Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diệp gia ở Bích Vân thành——
Nghe nói các tu sĩ canh giữ phía tây bắc đã nhận được tin nhắn cầu viện bằng Tiểu Linh Thông, vì vậy người trong Tu Tiên giới nhất trí quyết định yêu cầu Bích Vân thành ở gần nhất đến hỗ trợ.
Mà Diệp gia là gia tộc lớn nhất ở Bích Vân thành, đương nhiên phải cử người đi, vì thế hôm nay lão tổ bất chấp tuyết rơi dày đặc, triệu tập tất cả trưởng lão và đệ tử Diệp gia đến tập trung tại sân luận võ.
"Các tu sĩ do phủ thành chủ phái đến đều đã đi qua rồi, Diệp gia ta có người nào tình nguyện đến đó không?"
Lão giả ngồi trên đài cao tràn đầy nếp nhăn, mái tóc đen nhánh, tuy có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, nhưng nói chuyện lại yếu ớt, hơn nữa hơi thở cực kỳ không ổn định.
Đây là lão tổ của Diệp gia, đã sống được 1200 năm.
Ba năm trước đây, khi lão ta còn chưa đột phá Hóa Thần, mọi người đều nói lão tổ Diệp gia đã hao hết tuổi thọ, tọa hóa với Diệp gia, nhưng không bao lâu sau lão ta đã đột phá Hóa Thần, cũng trở thành đệ nhất cao thủ của Bích Vân thành.
Sau khi lão tổ dứt lời, đệ tử Diệp gia phía dưới bắt đầu thì thầm.
"Nghe nói, lần này Ma Tam dẫn theo cả mấy ngàn ma vật cùng Ma tộc, tu sĩ trấn giữ biên giới tây bắc đã c.h.ế.t không ít người."
"Hôm qua ta đã đọc tất cả các cuộc trò chuyện ở các thành trì khác trên Tiểu Linh Thông. Tại sao bọn họ không đi? Thế nào cũng phải để Bích Vân thành của chúng ta phái người đi sao?"
"Không phải sao? Ma Tam kia có tu vi Hóa Thần trung kỳ, nhóm Kim Đan như chúng ta đi còn không phải là chịu chết?"
"Bọn họ tham sống sợ chết, nên đẩy chúng ta đi ra ngoài, muốn hại c.h.ế.t ai chứ, dù sao ta cũng sẽ không đi."
Nghe phía sau bàn luận, các trưởng lão cũng chỉ nhìn nhau, không nói gì.
Ma Tam kia thủ đoạn tàn nhẫn, tu vi lại cực cao, nổi tiếng hung ác, ngay cả một nhóm Nguyên Anh như bọn họ đi cũng không thể làm được gì.
Thấy không có người đáp ứng, giọng nói của lão tổ lớn hơn một chút, mang theo một tia tức giận, toàn thân run rẩy: “Sao, Diệp gia ta to như vậy, thế nhưng không có người nào nguyện ý đi biên giới sao? Truyền ra ngoài Diệp gia còn thể diện gì, những gia tộc khác sẽ cười nhạo Diệp gia ta như thế nào?"
Các đệ tử phía dưới mặc dù không dám phản bác, nhưng nhíu mày né tránh đã bại lộ tâm tư của bọn họ.
Lúc này, làm gì còn tâm trạng mà lo lắng cái gì cười nhạo không cười nhạo, bảo vệ tính mạng còn không kịp.
Mắt thấy lão tổ lại sắp tức giận, một bóng người từ bên cạnh lóe lên.
Hạng Nhiên chắp tay, hơi khom đầu, tuyết trắng phủ khắp người: “Hạng Nhiên nguyện ý thay mặt Diệp gia đi biên giới, xin lão tổ ân chuẩn.”
Các trưởng lão nghe vậy lập tức mỉm cười, nhưng lão tổ làm sao có thể bằng lòng thả nàng ta ra ngoài?
Đôi mắt lão ta gần như lồi ra, nhìn thẳng vào nàng ta, một lần lại một lần lặp lại: “Hạng Nhiên, ngươi muốn đi… À, ngươi muốn đi… là muốn rời đi Diệp gia?"
