Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Trúc thành công dùng sức một mình hấp dẫn tất cả hỏa lực, vậy nên bên Bạch Tử Mục tiến triển rất nhanh.
Mấy người Trương Đồng đẩy cột đá không tốn thể lực bao nhiêu, nhưng trên đầu Bạch Tử Mục đều là mồ hôi.
Hắn bị một loại sức mạnh nào đó kéo tới một chiều không gian khác, trong vùng không gian này, hắn giống như một pho tượng thần ngồi trên đám mây cao, phía đối diện là bàn tay vô hình cũng ở trên trời.
Bàn cờ vốn đang mờ nhạt đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, in sâu trên mặt đất, hắn và bàn tay vô hình kia ngươi cản ta đuổi, quân trắng và quân đen không ngừng trộn lẫn vào nhau.
Chỉ nghe một tiếng “Lạch cạch” giòn tan, một quân đen rơi xuống một góc bàn cờ, bão tuyết đột ngột nổi dậy trên mặt đất, gió lạnh rít dài, từng hạt tuyết hung bạo nện lên trên mặt đất, cảm giác áp bách ùn ùn kéo tới.
Mồ hôi trên trán Bạch Tử Mục không ngừng tuôn ra, động tác trong tay lại không chậm lại chút nào.
Quân trắng rơi xuống bàn cờ.
Chỉ thấy một tia sấm sét đột nhiên xé toạc bầu trời, sau đó một cơn bão sấm sét cuồn cuộn hạ xuống, rung chuyển toàn bộ đất trời, một luồng sức mạnh dữ dội đẩy cơn mưa trút xuống xối xả, tách tuyết đọng ra, phá hủy mặt băng.
Trời xanh thay đổi, ngày đêm luân chuyển, cho đến khi vực sâu muôn trượng tụ lại, ngọn núi cao đồ sộ sụp đổ, sông ngòi chảy xiết bị chặn lại, đám người trên mây run rẩy, mệt mỏi hạ xuống từng quân một, mà quân trắng vẫn mạnh mẽ như cũ.
Toàn thân Bạch Tử Mục ướt đẫm, cầm quân cờ đen hồi lâu không bỏ xuống được, trong lòng khẽ thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu nói với hư không: “Ngươi thắng.”
Dứt lời, một bàn tay to vô hình khuấy động mưa gió, ấn lấy tay hắn, thay hắn hạ xuống một quân cờ.
“Lạch cạch…”
Trời đất chợt thay đổi, Bạch Tử Mục lại mở mắt, chỉ thấy bàn cờ dưới vách núi tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, đã xếp xong.
Mấy người Khương Trúc ở xa xa nhao nhao ngó xem, mà người tộc A Tây không đoái hoài gì nữa, lập tức quỳ xuống đất, thành kính cúi đầu.
Sắc mặt ba người Trương Đồng ở giữa bàn cờ thì vui vẻ, vội vàng lui ra ngoài.
Bạch Tử Mục đứng dậy, bay vọt xuống, vững vàng dừng ở giữa Thiên Địa Mẫu trận, Thiên Bia phía sau và Thiên Trụ dần dần hiện ra trước mắt.
Hạng Nhiên mở to hai mắt, nhìn Thiên Trụ hiện ra trước mặt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Thiên Trụ... Bọn họ tìm Thiên Trụ làm gì?
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh lại.
Mãi cho đến khi Thiên Trụ biến mất, người của tộc A Tây vẫn chưa đứng dậy, Khương Trúc ném quần áo trong tay tới trên người bọn họ, phủi tay rồi quay đầu chạy đi.
Bạch Tử Mục dẫn Thiên Lực xong đã vô cùng suy yếu, là do linh lực của hắn đã cạn kiệt, ăn một viên Phục Linh đan mới dễ chịu hơn một chút.
Nghệ Phong Dao cảm thấy có chút ngạc nhiên: “Ha, chúng ta giúp ngươi đẩy, chúng ta không mệt, sao ngươi lại mệt vậy?”
