Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 229
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 229

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đi dọc theo ký hiệu và bản đồ khoảng nửa nén nhang, mặt đất đột nhiên rung động dữ dội.

Tiếp đó, trong tầm mắt mọi người xuất hiện một nhóm linh thú giáp đá lớn, hơn nữa đáng sợ nhất chính là mỗi con đều có tu vi Kim Đan đỉnh phong, thậm chí còn có Nguyên Anh.

Mấy tu sĩ Kim Đan chạy tới chỗ bọn họ nháy mắt đã biến mất trong biển thú.

“Chết tiệt, biển linh thú Kim Đan!”

Biển linh thú Trúc Cơ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t tu sĩ Kim Đan, nói khôngongoang trương thì biển linh thú Kim Đan trước mắt có thể giẫm nát Nguyên Anh như giẫm kiến.

Cơ thể tám người Khương Trúc vừa di chuyển, sau đó lập tức quay về hướng ngược lại rồi bắt đầu mạnh mẽ chạy như điên.

“Phiền làm rõ, núi c.h.ế.t không phải nơi mà người ta vừa vào đã chết!” Hác Phú Quý xách quần chạy về phía trước.

Cả đám người càng chạy, tầm mắt phía trước càng mở rộng ra.

Ồ, hoá ra là chạy đến miệng vách đá rồi.

Hơn nữa phía dưới còn có mấy con chim ưng miệng lồi đang bay, chúng nó đang gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, giống như đang đợi bọn họ nhảy xuống, tự chui đầu vào lưới.

Mọi người đều biết, tu sĩ chưa đột phá Nguyên Anh không chiếm được một chút ưu thế nào trên không trung, bởi vì chỉ có Nguyên Anh mới có thể Ngự Không Phi Hành.

Thu Vũ Miên Miên

Trước có sói sau có hổ.

Đúng là quá ngang trái.

Mục Trì và Tiêu Trường Phong chạy ở phía trước phanh lại, dưới chân phát ra tia lửa, mấy người Khương Trúc phía sau khựng lại rồi va vào nhau.

“Các tỷ tỷ và ca ca à, phanh một chân lại đi, xông tới làm gì, xông tiếp thì sẽ có sủi cảo thịt người ăn đấy.” Mục Trì nhìn gót chân trên mặt đất của mình, cùng với vách núi trước mặt, khuôn mặt trở nên đáng sợ.

Mặt đất càng ngày càng chấn động dữ dội hơn.

Nghệ Phong Dao ở phía sau liều mạng chen lên phía trước, hô to: “Vách núi còn đáng sợ hơn biển linh thú Kim Đan à?”

Hai tay Mục Trì nắm chặt Tiêu Trường Phong phía sau: “Ngươi nghĩ chúng ta không phân biệt được giữa c.h.ế.t không toàn thây và thương tích đầy mình à? Bên dưới có tận mấy con chim ưng miệng lồi đấy!”

Nghệ Phong Dao yếu ớt cảnh báo: “Phía trước ngươi có mấy con, phía sau ta có cả đại đội ăn thịt người…”

“…Cũng có lý.”

Chân Mục Trì vừa đưa ra không trung, giọng Hạng Nhiên đột nhiên vang lên từ phía sau: “Đừng nhảy!”

Tiêu Trường Phong nhanh tay lẹ mắt, túm lấy cổ áo Mục Trì.

Chỉ nghe “Bịch” một tiếng, Mục Trì vốn đang định chủ động nhảy vách núi, đột nhiên bị kéo như vậy, hắn ta lập tức đụng phải vách núi, cả người nhất thời choáng váng.

“Biển linh thú này là ảo giác của các ngươi!”

Lời Hạng Nhiên nói khiến Khương Trúc hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng vỗ tay một cái: “Phải rồi, chỉ có ký ức trong bảy giây…”

Lúc ấy đã nói qua ở dưới chân núi, mê hương Ký Ức sẽ làm cho trí nhớ của tu sĩ trở nên kém đi, chỉ có thể giữ lại ký ức trong bảy giây.

Bảy giây này cũng không phải là mỗi bảy giây thì bọn họ sẽ quên một lần, mà là nói từ lúc bọn họ bắt đầu bước vào mê hương Ký Ức, sau bảy giây, thứ bọn họ nhìn thấy trước mắt không phải là thật, tất nhiên cũng sẽ không còn ký ức của bản thân.

Lời của Khương Trúc khiến mọi người ở đây toát mồ hôi lạnh.

Chuyện này quá đáng sợ rồi.

Nói cách khác, nếu Hạng Nhiên không xuất hiện, bọn họ sẽ tiếp tục luôn nhìn thấy ảo giác, đồng thời ký ức bị thay đổi vô hạn, cho đến khi bọn họ tự g.i.ế.c chính mình.

Bạch Vi vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Nguy hiểm quá, suýt chút nữa đã tự huỷ bản thân rồi.”

Mục Trì còn bị treo ngược trên vách núi nhìn chim ưng miệng lồi bay về phía mình, hắn ta thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là ảo giác, vậy thì không sao rồi.”

Hạng Nhiên nhìn thoáng qua, tốt bụng nói: “Cái đó thì không phải, nó là thật đấy.”

Mục Trì: “???”

“Chết tiệt, các ngươi còn không mau kéo ta lên đi chứ!” Mục Trì sợ tới mức dùng cả tay lẫn chân, không ngừng vùng vẫy giữa không trung.

