Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 243
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 243

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy rằng mấy người Mục Trì nói rằng bắt được sẽ đánh m.ô.n.g nó, nhưng thật sự thấy nó la lối khóc lóc lăn lộn, cũng không xuống tay được.

Thấy nó khóc lóc thảm thiết trên mặt đất, không giống giả vờ, lông mày Khương Trúc giật giật, nàng ngồi xổm xuống trấn an: “Vậy ngươi nói đi, lúc trước ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền để mua? Ta đền cho ngươi, được không?”

Đứa trẻ kia nghe vậy lập tức xoay người nhổm dậy, trên mặt không có giọt nước mắt nào: “Thật sao?”

Khương Trúc lấy ra một nắm linh thạch cực phẩm: “Ngươi nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?”

Không ngờ đứa trẻ kia lại khóc, hơn nữa càng khóc lớn hơn.

“Không phải ngươi đang gạt ta sao? Ngươi thấy ta còn nhỏ nên bắt nạt ta, ta cần mấy viên đá vụn này làm gì? Thật quá đáng, ta ghét các ngươi!!!”

Đầu Khương Trúc ong ong, nàng vội vàng lấy ra một nắm phù lục, bình đan dược và Linh Khí: “Được được được, ngươi không thích linh thạch cực phẩm, vậy những thứ này thì sao? Ngươi cũng phải nhìn trúng một vài thứ chứ.”

Phù lục nàng mua là loại cao giai, Linh Khí là mặt hàng có thể bán được gần ngàn linh thạch cực phẩm trong Luyện Khí Các.

Đan dược cũng là nàng tự luyện, tuy không hoàn hảo như đan dược của Cung Tiêu Tiêu, nhưng vẫn có thể nói là tiểu cực phẩm, chất lượng đều trên chín mươi phần trăm.

Vốn dĩ Khương Trúc cũng không nghĩ gì nhiều, thế nhưng đứa trẻ bò dậy lắc bình đan dược trong tay nàng, hít mũi hỏi: “Trong này là đan dược sao?”

“Đúng vậy, ngươi muốn đan dược?”

Lần đầu tiên đứa trẻ nở nụ cười, ra sức gật đầu, dường như ý thức được hiện tại mình hẳn là nên tức giận, nó cẩn thận duỗi ngón tay ra.

Khương Trúc đang nghĩ nếu nó dám tham lam đòi hết thì sẽ cho nó khóc lần nữa, kết quả chỉ thấy đối phương duỗi ra năm ngón tay, nghiêm nghị nói: “Năm viên, ta muốn năm viên đan dược!”

“...”

Nghĩ nhiều rồi, thì ra là ăn xin.

Khương Trúc lấy ra một cái bình quơ quơ trước mặt nó, khi đối phương muốn vươn tay chộp lấy lại thu tay về.

“Ngươi không muốn còn chọc ta làm gì?” Đứa trẻ lại muốn khóc.

“Không phải không muốn, mà là muốn cho ngươi kiếm nhiều hơn chút.” Khương Trúc hướng dẫn từng bước: “Ta có sáu viên đan dược trong này, ta hỏi cái gì ngươi trả lời cái đó, nếu ngươi trả lời tốt thì sáu viên này đều thuộc về ngươi, thế nào?”

“Thật sao?”

“Thật!”

“Không gạt người?”

“Ta là Phật tu, tuyệt đối không gạt người!”

Mục Trì và những người phía sau lặng lẽ nhìn nhau, vẫn giữ im lặng.

Lần nào cũng chỉ vào những lúc thế này Trúc Tử mới có thể nhớ ra mình là một Phật tu.

Tiếp theo là khoảng thời gian hỏi đáp dài dòng giữa Khương Trúc và đứa trẻ.

Khương Trúc: “Vô cực thành không dùng linh thạch để trao đổi, vậy lấy gì để trao đổi?”

Đứa trẻ: “Tiền Vô Cực.”

Khương Trúc: “Làm sao để có tiền Vô Cực?”

Đứa trẻ: “Có thể lấy được ở các cuộc bán đấu giá hoặc buôn bán, hoặc là cướp của người khác, dân bản xứ trong Vô Cực thành có nhiều nhất, nhưng khuyên các ngươi không nên cướp của bọn họ, bởi vì bọn họ đều rất lợi hại.”

Khương Trúc: “Ngươi biết những gì về Vô Cực thành?”

Đứa trẻ: “Vô Cực thành là một thành trì di động trôi nổi trong Tu Tiên giới, nghe nói có thể đến được bất kỳ chỗ nào của Tu Tiên giới, trong thành này bất cứ ai cũng được thu nhận, nhưng hầu hết đều là những người khó sống ở Tu Tiên giới, ví dụ như người bị các thế lực lớn truy nã sẽ lựa chọn trốn vào Vô Cực thành tị nạn, còn rất nhiều chủng tộc đặc biệt cũng sẽ lựa chọn vào thành.”

Đứa trẻ: “Về chủng tộc đặc biệt, vậy phải nhắc tới thành chủ Vô Cực thành. Không ai biết Vô Cực thành bắt đầu tồn tại từ khi nào, chỉ biết Vô Cực trà lâu là con đường duy nhất kết nối thế giới bên ngoài và Vô Cực thành.”

Đứa trẻ: “Mà thành chủ Vô Cực thành đã không xuất hiện cả ngàn năm nay, lần gần nhất lão xuất hiện là để định ra quy tắc duy nhất cho Vô Cực thành— hễ là người tiến vào Vô Cực thành đều được hưởng bình đẳng, dù sống hay chết.”

