ngươi có thể nhìn thấy Tiểu Biệt sơn. Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, Tiểu Biệt sơn là một ngọn núi chết, rất nguy hiểm, ở trên núi rất dễ lạc đường, nếu không phải chuyện quá quan trọng tốt nhất các ngươi đừng đến đó."

Khương Trúc liên tục cảm ơn họ, đưa cho mấy đại ca tốt bụng dẫn đường vài viên linh thạch, sau đó đi theo đám người Mục Trì vào khu rừng nhỏ.

Thấy những tiểu tử này không nghe, các tu sĩ chỉ lẩm bẩm lắc đầu, sau đó cầm lấy linh thạch bước đi không quay đầu lại.

“Tiểu Biệt sơn nằm ở cực bắc của Tu Tiên giới. Ta nghe nói đi qua Tiểu Biệt sơn là cõi Vô Linh, mà Tiểu Biệt sơn còn được gọi là núi chết. Toàn bộ ngọn núi không những không có sự sống mà cả con đường lên núi quanh năm tràn ngập mê hương Ký Ức. Loại hương này có độc tố rất mạnh, người nào ở trong đó trí nhớ sẽ trở nên rất m.ô.n.g lung, chỉ có thể duy trì trong khoảng bảy giây." Bạch Vi giải thích.

Mục Trì nghe vậy sửng sốt: "Bảy giây? Thế là bị trúng độc đến mức nào? Chúng ta ở trong đó ra ngoài sẽ không chảy nước miếng chứ?"

Hác Phú Quý xúc động nói: “Ta đã nghĩ ra tựa đề của thoại bản: Hoàng thành đau đớn mất bảng thiên tài, thiên tài vừa tỉnh giấc trí thông minh đều giảm xuống hàng trăm lần, kẻ đến sau rưng rưng vươn lên hạng đầu!"

"Mẹ kiếp, huynh làm ta buồn cười quá." Đám người Khương Trúc không thể nhịn cười.

"Hác Phú Quý, huynh không đi kể chuyện thật đáng tiếc."

Bạch Vi cười sửa lại: “Làm gì nghiêm trọng như vậy, tuy mê hương Ký Ức đáng sợ nhưng sẽ không ảnh hưởng đến ký ức trước đây của ngươi, cũng không gây ra tổn hại gì khác, chỉ khiến trí nhớ của ngươi suy giảm lúc đó mà thôi, nhưng mà núi c.h.ế.t quả thật đúng như tên gọi của nó.”

"Nghe nói đường đi trong Tiểu Biệt sơn rất phức tạp, rất ít người có thể sống sót đi ra ngoài, phần lớn đều bị mắc kẹt và c.h.ế.t trong đó, cả đời cũng không thể thoát ra được."

"Các ngươi muốn lên Tiểu Biệt sơn sao?"

Mọi người quay lại thì thấy một nam nhân tóc hoa râm đứng đằng sau, đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Lão ta nhét hai trái cây mọng nước đang cầm vào túi, sau đó nhe hàm răng trắng lóa nói: “Ta dẫn các ngươi lên núi.”

"Ngươi? Không phải ta xem thường ngươi, nhưng ngươi thậm chí không có cả tu vi Kim Đan..." Trương Đồng tỏ ra nghi ngờ người trước mặt.

Hơn nữa, vẻ mặt lão ta lấm la lấm lét, đôi mắt lại mang cho người ta cảm giác vô cùng ranh mãnh, rất khó chịu.

Nhìn thấy một nhóm người đông đảo ăn mặc sang trọng sắp rời đi, lão ta nôn nóng hét lên: "Sao ta không được chứ? Ta là người tộc Nguyệt Thực!"

Khương Trúc ngừng bước.

Những năm trước, các tu sĩ cũng có thể thường xuyên đến Tiểu Biệt sơn vì có một nhóm tộc Nguyệt Thực sống dưới chân núi có thể dẫn đường.

Đây là một chủng tộc rất đặc biệt. Họ có thể chất Nguyệt Thực, từ thần kinh thức hải đến thân thể xương cốt của họ, quả thật miễn nhiễm với mọi chất độc. Tuy nhiên, mỗi tháng trong thời kỳ nguyệt thực, họ cần phải hấp thụ rất nhiều linh lực thuần túy, nếu không cơ thể sẽ bị phản phệ, phải chịu đựng sự đau đớn do độc tố gây ra.

Sau đó, tộc Nguyệt Thực vì tìm cách kiềm chế thể chất của mình nên không còn ở lại đây nữa. Khi các tộc nhân của tộc Nguyệt Thực lần lượt rời đi, Tiểu Biệt sơn trở thành ngọn núi c.h.ế.t chóc mà không ai có thể bước vào.

