Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 64
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 64

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thứ đang trên người ta là cái gì?”

“Là đồ băng bó vết thương.”

Đầu Đại Ma Vương đầy dấu chấm hỏi, loạng choạng đứng lên, đi lại hai bước trên bàn, không xác định hỏi: “Nhân loại các ngươi đều băng bó vết thương như vậy sao?”

Như vậy có vẻ không được tiện cho lắm…

Trên bàn, một con vật được quấn đầy vải trắng đang đi tới đi lui, ngay cả cái đuôi cũng bị quấn chặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy hoài nghi.

Khương Trúc ngượng ngùng sờ mũi.

“Để phòng ngừa, cứ băng bó như vậy cho chắc chắn, ai bảo ngươi chỗ nào cũng có vết thương.”

“?”

Đại Ma Vương dừng lại một chút: “Vậy lần sau ta sẽ thương lượng với đối thủ, bảo hắn chỉ đánh một bên thôi?”

Khương Trúc nghiêm mặt nói: “Nếu may mắn, đối phương có thể trực tiếp đánh c.h.ế.t ngươi, như vậy thì không cần băng bó nữa.”

Nữ nhân này thật độc ác.

Tâm hồn nhỏ yếu của Đại Ma Vương đã chịu tổn thương sâu sắc.

“Trận tỷ thí đầu tiên kết thúc, người chiến thắng có thể tiến vào Thượng Cổ Chi Địa.”

Phía trước, Lưu Tam Nương vung lệnh bài trong tay lên, một cánh cổng không gian xuất hiện trước mặt mọi người.

Từ trong cánh cổng không gian truyền đến uy áp và khí tức khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Khí tức này chắc chắn là của chiến trường thượng cổ.

Mặc dù trong lòng cực kỳ kích động nhưng mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì vừa rồi trong lúc tỷ thí, Lưu Tam Nương đã đánh bại hai Kim Đan hậu kỳ nên hiện tại mặc dù lối vào đã mở ra trước mắt, nhưng cũng không ai dám manh động.

“Các ngươi có thể đi vào.”

Những kẻ chiến thắng trận đầu tiên đều vui mừng khôn xiết, lao vào trong cánh cửa dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Chờ bọn họ đi vào, Lưu Tam Nương vung tay lên, cánh cửa vào biến mất.

“Chư vị, có thể bắt đầu trận thứ hai rồi.” Lưu Tam Nương cười quyến rũ, treo lệnh bài bên hông.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, những tu sĩ vốn còn đang do dự, lập tức nóng lòng muốn thử.

Người của Ngũ đại tông môn cũng không ngoại lệ.

Bọn họ tụ tập lại thương lượng chiến thuật.

“Trước tiên, không nên xung đột với người của những tông môn khác.”

Ngũ đại tông môn có thể trở thành những tông môn lớn nhất, đương nhiên là có nội tình, đệ tử tông môn được người khác hâm mộ cũng có thực lực. 

Đệ tử tông môn có thiên phú hơn người, tu vi cao, pháp bảo nhiều, lại nắm giữ rất nhiều loại công pháp lợi hại, ra tay bất ngờ, khó lòng phòng bị.

Bình thường trừ khi bất đắc dĩ, nếu không Ngũ đại tông môn sẽ không giao đấu với nhau, để cho tán tu chiếm hời. 

Hiện tại cũng vậy, chiến trường thượng cổ mới là nơi quyết đấu thật sự, không cần thiết phải phí sức ở đây.

Mọi người đều nghĩ như vậy, nên đã ngầm quy định từng tông môn một lên tỷ thí, một tông môn đấu xong, mới đến lượt tông môn khác.

Bởi vì như vậy có thể đảm bảo đệ tử của cùng một tông môn sẽ được tiến vào thượng cổ chi địa cùng một lượt.

Đầu tiên là Vạn Phật Tông.

Thu Vũ Miên Miên

Bởi vì bọn họ chỉ có chín người.

Đương nhiên là bọn người Tam Thanh không có gì phải lo lắng, người duy nhất khiến bọn họ lo lắng chính là Khương Trúc, bởi vì đối thủ của nàng là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Nhưng rõ ràng là bọn họ đã lo lắng vô ích.

Trên võ đài, hai người đứng đối diện nhau.

Bởi vì đối thủ là đệ tử của Vạn Phật Tông nên nam tử kia cực kỳ cảnh giác.

Khương Trúc cười tủm tỉm, lên tiếng chào hỏi: “Mắt của ngươi thế nào? Còn nhìn rõ không?”

Nam nhân khó hiểu nhìn nàng.

Chỉ thấy Khương Trúc giơ tay lên vận khí. 

Nam nhân như lâm đại địch, vẻ mặt nghiêm túc, vận chuyển linh lực toàn thân, chuẩn bị nghênh chiến.

Linh lực hùng hậu lao tới nhưng đến trước mặt hắn ta một mét thì đột nhiên yếu đi, nhẹ nhàng va vào kết giới.

Đừng nói là phá vỡ kết giới, e là ngay cả một con ch.ó cũng không đánh c.h.ế.t được.

“...”

“?”

Mọi người đều ngẩn người.

Chỉ vậy thôi sao?

Dưới đài, Lục Tiến nhìn nụ cười của Khương Trúc, sắc mặt khẽ thay đổi.

Không hiểu sao hắn ta lại cảm thấy chiêu thức này, nụ cười này có chút quen thuộc…

Rất nhanh, suy đoán của hắn ta đã được chứng thực.

Một luồng sáng chói mắt bao phủ toàn bộ võ đài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-64-nguoi-ty-thi-la-bon-ho-ke-bi-thuong-lai-la-chung-ta.html.]