Hạng Nhiên ngước mắt lên đối diện với lão ta, ngữ khí cứng rắn: “Hạng Nhiên muốn đi.”
Lão tổ đột nhiên xua tay, ngữ khí lạnh đến đáng sợ: "Không thể nào, ngươi cũng không phải họ Diệp, ngươi không có tư cách thay Diệp gia ta đi!"
Các trưởng lão lại nóng nảy.
Nếu Hạng Nhiên không đi, vậy chẳng phải muốn chọn trong số bọn họ sao?
Cái này sao được!
“Lão tổ, Hạng Nhiên tuy rằng không phải họ Diệp, nhưng nàng ta đã ở Diệp gia ta mười mấy năm, nàng muốn báo đáp Diệp gia cũng là có lý, ngài cần gì phải cứng rắn như vậy?"
"Đúng vậy, Hạng Nhiên tuổi còn trẻ đã đột phá Nguyên Anh, đây là thời cơ tốt để dụng võ, chờ nàng ta một trận thành danh, danh tiếng của Diệp gia ta cũng sẽ theo thủy triều dâng lên, cớ sao mà không làm?"
"Hơn nữa ngài xem xem đệ tử Diệp gia ta đi, người nào người nấy không có tâm huyết chút nào, Hạng Nhiên thân là thế hệ trẻ, cũng có thể cho bọn họ một bài học, lão tổ cầu ngài ân chuẩn đi."
“Cầu lão tổ ân chuẩn!"
Gió và tuyết càng mạnh hơn, các trưởng lão và đệ tử bên dưới đều nhất trí quỳ xuống đất.
Ánh mắt lão tổ Diệp gia sâu thẳm, nhìn chằm chằm Hạng Nhiên trước mặt cả buổi không nói lời nào, mãi đến khi các trưởng lão lại ngẩng đầu lên muốn khuyên nhủ, lão ta mới dùng tiếng nói già nua lại chói tai hỏi: “Ngươi đi thực sự vì báo đáp Diệp gia ta…”
Hạng Nhiên lưng thẳng tắp, cong môi đáp: "Đương nhiên, lòng trung thành của Hạng Nhiên đối với Diệp gia thiên địa chứng giám. Hạng Nhiên vĩnh viễn không dám quên ân tình mà Diệp gia đã dành cho Hạng Nhiên những năm qua, chỉ có vì Diệp gia lập nên công tích, lúc này mới không làm thất vọng sự đào tạo không ngừng của Diệp gia trong những năm qua.”
"Nói rất đúng!" Trưởng lão phía dưới tỏ vẻ hài lòng, dẫn đầu vỗ tay, khiến cả sân náo động hẳn.
“Không nghĩ tới Hạng Nhiên này sẽ báo đáp ân tình, cũng không uổng công ở Diệp gia ta hút m.á.u nhiều năm.”
"Đúng vậy, mặc dù ở Diệp gia ta tham sống sợ c.h.ế.t nhiều năm như vậy, nhưng cũng không tính bôi nhọ thanh danh của Diệp gia ta."
Âm thanh nghị luận của các đệ tử lập tức châm một mồi lửa lên mấy huynh đệ Diệp gia.
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Nàng ta chỉ là một kẻ hạ tiện ghê tởm, cũng đáng để các ngươi khen ngợi?"
"Đúng vậy, dùng loại thủ đoạn bỉ ổi để đạt được tu vi, cũng không xứng đại diện cho Diệp gia ta!"
Ngay khi huynh muội Diệp Thần và Diệp Linh xuất hiện, âm thanh xung quanh lại thay đổi.
“Hạng Nhiên là thân phận gì các ngươi đều quên rồi sao ? Ta thấy các ngươi thật là hồ đồ, ủng hộ loại người bẩn thỉu này, lại không sợ chính mình bị bẩn sao."
“Nguyên Anh thì thế nào, tu vi của nàng ta có được như thế nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ, cho dù nàng ta có c.h.ế.t vì Diệp gia của ta cũng là chuyện nên làm."
