Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thẻ mà nữ tử đó đưa chúng ta chắc chắn chỉ dùng được một lần, ra khỏi Vô Cực thành rồi muốn vào lại phải tốn ba ngàn viên linh thạch thượng phẩm.”
Bạch Vi đoán: “Cả Tu Tiên giới không có nhiều tu sĩ có thể lấy ra ba ngàn viên linh thạch thượng phẩm một lần. Ngươi xem, lúc chúng ta tới, các tu sĩ chen chúc muốn vào Vô Cực thành, nhưng khi ra thì chẳng thấy mấy ai đi vào Vô Cực trà lâu trong thành nữa.”
Khương Trúc bổ sung: “Hơn nữa, Vô Cực trà lâu trôi nổi không cố định, một khi đi xa thì muốn tìm lại cũng rất khó.”
Nếu không phải đứa trẻ đó mang theo sức mạnh của Ma Vvương đi lòng vòng, họ cũng chẳng tìm được nơi này.
Nghệ Phong Dao gật gù: “Cũng phải, nhưng Vô Cực trà lâu này c.h.é.m đẹp thật, một tu sĩ mà phải tốn ba ngàn viên linh thạch thượng phẩm, trong thành ít nhất cũng có vạn người.”
Hác Phú Quý cười nhạt: “Tuy nói vậy, nhưng cũng đáng giá, không chỉ được thưởng thức “Triêu Văn Hữu Đạo”, mà linh lực trong thành cũng vô cùng dồi dào.”
Nghe vậy, mọi người mới nhận ra linh lực trong Vô Cực thành quả thật đậm đặc hơn bên ngoài rất nhiều, thậm chí không kém gì một số bí cảnh.
“Chả trách bọn họ chen nhau muốn vào.” Mục Trì nhìn Ma vương đang thất thần, bèn dùng khuỷu tay thúc nhẹ hắn: “Hồ ly, ngươi kiến thức rộng rãi, sao lại chưa từng nghe nói đến Vô Cực thành?”
Ma Vương liếc hắn một cái, vẻ mặt hùng hồn nói: “Tu tiên giới này mỗi giờ mỗi khắc đều có thứ mới xuất hiện, bổn vương làm sao biết hết được?”
“Vả lại, với tuổi của bổn vương, trong tộc bổn vương còn chưa được xem là hoàn toàn trưởng thành, có bao nhiêu kiến thức đó đã là không tồi rồi.”
Ma Vương lườm hắn một cái rồi quay lưng lại: “Các ngươi không biết đủ thì thôi, còn bày đặt chế giễu bổn vương.”
Người khác thì không biết, nhưng Lôi Thần lại hiểu rõ một hai, lập tức lên tiếng phản bác: “Hồ ly c.h.ế.t tiệt, ngươi nói thế không biết ngượng sao? Ngươi bị phong ấn ít nhất cũng hai nghìn năm, chưa trưởng thành? Da mặt dày thật đấy.”
Nghệ Phong Dao và Khương Trúc nghe xong thì bật cười, dù không hiểu gì về phong ấn nhưng những lời vừa nghe đã đủ để họ trêu chọc rồi.
Ma Vương lập tức quay đầu lại, đứng thẳng người, nghiêm túc tranh luận: “Thời gian bị phong ấn sao có thể tính được? Chỗ c.h.ế.t tiệt đó không có lấy một bóng người, chẳng làm được gì, chỉ có ngủ thôi!”
“Bổn vương trước khi bị phong ấn cũng mới chỉ sinh ra được sáu trăm năm, tộc ta phải tám trăm năm mới được coi là trưởng thành. Ta nói ta chưa trưởng thành thì làm sao?”
Lôi Thần im lặng một lúc rồi nói: “Tùy ngươi, dù sao cái miệng cũng ở trên người ngươi, ngươi có nói mình là trẻ sơ sinh cũng được.”
“Phụt.” Nghệ Phong Dao không nhịn được mà bật cười.
“Này, Lôi Thần c.h.ế.t tiệt, ngươi cố tình đối đầu với bổn vương phải không? Ta đập c.h.ế.t ngươi bây giờ...”
Thu Vũ Miên Miên
Nhìn hai người lại chuẩn bị đánh nhau, Khương Trúc vội kéo Lôi Thần ra sau lưng, cố giữ lấy Ma Vương: “Thôi được rồi, hai ngươi đừng cãi nữa. Chẳng yên ổn được một khắc nữa. Ngươi không muốn tìm lại sức mạnh của mình à? Chúng ta đi đến cái Đấu Giá Các Vô Cực kia xem sao, có khi tìm thấy sức mạnh của ngươi đó, đi, đi.”
Nghệ Phong Dao cùng mọi người nhìn nhau cười rồi nhanh chóng theo sau.
Đấu Giá Các Vô Cực là một tòa kiến trúc vô cùng hùng vĩ, lớn gấp đôi so với những nơi đấu giá bình thường.
Người ra vào tấp nập, nhưng có kẻ mặt mày ủ rũ, có kẻ thì phấn khởi vô cùng.
“Sao lại có người muốn tự sát ở đây... Mua không được đồ mà khó chịu vậy sao?” Nghệ Phong Dao nhìn một người đang đ.â.m đầu vào tường mà thắc mắc.
