Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 241
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 241

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không sao cả, nếu họ không sao, thì các ngươi giúp ta tìm mảnh vỡ sức mạnh.” Ma Vương quay đầu qua lại, xác định phương hướng.

“Lối này.”

Đám người Khương Trúc đi theo sau hắn, từ bình minh đến hoàng hôn, rồi lại từ hoàng hôn đến bình minh, chân họ gần như gãy mà vẫn chưa thấy dấu hiệu gì.

“Ngươi có làm được không vậy?”

Khương Trúc bất lực nhìn họ đi từ một khu rừng đầy chim hót hoa nở lại đến một nơi hoang vắng chim không thèm ị này.

Không biết nơi này là chỗ quái quỷ nào, ngay cả bọ hung cũng không có, hệ thống định vị cũng không thể dẫn đường.

“Sao ngươi lại dám nghi ngờ bổn vương?!” Ma Vương định cãi lại, nhưng bỗng cảm nhận được gì đó, quay đầu một cách vội vàng rồi phóng về một hướng.

Một đứa trẻ khoảng sáu tuổi không biết từ đâu chạy ra, bị Ma Vương đuổi theo chạy lung tung.

“Nhanh lên, giúp ta, thằng nhóc này có vấn đề!” Ma Vương nói một cách hung ác.

Khương Trúc và mọi người lập tức đuổi theo nó.

Nhưng đứa trẻ này có tốc độ quá nhanh, ngay cả Ma Vương và Mục Trì đã đột phá lên Nguyên Anh cũng không thể bắt kịp.

Khi sắp đuổi kịp, trước mặt bỗng xuất hiện một quán trà, tiểu tử kia chạy một mạch vào trong.

“Vô Cực trà lâu…” Khương Trúc đọc tên trà lâu.

Giữa chốn hoang vu thế này lại xuất hiện một trà lâu, điều này không hợp lý chút nào.

“Có phải có bẫy không?” Hác Phú Quý vừa nói xong, ngay lập tức được đám người Mục Trì đồng tình.

Khi họ đang lưỡng lự cách cửa trà lâu năm bước, tiểu tử kia đã chạy vào bên trong lại quay lại trước cửa làm mặt xấu với họ.

“Đến bắt ta đi nào~ Các ngươi đến đây đi~”

“Một đám nhát gan~”

“…”

Ma Vương siết chặt nắm đấm, quay đầu lại hỏi: “Các ngươi có chịu nổi không?”

Mục Trì cười nhẹ, xoa tay chuẩn bị: “Không chịu nổi, từ trước đến giờ chỉ có ta khiêu khích người khác, tiểu tử này đáng bị treo lên đánh đòn!”

Thằng nhóc đứng ở cửa quán, không nhúc nhích, thậm chí còn vẫy tay gọi họ.

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc thấy vậy liền nói: “Các ngươi chờ chút.”

Tiếc rằng đã quá muộn, Mục Trì và Ma Vương đã cùng lúc lao lên.

“Ngươi dám kiêu ngạo như vậy? Chờ ta bắt được ngươi…” Mục Trì chưa nói hết câu, bỗng cảm thấy ở cửa có một lớp kết giới, ngay lập tức đẩy họ bay ra ngoài.

“Bang—”

Khương Trúc, Bạch Vi và Nghệ Phong Dao lập tức che mắt lại, không đành lòng nhìn thẳng.

Không ngoài dự đoán Ma Vương và Mục Trì, một lớn một nhỏ, đều bị ném lộn ngược xuống đất.

“Phù hahaha—” Tiểu tử kia cười lăn lộn trên đất.

“Lợn ngốc!”

Giữa tiếng cười khanh khách của tiểu tử kia, bốn người Khương Trúc chạy tới rồi lôi một lớn một nhỏ ra khỏi mặt đất.

“Ta sẽ ăn thịt tên tiểu tử kia.” Ma Vương giận dữ, hất bùn ra khỏi đầu.

Ngay lúc này, một nam một nữ bước ra khỏi cửa trà lâu, tiểu tử kia lập tức thu lại nụ cười, đứng dậy khỏi mặt đất, không nói một câu, ngoan ngoãn bước vào trong.

Khương Trúc chuyển sự chú ý sang hai người vừa bước ra, họ đều mặc y phục giống nhau, nhưng thắt lưng của người nam nhân là màu xám, còn của người nữ nhân là màu đỏ, rõ ràng là có cấp bậc cao hơn.

Trên mặt người nữ mang nụ cười điềm tĩnh, hơi giống nhân viên tiếp tân, trong khi mặt người nam nhân không biểu cảm, giống như một tên côn đồ.

Điều đặc biệt hơn là, đôi tai của họ không giống như tai người, mà là kiểu tai dài của yêu tinh.

Người nữ nhân đi đến trước mặt mấy người, chỉ vào đứa trẻ đang ngồi ở cửa: “Nếu các vị muốn bắt được nó, thì phải vào trong Vô Cực trà lâu, mà ai muốn vào Vô Cực trà lâu đều cần mua thẻ vô cực, các vị có cần không?”

Rất tốt, đúng chuẩn chiêu trò bán hàng.

