Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 258
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 258

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhưng ta đã có sư phụ rồi, nếu ta lại bái sư, thì ngươi chỉ có thể làm nhị sư phụ của ta mà thôi”. Mục Trì do dự nhìn người nam nhân trước mặt.

Người trước mắt vừa nhìn đã biết là người rất có bản lĩnh, kiểu người như này chắc chắn sẽ rất kiêu ngạo.

Bây giờ muốn nhận đệ tử lại không phải là sư phụ duy nhất đã đành, mà còn là nhị sư phụ… Nếu đổi lại là Mục Trì, hắn tự nhận mình sẽ không thể nào nhẫn nhịn được.

Nhưng nếu bắt hắn vì một đại lão gặp trên đường mà từ bỏ trưởng lão Phương Bạch, người đã dẫn dắt hắn từ lúc nhập môn, thì tuyệt đối không thể nào.

Tề Thương thực sự rất tức giận, chỉ vào hắn rồi đi qua đi lại, tức đến mức một lúc lâu không nói được câu nào, cuối cùng dừng lại còn đánh bay chiếc mặt nạ trên mặt hắn.

“Ta, Tề Thương, danh tiếng lẫy lừng, muốn nhận đệ tử mà còn phải nhún nhường? Có lý nào như vậy không? Hả?!”

Mục Trì ngẩng đầu nhìn trời.

“Không được, ngươi gọi sư phụ ngươi đến đây, chúng ta cùng nhau tỷ thí so tài, ai thắng thì người đó sẽ là đại sư phụ.” Tề Thương kéo Mục Trì đi.

Mục Trì nghe vậy thì sao chịu đi, bèn giơ tay ôm chặt một cái cây bên cạnh, sợ rằng người trước mặt sẽ đột nhiên nổi hứng kéo mình ra khỏi Vô Cực thành: “Lão không rảnh, lão không rảnh để so tài với ngươi đâu!”

Tề Thương kéo một chân của hắn lại: “Chúng ta chỉ so chiêu, một khắc… không, nửa khắc, nửa khắc là đủ!”

“Cái đó cũng không được, lão thực sự đang bận!”

Tề Thương cách không đánh một quyền vào thân cây kia, kéo chân hắn nói: “Lão già kia là ai mà bận đến vậy, ta không tin, nửa khắc có thể làm lỡ chuyện gì cơ chứ? Ngươi đang lừa ta đúng không?”

Tiếng rống của Tề Thương vang dội đến mức khiến người ta nghe mà sợ hãi, Mục Trì nghe thấy một tiếng "rắc", ngẩng đầu lên thì thấy cái cây mà lão cách không đánh đã bị đánh gãy, hiện tại đang lung lay sắp đổ.

Vào khoảnh khắc cái cây sắp đổ, Mục Trì cũng buộc phải buông tay, gào lên: “Lão đang canh giữ nơi phong ấn Ma vương!”

“Ầm—”

“Rầm—”

Mục Trì ngã xuống cách tán cây phía trước không đến một tấc, còn Tề Thương tức thì vung tay áo, ngồi xổm trước mặt hắn, trầm giọng hỏi: “Tiểu tử ngươi vừa nói gì?”

Có lẽ bởi vì ánh mắt đối diện quá đỗi sắc bén, ngay cả Mục Trì cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt: “Sư phụ của ta… lão đang canh giữ nơi phong ấn Ma vương.”

Ánh mắt của Tề Thương khẽ nhúc nhích, tuy đã nghĩ đến chân tướng nhưng vẫn không khỏi tự giác được mà hỏi: “Canh giữ để làm gì?”

Lão ở Vô Cực thành chỉ mới hơn trăm năm… sao giờ lại…

Mục Trì ngẩn người, không ngờ lão lại không biết chuyện lớn như vậy: “Ma tộc đã xuất hiện, đương nhiên phải canh giữ phòng thủ, nếu không khi cả ba Ma vương đều ra ngoài, phong ấn sẽ có nguy cơ bị đe dọa nghiêm trọng.”

Tề Thương vẫn không tin, hỏi ngược lại: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi không đi giúp sư phụ của mình, lại chạy đến Vô Cực thành để chơi đùa?”

Mục Trì nghe vậy thì không hài lòng, lập tức phản bác với giọng điệu cực nhanh: “Ta không có chơi đùa, bọn ta đang có nhiệm vụ quan trọng!”

“Chỉ có điều Khương Trúc nói, Vô Cực thành có thể giúp bọn ta nâng cao tu vi, nên mới ở lại, nếu không bọn ta đã ra ngoài từ lâu rồi.”

Hắn cúi đầu chỉnh lại vạt áo, phủi bụi trên đó, rồi đứng dậy vòng qua lão, hơi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Đêm ở Vô Cực thành, chân trời luôn treo một vầng trăng tròn trắng xóa, không quá sáng nhưng cũng không quá tối tăm.

“Ngũ đại tông… không đúng, Tứ đại tông hiện tại đều bận rộn chống lại Ma tộc, sư phụ ta thật sự không có thời gian để so tài với ngươi.”