Khương Trúc đã có kinh nghiệm bồi hồi: “Huynh nghĩ Thiên Trụ dễ tìm như vậy à?”
Lúc ấy nàng biến cái này biến cái kia, thiếu chút nữa biến thành bệnh thần kinh luôn, tuy vốn cũng sắp rồi.
Quan trọng là còn khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt, khiến nàng quá sức mệt mỏi.
Bạch Vi tò mò hỏi: “Lúc đó ngươi làm gì? Cũng chơi cờ à?”
“Không, lúc thì ta biến thành hoa, lúc lại biến thành bướm, lúc kia lại biến thành chim nhỏ, cơ mà biến thành cái gì thì cũng phải chạy tụt quần thôi…”
Nhân thời gian Bạch Tử Mục bình phục, đám người Khương Trúc ngồi vây quanh một chỗ để truyền dạy kinh nghiệm.
Hạng Nhiên cũng đi theo nghe, tuy không hiểu tại sao phải nghe kinh nghiệm về những chuyện này, nhưng nghe để mở mang kiến thức cũng không tồi.
Chẳng biết đám người tộc A Tây kia bị dọa sợ bởi mức độ biến thái của Khương Trúc, hay là bởi vì Bạch Tử Mục sửa cả Thiên Trụ, dù sao bọn họ đã im hơi lặng tiếng bỏ đi.
Đợi Bạch Tử Mục gần như khôi phục hoàn toàn, cả nhóm người mới vui vẻ xuống núi.
“Xuống núi ta sẽ không tiễn các ngươi được.” Hạng Nhiên nói.
Bạch Vi hỏi: “Ngươi còn muốn đi tìm t.h.i t.h.ể của đệ đệ ngươi à?”
“Có lẽ vậy.” Bản thân Hạng Nhiên cũng không biết tỷ lệ tìm được là bao nhiêu.
Nơi này không ai quan tâm đến sống c.h.ế.t của đệ đệ Hạng Lương của nàng ta, t.h.i t.h.ể sau khi c.h.ế.t bị chó hoang tha đi hay là bị sâu bọ ăn thì cũng không biết được.
Nhưng nàng ta phải đi tìm Hạng Lão Bình.
Cho dù lão già này chết, nàng ta cũng phải tận mắt nhìn thấy thi thể.
Khương Trúc nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng chắp vá được một chút, trong đầu lóe lên tia linh quang, vội vàng nói: “Có lẽ có thể tìm trong cánh rừng xem.”
“Lúc chúng ta gặp Hạng Lão Bình, trong tay lão ta cầm hai trái Phù Vân quả đấy.”
Phù Vân quả mọc bên vách núi, đa số thú bảo vệ đều là linh thú Kim Đan, tất nhiên không thể sinh trưởng trong cánh rừng kia, dựa vào tu vi của Hạng Lão Bình cũng không có khả năng hái được.
Hơn nữa lúc ấy, quả mà lão ta cầm trong tay rất mọng nước, vừa nhìn là biết ngay đã rửa sạch trước rồi.
Bảo đảm lão ta có chỗ ẩn nấp nào khác ở trong cánh rừng, hoặc có người khác giúp lão ta.
Hạng Nhiên vừa nghe xong, nhất thời lại dấy lên chút hy vọng, xoay người chạy vào trong rừng.
Mấy người Khương Trúc chạy sát theo sau.
Gần như lục tung cánh rừng, Hạng Nhiên mới phát hiện ra một ngôi mộ ở rìa khu rừng.
Đó là một ngôi mộ vô cùng tinh xảo, bên trên bày đồ cúng có Phù Vân quả.
Hạng Nhiên chạy tới nhìn, trên đó viết “Mộ Quan Quỳnh”.
Mục Trì suy tư nhìn chằm chằm ngôi mộ: “Quan Quỳnh? Cái tên rất quen… Luôn cảm thấy đã từng nghe ở đâu rồi thì phải…”
Trương Đồng không nhanh không chậm nói: “Tôn nữ của Vô Lượng Đao Sư Quan Ngọc tên là Quan Quỳnh.”