Nhưng bọn họ phải vào.

Khương Trúc hỏi: “Thẻ này bán bao nhiêu?”

Người nữ nhân giơ ba ngón tay duy nhất của mình lên, nói: “Ba nghìn viên linh thạch thượng phẩm.”

Khương Trúc trầm mặc.

Nghệ Phong Dao cùng những người khác cũng im lặng.

Trời ơi, may mà chỉ có ba ngón tay.

 

Sau một lúc lâu, Nghệ Phong Dao mới lấy lại được giọng nói:“Đại muội tử, ngươi không phải nói một thẻ cần ba nghìn viên linh thạch thượng phẩm đấy chứ?”

“Ừ hừ.”

Hừ cái đầu nhà ngươi.

Khương Trúc mỉm cười: “Xin lỗi, tiểu tử đó bọn ta không cần bắt nữa.”

Ma Vương trèo lên vai nàng, dùng sức cả hai tay kéo mặt nàng, chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, trong mắt viết đầy chữ "Mua một cái đi."

“Ngàn vàng cũng khó mua được niềm vui của bổn vương! Trúc Tử!”

“…” Đây là cái kiểu gì vậy?

Khương Trúc lại quay sang nhìn người nữ nhân: “Nếu bọn ta mua năm thẻ một lần, có thể được giảm giá không?”

Nữ nhân hơi sửng sốt: “Đánh, bẻ?”

Nàng ta nhìn về phía người nam nhân phía sau, tâm trí bay xa.

Đánh nhau kiểu gì?

Phải bẻ gãy thành như thế nào?

Nếu không hài lòng thì khó giải thích lắm.

Nghệ Phong Dao và những người khác thì biến sắc.

Hác Phú Quý run rẩy hỏi: “Nếu chúng ta vào trà lâu từng chút một, liệu còn cơ hội để uống trà không?”

Mặt Khương Trúc đầy dấu chấm hỏi, ngẩng đầu thấy người nam nhân đối diện bỗng dưng bắt đầu lau sạch con d.a.o của mình.

…Có vẻ như đã hiểu ra điều gì.

Nàng lập tức xua tay: “Không, ý ta là nó có thể rẻ hơn một chút không?”

Nghệ Phong Dao nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Người nữ nhân lại nở nụ cười: “Không được.”

“Và con hồ ly đó cũng phải mua một cái, nên thực ra mấy người cần mua sáu thẻ.”

Mọi người: “…?”

Được rồi, được rồi, muốn chặt c.h.é.m giá đây mà.

Ma Vương thấy Khương Trúc lại bắt đầu cười lạnh, vội vàng xoa xoa mặt nàng: “Đừng tức giận, mau nhìn đôi mắt chân thành của ta, có thấy dễ chịu hơn không?”

“Không, nếu không thì ngươi hãy biến hình đi, nếu không ta có thể sẽ cầm ngươi thế chấp cho họ.”

Người nữ nhân lập tức nói thêm: “Có thể xem xét đấy, Vô Cực trà lâu bọn ta rất ủng hộ và khuyến khích hành vi như vậy.”

Ma Vương: “…”

Đám người Mục Trì: “…”

Thật sự có độc mà.

“Thật sự không thể giảm sao? Cho một giá hữu nghị đi?” Khương Trúc cảm thấy vẫn nên cố gắng một chút.

Sáu thẻ… mười tám ngàn viên linh thạch, dù nàng có linh thạch cũng không chịu nổi cái giá này!

“Khách quan, Vô Cực trà lâu không hỗ trợ bán thẻ với giá thấp hơn đâu, cái này đã là giá hữu nghị rồi đấy, người khác đều là bốn nghìn một thẻ đấy.”

Khương Trúc thật sự buồn cười, nghĩ nàng là một hài tử dễ lừa sao: “Ngươi có thể giảm cho ta một nghìn linh thạch sao? Ta thấy không đáng tin chút nào!”

Người nữ nhân mỉm cười: “Trực giác của ngài đã đúng.”

Mọi người: “…”

Hiểu rồi.

“Được được, để xem các ngươi kiếm tiền thế nào!”

Khương Trúc miễn cưỡng lấy linh thạch ra, trong khoảnh khắc đưa nó đi, cảm giác trái tim nàng như đang nhỏ máu.

Người nữ nhân tốt bụng nhắc nhở họ: “Nếu các vị vào trong thuận lợi thì số linh thạch tiêu bên trong thực sự không cao, cái này không cần lo lắng.”

Chưa vào cửa đã tiêu gần hai vạn linh thạch thượng phẩm.

Thành thật mà nói, thật khó mà không lo lắng.

Khương Trúc nở một nụ cười khổ, nhận lấy thẻ, rồi bước vào trà lâu.

Nàng muốn xem cái gì gọi là Vô Cực trà lâu, mà dám tính phí như vậy!

Họ vừa mới đặt chân vào trà lâu, cánh cửa sau lưng lập tức đóng lại, nhưng Khương Trúc chỉ quay đầu nhìn qua một cái rồi không quan tâm nữa.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Xấu Xí

Copyright © 2022 - MTruyện.net