 

Khi Tiêu Trường Phong kéo hắn lên, Khương Trúc chạy tới đánh vài linh lực ra để cản mấy con chim ưng miệng lồi đang lao tới.

Thấy bọn họ không xuống, chim ưng miệng lồi ré lên một tiếng dài, không dây dưa với bọn họ nữa, tức khắc tản đi khắp nơi trở về chỗ cũ.

Thấy Mục Trì bò lên bình an, đám người Bạch Tử Mục mới có thời gian hỏi Hạng Nhiên: “Sao ngươi lại tìm đến đây, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ta đến tìm Hạng Lão Bình, ta không thấy t.h.i t.h.ể của đệ đệ ta đâu.” Hạng Nhiên nói sơ cho bọn họ.

Sau khi cảm xúc hồi phục lại, nàng ta đã có thể tiếp nhận chân tướng cái c.h.ế.t của đệ đệ mình.

Thực ra nếu nói tình cảm giữa bọn họ sâu đậm bao nhiêu thì đó là không có, dù sao lúc nàng ta bị bán, Hạng Lương chỉ mới hơn một tuổi.

Chẳng qua lúc rảnh rỗi, trong đêm khuya, Hạng Nhiên cũng sẽ nhớ tới cảnh tượng khi còn bé, nàng ta cõng đệ đệ ra ngoài đào linh thảo.

Ban đêm ánh sáng không tốt, sẽ ít tu sĩ hơn, nhất là ngày mưa, mỗi khi đến lúc đó, nàng ta sẽ bôi phân hôi thối khắp người để tránh một số linh thú săn mồi dựa vào khứu giác, sau đó tìm một khu đất hoang mà đào, như vậy hôm sau có thể kiếm được nhiều linh thạch vỡ hơn, vì để chuẩn bị vượt qua đêm nguyệt thực, có còn hơn không.

Hạng Lão Bình đối xử với bọn họ không tốt, đánh mắng là chuyện thường ngày, càng đừng nói tới cho linh thạch để bọn họ dùng, dù khi đó lão ta mang tu sĩ lên Tiểu Biệt sơn thì có thể kiếm được không ít.

Khoảng thời gian đó vô cùng vất vả, điều duy nhất có thể làm nàng ta vui vẻ một chút chính là lúc chọc đệ đệ cười.

Tiếng cười của đứa nhỏ có thể chữa lành trái tim.

Dù quãng thời gian bị bán cho nhà ông bà ngoại rất đau khổ, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện quay về trước năm mười hai tuổi, nhưng nàng ta sẽ luôn nhớ những tháng ngày cõng đứa nhỏ trên lưng.

Hạng Nhiên rũ mắt.

Chỉ là vật đổi sao dời, Hạng Lương đã chết, khi mới mười chín tuổi.

“Chắc Hạng Lão Bình đã chạy xuống núi rồi, nhưng không sao, ta đã cho lão ăn Cực Âm Toái Cốt đan, lão chạy không xa được đâu.” Hạng Nhiên nói câu này cực kỳ lạnh lùng, nhưng loại tâm trạng này chỉ duy trì trong chốc lát, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

“Đợi các ngươi làm xong, ta sẽ đưa các ngươi xuống núi, mê hương Ký Ức của Tiểu Biệt sơn đúng là quá nguy hiểm.”

Bạch Vi nở nụ cười chân thành, nói cảm ơn nàng ta: “Vậy làm phiền Hạng đạo hữu rồi.”

Mà bên kia, Khương Trúc đang định thu hồi tầm mắt đột nhiên khựng lại.

Nàng đã từng gặp Thiên Địa Mẫu trận, vậy nên nhạy bén hơn một chút so với những người khác.

Nhìn một hồi, nàng nắm lấy Trương Đồng bên cạnh: “Ngươi nhìn thử, dưới vách núi có giống một bàn cờ không?”

Những người khác cũng bỗng nhiên bu lại.

Vừa nhìn thì đúng thật đã phát hiện ra gì đó.

Tuy không rõ hoa văn cụ thể, nhưng những gai nhọn dựng thẳng lên ở phía dưới đúng thật hơi giống quân cờ.

Hạng Nhiên đi tới bên vách núi, hỏi: “Chúng ta chỉ có hai Nguyên Anh, mấy con chim ưng miệng lồi kia cũng không dễ giải quyết.”

Chiến lực trên không trung của chim ưng miệng lồi Kim Đan đỉnh phong có thể so với Nguyên Anh.

“Ai nói chúng ta chỉ có hai Nguyên Anh?”

Mọi người nhất thời nhìn Khương Trúc, như bảo nàng có át chủ bài gì thì nhanh lấy ra xem.

Khương Trúc vỗ vỗ cái giỏ nhỏ bên hông: “Ma Vương, Nguyệt Hoa, ra ngoài chơi nào.”

Nào ngờ Ma Vương chỉ thò đầu ra hỏi: “Muốn bản vương hỗ trợ, ngươi thưởng cho ta thứ tốt gì?”

“Thưởng ngươi chút ánh sáng, muốn không?”

“Ánh sáng gì?”

Dưới ánh nhìn tò mò của mọi người, Khương Trúc chậm rãi giơ một bàn tay lên cao, mỉm cười nói: “Cái tát.”

Mọi người: “…”

Phụt hahaha.

Ma Vương đổ mồ hôi: “…Khỏi, cảm ơn, ta ra ngay.”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thần Y Thế Tử Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net