"Ngươi là người tộc Nguyệt Thực sao?" Tiêu Trường Phong nhìn chằm chằm vào mắt lão ta, như muốn phân biệt biểu cảm của lão ta .

 

"Đương nhiên rồi. Ta nói cho các ngươi biết, cho dù các ngươi có đi đến chân núi, cũng chỉ có ta có thể giúp các ngươi. Ta là người tộc Nguyệt Thực duy nhất còn sót lại trong thôn."

Nam nhân vô cùng tự tin nói, nhóm đại ca dẫn đường trước đó cũng đã nói với bọn họ bây giờ không còn nhiều thành viên của tộc Nguyệt Thực nữa.

Vì vậy, xét ra, bọn họ không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của lão ta.

Dù sao chỉ cần đi vào thôn hỏi là biết chuyện này có thật hay không.

“Vậy ngươi muốn gì? Linh thạch cực phẩm?” Khương Trúc suy đoán.

Nếu lão ta là người tộc Nguyệt Thực, chắc chắn là cần rất nhiều linh thạch cực phẩm, chỉ có linh thạch cực phẩm mới có linh lực thuần túy nhất.

Ánh mắt lão ta lộ vẻ tham lam, hét giá trên trời: “Không sai, chỉ cần các ngươi cho ta mười vạn linh thạch cực phẩm, ta sẽ dẫn các ngươi đi.”

“Bao nhiêu?!” Nghệ Phong Dao trợn mắt.

“Không phải chứ, ngươi thật quá đáng, mười vạn linh thạch cực phẩm? Chỉ để dẫn đường?”

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc lập tức nghiêm mặt, xua tay muốn đi: “Làm phiền rồi, dù sao cũng chỉ là cái mạng quèn, chúng ta vẫn nên tự đi thôi.”

Chỉ dẫn đường mà đòi mười vạn linh thạch cực phẩm, chẳng lẽ bọn họ còn chưa vào núi lại biến thành đồ ngu sao.

Mấy người Mục Trì xoay người ra vẻ cũng muốn đi theo.

“Được được được, năm vạn, năm vạn được rồi chứ?” Vẻ mặt lão ta không vui.

Nhìn cách ăn mặc còn tưởng là gia đình giàu có ghê lắm.

Khương Trúc bình thản nói: “Nhiều nhất là bốn mươi, hơn nữa thì miễn bàn.”

“?” Lập tức ép giá tới cùng cơ đấy.

“Ba vạn.”

Khương Trúc: “Không có cửa đâu.”

Lão ta khó thở, trừng đôi mắt ti hí hỏi: “Ăn mặc như các ngươi còn để ý ba vạn linh thạch cực phẩm?”

Bốn mươi, vậy mà ngươi cũng nói được!

“Chúng ta đây cũng là thuê sỉ những thứ này ở bên ngoài thành, chỉ cần ký hợp đồng chính danh, một tháng thuê tám bộ đồ chỉ cần ba mươi viên linh thạch cực phẩm, còn có thể thay nhau mặc, bỏ ra ít tiền mà vẫn rất ngầu.”

Khương Trúc tỏ vẻ nghiêm túc: “Nhưng nếu ngươi thật sự thích, chúng ta cũng có thể thuê lại cho ngươi mặc để ra vẻ trong thôn, nhưng phải thu phí, một canh giờ năm viên linh thạch cực phẩm, đừng có nói tiền phí đắt đỏ nhá, chúng ta cho ngươi mặc lại cũng cần xài phí nhân lực, ngươi tùy ý lựa chọn tám bộ, hơn nữa cho phép ngươi dùng Lưu Ảnh thạch quay lại làm kỷ niệm, nhưng không cho ngươi mặc nhiều, nếu không sau này sẽ không thuê cho ngươi nữa.”

Mấy người Mục Trì: “…” Phụt ha ha ha ha.

Thánh thần ơi, có thể quay lại làm kỷ niệm.

Có trời mới biết bọn họ nhịn cười thật là khó chịu.

Tiểu Trúc Tử dám nói bọn họ thật không dám nghe.

Chết tiệt, còn phong cách đường hoàng như vậy, thật đúng là gặp phải một đám hàng nhái.

Lão ta nghe xong cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Ta! Không! Thuê!”

Làm như bệnh tâm thần, ngậm cái miệng ngươi lại đi.

“Được thôi.” Khương Trúc nhún nhún vai, vẻ mặt tiếc nuối.

Xong lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi nói bốn mươi ngươi có làm hay không? Nếu ngươi không làm, cùng lắm thì chúng ta c.h.ế.t trên núi, vừa vặn khỏi phải trả nửa số tiền thuê còn lại.”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Pokémon Master (Tinh Linh Chưởng Môn Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net