Khương Trúc đứng bên kia võ đài, liên tục ném linh lực về phía đối thủ.

Từng đợt kim quang chói mắt, không chỉ người trên đài mà người dưới đài cũng không nhìn thấy. 

Ánh sáng sáng chói chiếu vào khiến mắt đau nhói, không mở ra được. 

Nam nhân biết nàng muốn nhân cơ hội này cướp tú cầu, lập tức xé một mảnh vải che mắt lại.

Hắn ta không cần dùng mắt nữa là được.

Nhưng hắn ta đã nhầm.

Khương Trúc nhếch miệng cười, giơ tay thi triển một loại công pháp khác.

Tiếng niệm Phật pháp mê hoặc lòng người vang lên, loại Phật pháp này không giống với loại Phật pháp thì thầm nhập hồn. 

Nó rất thô bạo.

Cực kỳ thô bạo.

Tiếng niệm kinh vang vọng khắp khách điếm, mặt đất rung chuyển, cát bụi trên mái nhà rơi xuống lả tả.

Mọi người bị ảnh hưởng đều ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Vạn Phật Tông.

Đây là công pháp của Vạn Phật Tông sao?

Đây là công pháp được truyền thừa ngàn năm của một trong Ngũ đại tông môn sao?

Các sư huynh của Vạn Phật Tông chỉ biết cười xấu hổ, ngón chân khảy khảy trên đất.

Hình tượng của Vạn Phật Tông trong lòng bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ.

Người khiếp sợ nhất chính là người của Vô Cực Kiếm Tông.

Hình tượng cao lớn của Vạn Phật Tông trong lòng Tiêu Trường Phong bởi vì tiếng niệm kinh kinh thiên động địa này mà đã xuất hiện một vết nứt.

Hắn ta ngơ ngác nhìn Khương Trúc đang mạnh mẽ uy phong trên võ đài, trong lòng dậy sóng.

Đệ tử của Vạn... Phật... Tông?

Giả, nhất định là giả, nhất định hắn ta nhìn lầm rồi. 

Tâm trạng nam nhân trên võ đài cũng cực kỳ phức tạp.

Ai cũng nói đệ tử của đại tông môn có rất nhiều công pháp lợi hại, khiến người khác khó lòng phòng bị, nhưng đối thủ của hắn ta cũng quá khó đối phó rồi.

Hay là... hắn ta che cả tai lại nữa?

Hắn ta vội vàng xé thêm hai mảnh vải nhét vào tai.

Thế là trên võ đài xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ quái:

Khương Trúc khua chiêng gõ trống, nam nhân che lỗ tai. Khương Trúc tỏa ra ánh sáng nóng rực, nam nhân che mắt. Khương Trúc tung thuốc mê, nam nhân bịt mũi. Khương Trúc sử dụng đại pháp Chân Tâm Thoại, nam nhân bịt miệng.

Khương Trúc…

Dừng Khương Trúc lại, sắp điên rồi.

“Để nàng thắng, để nàng thắng!!” Lưu Tam Nương mệt mỏi xoa xoa trán, rống giận cắt ngang trận tỷ thí.

Nam nhân cũng mỏi mệt không thôi, y phục trên người xộc xệch, trái một mảnh bên một miếng treo lủng lẳng trên người, xé thêm nữa thì phải ở trần mất.

Mặc dù hai người vốn dĩ không có giao thủ nhưng nam nhân cực kỳ khốn đốn, có thể nói là tâm hồn bị tổn thương cực lớn.

Người dưới đài cũng chẳng khá hơn chút nào, y phục cũng bị xé rách, vừa bịt mắt vừa bịt mũi miệng, sắc mặt cũng cực tệ.

Xem một trận tỷ thí mà cứ như già thêm hai tuổi, hẳn là do đại não c.h.ế.t máy.

Khương Trúc thong thả tháo tú cầu xuống, đứng trên đài chắp tay với mọi người: “Đã nhường rồi, đã nhường rồi!”

Khóe miệng Lưu Tam Nương co giật.

Chuyện này dám không nhường sao?

Khách điếm của ta cũng sắp bị phá hủy rồi.

Vẻ mặt mọi người dưới đài khó có thể chấp nhận nổi.

Dựa vào cái gì người tỷ thí là bọn họ, mà người bị thương lại là chúng ta?

Mẹ nó, Vạn Phật Tông dạy thứ đồ chơi gì vậy, Vạn Phật Tông phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho chúng ta.

Vạn Phật Tông?

Đúng, tìm đám đệ tử Vạn Phật Tông kia.

Mọi người khí thế hùng hổ, quay đầu lại đã phát hiện đệ tử Vạn Phật Tông sớm đã không còn ở chỗ cũ, tất cả đều nằm sấp trên bàn cách đó thật xa... Hình như là ngủ rồi. 

Đúng vậy, xấu hổ ngủ thiếp đi.

Hắc hồ ly bị Đạo Toàn ấn đầu, nằm rất an tĩnh.

Tam Thanh là người duy nhất tỉnh táo cũng đang ngồi thiền niệm kinh.

Mẹ kiếp, chẳng phải vừa rồi đám hòa thượng kia còn xem tỷ thí sao?

Chẳng lẽ một đám đông bọn ta lại phải xông qua đánh thức bọn họ, sau đó chất vấn: “Bởi vì công pháp tông môn các ngươi quá tà môn nên phải bồi thường cho chúng ta”?

Nói vậy cũng quá kỳ lạ rồi. 

Mọi người xoắn xuýt một lúc lâu, mấy phen muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ đành nén giận.

Thôi vậy, gặp phải đám người các ngươi xem như tội nghiệt trước đây được xóa bỏ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sống Cùng Anh Một Năm

Copyright © 2022 - MTruyện.net