Giữa âm thanh thảo luận sôi nổi, hai huynh muội Diệp gia bước xuyên qua đám đông, đi tới phía trước.
Họ ôm quyền hành lễ với lão tổ: “Diệp Thần (Diệp Linh) nguyện ý thay mặt Diệp gia đến biên giới, công tích của Diệp gia sẽ do người Diệp gia ta kiếm được, thế nào cũng không tới phiên một ngoại nhân, mong lão tổ thành toàn!”
Lão tổ tức khắc ha ha ha cười to: “Tốt! Không hổ là hậu bối của Diệp gia ta, vậy để Linh Nhi và Thần Nhi dẫn đầu, thay mặt cho Diệp gia ta tới biên giới. Về phần ngươi—"
Ánh mắt lão tổ nhìn về phía Hạng Nhiên vẫn luôn mỉm cười, ngữ khí lãnh đạm: "Ngươi phụ trách bảo hộ bọn họ, nếu bọn họ có bất luận sơ suất gì, ngươi trở về sẽ gánh chịu hậu quả."
Dù sao thì Diệp Thần và Diệp Linh vẫn chỉ có tu vi Kim Đan, yếu hơn một chút.
Hạng Nhiên hơi cúi đầu nói: "Rõ!"
Diệp Linh thấp giọng nói: “Nếu không phải lão tổ thiện tâm, không biết t.h.i t.h.ể của ngươi hiện tại đang hôi thối ở nơi nào, càng đừng nói đến đột phá Nguyên Anh. Ngươi chỉ là một con ch.ó của Diệp gia, không bao giờ xứng đáng mang họ Diệp ”
Hạng Nhiên vẫn giữ nụ cười nhạt, không nói gì.
Mặt huynh muội Diệp gia lộ vẻ khinh thường mà đi ngang qua nàng ta.
Lão tổ thấy cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề ngăn cản.
Đúng vậy, mọi người trong Diệp gia đều cho rằng Hạng Nhiên là dựa vào song tu với lão tổ Diệp gia mới gặp may mắn đột phá Nguyên Anh, dù sao một năm trước nàng ta cũng chỉ là một kẻ phế vật ngay cả Trúc Cơ đều cũng không đạt được.
Lão tổ Diệp gia tuy rằng đã già, nhưng vẫn là một cao thủ Hóa Thần kỳ, hơn nữa có địa vị rất cao trong Diệp gia và Bích Vân thành.
Trong Tu Tiên giới nơi tu vi mới là vương đạo, việc có thể song tu với lão nhân là một phúc khí đối với loại phế vật như Hạng Nhiên, càng miễn bàn nàng ta thật đúng là đột phá Nguyên Anh.
Nàng ta hẳn là mang ơn đội nghĩa đối với Diệp gia , cũng nên đối với lão tổ Diệp gia mang ơn đội nghĩa.
Lão tổ vẫy tay với nàng ta, Hạng Nhiên lập tức một tay đỡ lão ta, một tay cầm ô, từng bước một đi về phía sâu trong Diệp gia.
"Vừa rồi đúng là ta hiểu lầm ngươi, ngươi là thiệt tình muốn thay Diệp gia đi, nếu không ta giúp ngươi giải trừ Nô Linh Ấn trong thức hải?"
Hạng Nhiên cúi đầu nói: “Không phiền lão tổ, cái này không ảnh hưởng tới việc ta sử dụng linh lực."
Thu Vũ Miên Miên
Lão tổ khẽ mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này nữa: “Trước khi đi giúp ta tìm mấy người trẻ tuổi, tóc ta bạc càng lúc càng nhanh."
Hướng Nhiên hơi dừng một chút: "Vâng."
“Đi thôi." Lão tổ xua tay, thoát khỏi sự hỗ trợ của nàng ta, dẫn theo thị vệ đi về phía tiểu viện.
Hạng Nhiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng lão ta, lẩm bẩm: “Trẻ tuổi."
Một vài khuôn mặt lướt qua đầu nàng ta.
Ánh mắt lành lạnh mà nói nhỏ: “Sợ dù còn trẻ tuổi đến đâu cũng vô dụng…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");