Chỉ là không mua được đồ thôi mà, có gì đâu mà phải thế chứ?
Khương Trúc liếc nhìn rồi rời mắt đi: “Vào trong xem.”
Sáu người bước vào Đấu Giá Các, thứ đầu tiên đập vào mắt họ là ba quầy lớn được đặt chính giữa, mỗi quầy đều có không ít tu sĩ dị tộc và nhân tu tụ tập.
Khương Trúc tìm đến một quầy ít người nhất rồi bước tới.
Người nam nhân trong quầy chẳng ngẩng đầu lên, chỉ ném cho họ một quyển sổ đầy chữ: “Điền tên và bảo vật mang theo, sau đó đứng một bên chờ đi.”
Người đó nói chuyện với vẻ không kiên nhẫn. Mục Trì làm sao có thể chịu được cơn tức này, bọn họ còn chưa nói câu nào mà đã bị đối xử thế này, chẳng khác nào đang đi trên đường bị mắng vô cớ.
“Ngươi là người gì vậy? Chúng ta thành tâm đến mua đồ, thái độ kiểu gì vậy?”
Không ngờ người nam nhân đó còn tỏ ra không kiên nhẫn hơn, không thèm nhìn bọn họ, chỉ phất tay đuổi đi: “Chính là thái độ này, thích thì ghi, không thì cút, phía sau còn nhiều người đang đợi đấy.”
Mỗi ngày có hàng trăm người muốn vào Đấu Giá Các, chẳng lẽ hắn ta phải hầu hạ từng người một sao?
Đúng là mơ mộng!
“Ngươi...” Mục Trì còn muốn nói thêm, nhưng đã bị Bạch Vi kéo sang một bên.
Lúc này, một người nam nhân béo ở bên cạnh bị đuổi ra ngoài.
“Đấu Giá Các khốn nạn gì đây? Có lý nào lại cấm không cho khách vào?”
Mặt thị vệ không biến sắc đáp: “Mỗi phiên đấu giá của Đấu Giá Các Vô Cực chỉ có một số ghế trống nhất định. Muốn vào thì phải trình bảo vật của mình, chúng ta sẽ sàng lọc từ giá trị cao xuống thấp. Mấy món của ngươi không đủ tư cách, mau đi đi, nếu còn gây sự, ta sẽ phải ra tay.”
Người nam nhân béo tức giận run lên, nhưng cuối cùng không dám làm gì, chỉ đành lẩm bẩm chửi rủa rồi rời đi.
Khương Trúc thu ánh mắt lại, viết tên mình và Ma Vương vào sổ, sau đó đưa quyển sổ cho Hác Phú Quý.
Hác Phú Quý ngại ngùng, ghé sát tai Khương Trúc thì thầm: “Ta không có gì cả.”
Khương Trúc ngạc nhiên: “Ngươi là tu sĩ Hóa Thần, mà không có bảo vật gì sao?”
Chuyện này hợp lý ư?
Hác Phú Quý rất chắc chắn gật đầu.
Khương Trúc cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì: “Được rồi, để ta ghi giúp ngươi.”
Sau khi điền xong quyển sổ, sáu người bọn họ đứng sang một bên, chờ đợi cùng với những người khác.
Mục Trì nhìn người trong quầy với vẻ không hài lòng: “Đấu Giá Các này thật là kiêu ngạo.”
“Dù sao thì nghe cái tên cũng có vẻ liên quan đến thành chủ.” Bạch Vi suy nghĩ một chút rồi nói: “Hồi trước ta cùng phụ thân tới Bắc Châu làm ăn một lần, gặp một thương nhân bán xương thú, người đó đi khắp nơi, hắn ta nói hắn ta từng chứng kiến một kiểu đấu giá rất kỳ lạ.”
Khương Trúc cùng mấy người khác lập tức tò mò: “Kỳ lạ thế nào?”
“Cuộc đấu giá bao gồm ba bên: người bán, người mua, và bên tổ chức. Thông thường, bên chủ trì sẽ tách biệt hai thân phận còn lại. Nhưng trong kiểu đấu giá này, bất kỳ ai vào đều vừa là người mua, vừa là người bán.”
Khương Trúc nhíu mày: “Ý ngươi là, ta mua một thứ, đồng thời phải bán một thứ khác?”
Bạch Vi lắc đầu: “Cụ thể thì ta không rõ. Lúc đó ta còn nhỏ, chỉ nghe nói phải đặt cược nữa… Phụ thân ta thấy giống sòng bạc quá nên không hỏi thêm.”
Thương nhân vốn sợ nhất là dính vào những thứ như thế này, nên họ thường tránh xa.
Lúc này, Ma Vương vốn đang im lặng bỗng mở mắt, nói với năm người Khương Trúc: “Bổn vương dám chắc, mảnh vỡ sức mạnh nằm trong Đấu Giá Các Vô Cực này.”
Sau khoảng thời gian một nén hương, bên trong cuối cùng cũng có bốn người bước ra.
Một người cầm quyển sổ, ba người còn lại mang theo khay đựng bảng số.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");