Đứa trẻ: “Cho nên rất nhiều dị tộc đều chọn vào Vô Cực thành, ở đây bọn họ được hưởng quyền lợi bình đẳng trong mua bán giống như nhân tu.”

 

Nghệ Phong Dao nhíu mày: “Lời nói của thành chủ có sức uy h.i.ế.p đến thế sao? Lão vừa nói mọi người đều làm theo? Hơn nữa bình đẳng… Rất khó nhận định chuyện này?”

Đứa trẻ lập tức đưa ngón trỏ lên miệng làm động tác im lặng, rồi nhìn xung quanh và thở phào nhẹ nhõm khi thấy xung quanh không có ai.

Nó nói: “Thành chủ có một đội quân tên là Vô Cực, ai không tuân thủ quy tắc này và không tôn kính thành chủ đều bị bọn họ g.i.ế.c chết, về chuyện bình đẳng, tạm thời ta vẫn chưa hiểu nhiều lắm.”

Cho dù nó lợi hại đến đâu cũng không thay đổi được sự thật rằng nó chỉ có năm sáu tuổi, hiểu biết có hạn cũng là chuyện dễ hiểu.

Khương Trúc hiểu rõ gật đầu.

Tuy nói được hưởng bình đẳng, nhưng kỳ thật sự bình đẳng tột độ thường thể hiện sự bất bình đẳng.

Lời nói của đứa trẻ cũng có nghĩa là thành chủ và đội quân Vô Cực sẽ không quan tâm đến các vụ g.i.ế.c chóc và chiến đấu trong thành, ngươi có thể sống sót thì ngươi sống, không thì sẽ chết.

Trên thực tế, cốt lõi vẫn là kẻ mạnh là vua, còn sự bình đẳng chủng tộc...

Chẳng lẽ là chỉ quân đội Vô Cực sẽ bảo vệ những chủng tộc có nguy cơ tuyệt chủng?

Hoặc là nói chỉ cho phép chiến đấu một mình?

Khương Trúc cẩn thận nhớ lại, vừa rồi khi chạy tới hình như chỉ nhìn thấy hai người đánh nhau, cũng không thấy cảnh tượng một đám đánh nhau.

“Câu hỏi cuối cùng, ngươi mua hạt châu này ở đâu?”

“Ở Đấu Giá Các Vô Cực, hầu hết vật vô chủ trong Vô Cực thành đều được giao cho Đấu Giá Các Vô Cực bán ra ngoài.”

“Vậy đã được chưa? Ta đã nói hết cho ngươi những gì ta biết.” Ánh mắt đứa trẻ nhìn chằm chằm bình đan dược trong tay nàng.

Khương Trúc thu được tin tức đương nhiên sẽ không chơi xấu, trở tay ném cái bình cho nó.

Đứa trẻ kia còn rất thông minh, mở bình đan dược trước mặt bọn họ để kiểm tra thử.

Khoảnh khắc mở cái bình ra, mùi thơm của đan dược lập tức lan tỏa.

Không biết có phải Khương Trúc gặp ảo giác hay không, cảm giác như mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn lại đây.

Đứa trẻ ngửi mùi đan dược, vẻ mặt vui sướng, trước khi đi còn vui vẻ vẫy tay với bọn họ: “Ta tên Tịch Họa, sau này các ngươi còn muốn hỏi gì có thể tới Bắc thành tìm ta.”

Hàm ý là có đan dược vẫn có thể nghĩ đến nó.

Thằng nhóc khốn kiếp.

Khương Trúc vẫy tay với nó.

Đứa trẻ lập tức hòa vào đám đông rồi chạy đi xa, đám người kia đều né tránh nó.

Hác Phú Quý nhìn thấy kinh ngạc nói: “Một đứa trẻ năm sáu tuổi lại có bản lĩnh lớn như vậy.”

Thu Vũ Miên Miên

“Đương nhiên, vì nó chính là Tịch Họa nổi tiếng mà.”

Âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau khiến Khương Trúc và những người khác giật mình trong giây lát.

Quay lại chỉ thấy một lão già tóc thưa thớt bỗng nhiên xuất hiện trên tường, lão ta khom người, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Trúc.

Cũng không biết lão ta đã ở đây nghe bao lâu rồi.

“Tịch Họa...” Hoàng hôn và thảm hoạ.

Khương Trúc vừa muốn hỏi, sao lại có người có cái tên xui xẻo như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn không lắm miệng.

“Nó biết cái gì ta biết cái đó, những điều nó không biết ta cũng biết, chỉ cần các ngươi cho ta ba viên đan dược, ta có thể nói cho các ngươi, bao gồm cư dân bản xứ ở đây.” Lão già híp mắt cười.

Khương Trúc xem như đã biết.

Có lẽ Vô Cực thành rất khan hiếm đan dược, nhưng những gì lão già nói quả thực chính là điều nàng cảm thấy hứng thú, cũng là điều họ cần biết bây giờ.

Khương Trúc và Mục Trì nhìn nhau, lập tức đồng ý:“Được, nhưng trước tiên ngươi phải nói cho chúng ta biết tại sao nhóm người này sợ Tịch Họa như vậy, chúng ta còn muốn hiểu rõ tất cả dân bản xứ và Đấu Giá Các Vô Cực ở đây, và cái gọi là sự bình đẳng chủng tộc.”

Lão già nhếch môi, cười ha hả nói: “Vấn đề đầu tiên, tại sao sợ Tịch Họa... Bởi vì nó chính là dân bản xứ ở đây.”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dị Thế Y Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net