Không khí có chút trầm mặc.

Thu Vũ Miên Miên

Tề Thương vẫn giữ tư thế ngồi xổm, mãi một lúc sau mới đứng dậy.

 

“Không cần so tài nữa, nhị sư phụ thì nhị sư phụ.”

Mục Trì quay người lại, mặt đầy vẻ vui mừng: “Thật sao?”

“Đương nhiên.”

Tề Thương lấy từ cái cây ngã bên cạnh lên một khúc mộc côn, dưới ánh trăng dường như nó phát ra ánh sáng rực rỡ: “Nhìn cho kỹ, nó gọi là Trảm Hồn, là côn pháp mà ta tự mình sáng tạo.”

“Nếu ngươi học được nó, trong cùng một đại cảnh giới sẽ không còn đối thủ!”

Mặt Mục Trì hiện lên nét vui mừng, cổ tay vừa lật, Trảm Hồn Côn đã xuất hiện trong tay.

Cả hai người cùng múa côn pháp dưới ánh trăng, ánh trăng sáng kéo dài bóng của họ trên mặt đất.

Còn về phần Khương Trúc và những người khác, từ khi Khương Trúc dẫn dụ đám người kia rời đi, ba người Bạch Vi có thể nói là như cá gặp nước.

Sau khi đã đánh vài trận, Bạch Vi và Nghệ Phong Dao cuối cùng cũng thuận lợi đột phá đến giai đoạn Kim Đan hậu kỳ, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, thu hoạch được nhiều kết quả phong phú trong ngày "thí luyện”.

Kể từ khi Tề Thương xuất hiện, Mục Trì ban ngày bận rộn học côn pháp, còn buổi tối thì theo Khương Trúc và những người khác đến võ đài của Đấu Giá Các.

Trong khoảng thời gian này, họ gần như đã đắc tội với tất cả những người tham gia đấu giá ở Đấu Giá Các Vô Cực, trong đó có người bản địa, người dị tộc, và cả những nhân tu.

Theo lời Nghệ Phong Dao, tất cả đều phải trách những chiêu trò quá vô liêm sỉ của Khương Trúc.

Tuy nhiên, có Tề Thương bảo vệ bên ngoài, lại cộng thêm việc Đấu Giá Các Vô Cực cũng không gây phiền phức cho họ, nên không xảy ra chuyện lớn nào.

Năm người cứ thế sống trong sự thù hằn của tất cả mọi người, vừa thu được bảo vật vừa đột phá tu vi.

Thời gian nhoáng cái đã ba tháng trôi qua.

“Nhìn này, nhìn này, một cuộc mua bán lớn, mỗi đơn hàng ít nhất có thể kiếm được mười vạn tiền Vô Cực!”

“Vãi, mười vạn!”

Một đại hán nhanh chân bước tới, kéo người đang hô hào ấy vào một hẻm nhỏ.

“Không cần phải hò hét nữa, ngươi có bao nhiêu đơn hàng, ta nhận hết!” Trong mắt đại hán tràn đầy sự cuồng nhiệt.

“Thế nói đi, mua bán lớn gì vậy?”

Khương Trúc bị kéo đi một cách mơ hồ, mặt có chút do dự: “Cái này là một công việc khó, một mình ngươi khó mà làm nổi, ta vẫn nên đi tìm thêm vài người nữa.”

Đại hán kia đâu có chịu để người khác chia sẻ lợi ích, lập tức vỗ ngực, kiên quyết nói: “Ta có thể, không cần biết công việc khó đến đâu, ta đều có thể làm được! Ngươi mau nói đi, đừng lãng phí thời gian.”

Khương Trúc nghĩ đến những người trong Vô Cực thành đều là những nhân vật thần thông quảng đại, bèn gật đầu hiểu ý: “Được thôi.”

“Thực ra công việc này là làm thế thân, chuẩn bị xong trước ngày mai là được, ta ước chừng, làm thế thân một ngày ngươi có thể kiếm được mười hai vạn tiền Vô Cực.”

Đại hán nghe xong mừng rỡ cười lớn: “Một ngày mười hai vạn! Nhiều vậy, vậy thân phận mà ta phải thế thân là gì?”

“Là một tội phạm bị truy nã, ngày mai sẽ bị xử tử công khai trước mặt mọi người, yêu cầu có chi tiết rơi đầu, nếu muốn làm thì có thể bàn thêm.”

“...???”

Nụ cười của đại hán lập tức tắt ngúm.

Khương Trúc nhìn quanh hắn ta một vòng: “Ta có năm đơn hàng, một mình ngươi diễn nổi không? Có tuyệt kỹ gì không?” Ví dụ như có thể hồi sinh tại chỗ.

Hầy, thực ra cũng không nhất thiết phải có, chỉ là mấy người Nghệ Phong Dao bị đuổi c.h.é.m mỗi ngày, chạy mãi thì cũng phiền, nên mới muốn tìm người hỗ trợ c.h.ế.t trước mặt mọi người một lần cho xong chuyện.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Già Thiên Chi Vạn Cổ Độc Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net