“Phải rồi, là tôn nữ của Vô Lượng Đao Sư Bắc Châu!” Mục Trì vỗ tay một cái.
Quan Ngọc một tay đao pháp xuất thần nhập hóa, cháu gái ruột của bà ấy, Quan Quỳnh tất nhiên cũng là tuổi trẻ thành danh, chỉ là hiện giờ sao lại như vậy...
Đang nói, một lưỡi đao từ xa ném tới, lưỡi đao kia vừa nhanh vừa chính xác, xen lẫn vài phần tàn nhẫn.
Hai người Tiêu Trường Phong và Hạng Nhiên cộng lại đều không ngăn được, bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Một bà bà cầm đao xuất hiện trước mặt mọi người từ hư không, đao trong tay bà ấy tuy chưa mở ra, nhưng vẫn sắc bén vô cùng.
Thu Vũ Miên Miên
Nhất là đao thế của bà ấy mang theo khí thế và bá đạo khiến người ta kinh hãi, làm cho người ta không có chỗ trốn, không có chỗ phòng ngự, chỉ có đao pháp mạnh hơn bà ấy mới có thể phá vỡ thế công.
Một cơn gió lạnh thổi qua mấy người Khương Trúc, bỗng nhiên trên người bọn họ xuất hiện vết máu, vết thương không sâu, nhưng cũng đủ làm chấn động lòng người.
Trương Đồng giơ đao cản lại, cảm thấy thân đao ẩn chứa sức mạnh dường như nặng đến ngàn cân, sau khi tay bị chấn động kịch liệt, đao bị đánh bật ra ngoài, cắm ngược xuống đất, mà bản thân hắn ta cũng lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống đất.
Ánh mắt Quan Ngọc lướt qua mấy tiểu bối trước mặt, sau đó đi đến trước mộ ngồi xuống, không nói gì.
Mấy người Khương Trúc yên lặng lau vết thương chảy m.á.u của mình, liếc mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt không tiếng động trao đổi.
Khương Trúc: [Hôm nay bất ngờ gặp gỡ, vừa nhìn ngôi mộ chút xíu đã bị đánh một trận.]
Trương Đồng: [Giận mà không dám nói.]
Nghệ Phong Dao: [Đi một ngày đàng học một sàng khôn…]
Mục Trì: [Ăn hành đủ rồi.]
Tiêu Trường Phong: [Lần sau đi vòng qua mộ người ta nhé.]
Mấy người Khương Trúc ở phía sau truyền tin cho nhau, Hạng Nhiên ôm ngực, đi lên phía trước cung kính hỏi: “Không cẩn thận quấy rầy tiền bối, chẳng hay ngài có biết Hạng Lão Bình của thôn Tiểu Biệt không?”
Tuy Quan Ngọc hở tí đã động thủ với bọn họ, thế nhưng đánh xong thì coi như dễ nói chuyện: “Có biết.”
Sắc mặt Hạng Nhiên vui vẻ: “Vậy lão ta có tiết lộ tung tích của đệ đệ ta với ngài không?”
Quan Ngọc nhìn nàng ta, bình tĩnh chỉ phần mộ trước mặt: “Hạng Lương à? Ở trong đấy.”
Vẻ vui mừng trên mặt Hạng Nhiên thoáng chốc cứng đờ: “Ở... trong này?”
“Hạng Lão Bình bán t.h.i t.h.ể của hắn ta cho ta. Đã sớm nghe nói tộc Nguyệt Thực bách độc bất xâm, m.á.u lại càng có thể giải bách độc, tôn nữ nhà ta sợ âm độc nhất, vậy nên mua về chôn cùng con bé, bảo đảm con bé vào luân hồi mà không lo lắng gì.”
Lúc nói đến âm độc, ánh mắt Quan Ngọc vô cùng hung ác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");