Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 68
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 68

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phía trước, người của Phong Thanh Tông bị bao vây, pháp trượng trong tay đám người dị vực kia tỏa ra hồng quang.

“Chúng ta chỉ muốn Thần thú, nhất định phải mang Thần thú về.”

Mười người đồng thời xuất lực, mười luồng hồng quang hội tụ thành một lực lượng lớn hơn, đánh thẳng về phía người của Phong Thanh Tông.

Lục Tiến chắn trước mặt Tô Thiên Tuyết, đang định chỉ huy đệ tử bày trận pháp phòng ngự thì một tiếng nứt vỡ rất nhỏ truyền vào tai mọi người.

Quả trứng đen trong n.g.ự.c Tô Thiên Tuyết nứt ra một đường vân, một móng vuốt duỗi ra từ bên trong, sau đó là toàn bộ thân thể.

“Không ngờ lại là rồng!” Có người không nhịn được kinh ngạc hô lên.

Chỉ thấy ấu thú há miệng, nuốt toàn bộ hồng quang vào bụng, sau đó còn ợ một cái.

Thần thú phá vỏ khiến người dị vực càng thêm kích động, nhưng bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Cho dù là tán tu hay người của những tông môn khác cũng không dám tùy tiện ra tay.

Toàn thân ấu thú đen nhánh, chậm rãi bò ra khỏi vỏ trứng, gầm lên vài tiếng với mọi người, uy áp tản ra khiến cho những linh thú đã được ký khế ước khác đều phải nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Ma Vương duỗi cổ, chỉ liếc mắt một cái rồi dời mắt đi, vẻ mặt không hứng thú.

Cái quái gì thế, vậy mà cũng xưng là Thần thú, thật lãng phí cảm xúc của nó.

Vẫn là tông bài của Tiểu Trúc Tử chơi vui hơn.

Mọi người nhìn Thần thú đang thân mật cọ vào cổ Tô Thiên Tuyết, đều không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Không ai ngờ được Thần thú lại phá vỏ vào lúc này.

Sở dĩ Thần thú được xưng là Thần thú bởi vì bọn chúng bẩm sinh đã mạnh mẽ, vừa sinh ra đã có thực lực Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa còn có huyết mạch áp chế và các loại truyền thừa, đừng nói là có thể áp chế linh thú đã được ký khế ước, cho dù chính bọn họ muốn đối phó cũng cực kỳ khó khăn.

“Các ngươi còn muốn đánh nữa không? Thần thú đã xuất thế rồi, nó đang nhìn các ngươi kìa, cho dù các ngươi có cướp được thì đã sao? Nó sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ các ngươi đã tàn sát chủ nhân mà nó yêu quý như thế nào.”

Lúc Lục Tiến nói lời này còn chỉ vào Thần thú đang cực kỳ thân thiết với Tô Thiên Tuyết, giọng nói mang theo sự kiên quyết và đắc ý khó hiểu.

Đệ tử Phong Thanh Tông nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của những người khác, trong lòng cực kỳ vui sướng: “Thần thú thích tiểu sư muội của chúng ta, các ngươi cưỡng cầu có ích gì, đừng quên Thần thú không giống với linh thú khác, nếu không cẩn thận sẽ có thêm một kẻ địch cũng nên.”

Bây giờ sự thật chính là như vậy, Thần thú thích người của Phong Thanh Tông bọn họ, những người khác chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tô Thiên Tuyết ôm Thần thú, vẻ mặt vô tội: “Ký khế ước chú trọng hai bên tình nguyện, Thiên Tuyết và thú nhỏ này tâm ý tương thông, thuộc tính linh căn cũng hoàn toàn tương đồng, hy vọng các vị đừng cưỡng cầu có được không?”

“Hơn nữa vừa rồi nó đã nói cho ta biết, nơi này là địa bàn của nó, chỉ cần một ý niệm của nó là có thể vây các ngươi ở chỗ này vĩnh viễn.”

“Các ngươi cũng không muốn như vậy chứ...”

Mặc dù giọng nói của Tô Thiên Tuyết rất nhu hòa nhưng ý cảnh cáo trong từng hàng chữ lại không cách nào che giấu được.

Lời này vừa ra, toàn trường yên tĩnh.

Người dị vực buông pháp trượng xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Không biết từ lúc nào, phía thông đạo trên vách đá ngoài cửa động xuất hiện một vài đường vân màu đỏ giống như là đại trận gì đó.

Chắc là để bảo vệ thú nhỏ mà để lại.

Lục Tiến và các đệ tử Phong Thanh Tông vui mừng ra mặt, cực kỳ đắc ý vây quanh Tô Thiên Tuyết, khen ngợi đủ kiểu.

Không khen ngợi một phen sao được.

Nhiều người như vậy, nhiều thiên tài như vậy, Thần thú chỉ chọn trúng một mình nàng ta, còn chủ động dùng trận pháp để bảo vệ bọn họ, có thể thấy được Thần thú này thật sự rất thích tiểu sư muội.

Quả nhiên thiên tài tuyệt thế song linh căn cực phẩm không giống với người thường.

Trong lòng Mục Trì cười khẩy nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười: “Nói gì vậy Thiên Tuyết sư muội, nếu muội được Thần thú công nhận, vậy chúng ta đương nhiên cũng không thể làm ra chuyện quân tử đoạt bảo vật của người khác.”

Nói xong, hắn dẫn theo các đệ tử Quy Nhất Tông lui về phía sau.

Bạch Tử Mục và Tiêu Trường Phong đương nhiên cũng theo sát phía sau, dẫn các đệ tử lui ra bày tỏ thái độ.

Mặc dù tính ra là bọn họ chịu thiệt nhưng tình thế trước mắt thực sự không quá tốt, cho dù bọn họ có nhiều người hơn cũng không chiếm được lợi thế.

Người dị vực lại trở nên lo lắng, dùng ngôn ngữ mà bọn họ không hiểu để trao đổi với nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-68-cai-quai-gi-the-vay-cung-xung-la-than-thu.html.]

“Thần thú quyết tâm muốn giúp bọn họ, đại trận ở ngay đây, chẳng lẽ chúng ta phải tay không trở về sao?”

“Nếu chúng ta không mang tinh huyết về, chúng ta trở về còn mặt mũi nào mà đối mặt với bọn họ.”

Một lát sau, một người tiến lên một bước, hành lễ với Tô Thiên Tuyết, hạ thấp tư thế, nói:

“Trước tiên xin cho phép ta đại diện cho bộ lạc chúng ta xin lỗi các ngươi.”

“Chúc Long thụ của bộ lạc chúng ta chỉ còn lại một cành cây, nếu trong vòng một tháng không có tinh huyết của Thần thú để tưới cho Thần thụ, chúng ta và cả người nhà của chúng ta đều sẽ chết, toàn bộ bộ lạc sẽ vì vậy mà diệt vong...”

“Vì thế, chúng ta bằng lòng dùng thần vật này để đổi lấy một giọt tinh huyết của Thần thú.”

Nói xong, hắn ta lấy một cái hộp ra, bên trong chứa một cành cây nhỏ, trên đỉnh cành cây tỏa ra ánh sáng màu lục.

Con ngươi Tô Thiên Tuyết co rụt lại.

Sinh Mệnh thụ!

Mặc dù chỉ có một đoạn nhỏ như vậy, muốn trồng sống thành một cái cây hoàn chỉnh là điều không thể, nhưng chỉ cần một đoạn nhỏ như vậy cũng đủ để cứu một người từ quỷ môn quan trở về!

Sinh Mệnh thụ là thần vật xếp thứ ba trên bảng xếp hạng Tu Tiên giới, có thể thấy được nó hiếm có đến nhường nào.

Tô Thiên Tuyết gần như muốn đồng ý ngay: “Có...”

Lục Tiến kéo nàng ta lại, ánh mắt mang theo vài phần tàn nhẫn khó hiểu: “Tiểu sư muội, bây giờ mạng của những người này đều nằm trong tay chúng ta.”

“Đổi? Từ này không thích hợp cho lắm, bây giờ là bọn họ đang cầu xin chúng ta tha cho bọn họ một con đường sống.”

Người dị vực nghe vậy thì lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng lùi lại mấy bước.

Vì muốn thể hiện thành ý nên bọn họ mới chủ động lấy bảo vật ra, không ngờ đám người này lại muốn cướp đoạt.

Ban đầu Tô Thiên Tuyết cau mày, vẻ mặt không đành lòng nhưng dưới sự khuyên nhủ của Lục Tiến và Trịnh Phổ vẫn do dự mà đồng ý.

Theo lời nàng ta nói, Thần thú khởi động đại trận, vây khốn tất cả mọi người bên trong.

“Là các ngươi tự giao đồ vật ra hay là để chúng ta ra tay?”

Thủ lĩnh của người dị vực thấy đối phương không phải người dễ mềm lòng, trong lòng hắn ta cảm thấy lạnh lẽo.

Đối phương có đại trận, bọn họ không có khả năng đánh thắng được, cứng rắn chống lại chỉ có một con đường chết.

Bọn họ không sợ c.h.ế.t nhưng tộc nhân vẫn còn đang chờ bọn họ.

Sợ chọc giận đối phương, người dị vực cúi đầu, ngoan ngoãn dâng đồ lên, khẩn cầu:

“Bảo vật này coi như là để đền bù cho sự vô lễ vừa rồi của chúng ta, không biết các ngươi muốn như thế nào mới đồng ý cho chúng ta tinh huyết?”

Lục Tiến nhíu mày: “Tinh huyết Thần thú là thứ tốt như vậy sao?”

Người dị vực nghe vậy thì có chút vui mừng, cho rằng đối phương chỉ đang trêu đùa thôi, cúi đầu lục lọi toàn bộ đồ vật trên người mình ra.

“Tất cả những thứ này ta đều dâng lên cho các ngươi, chúng ta chỉ cần tinh huyết, một giọt là đủ rồi.”

Thu Vũ Miên Miên

Lục Tiến vung tay lên, các đệ tử Phong Thanh Tông vui mừng hớn hở nhặt đồ lên, kiểm kê từng cái một.

Trịnh Phổ nhếch miệng cười, nói: “Những thứ này vẫn chưa đủ, đó là Thần thú đấy.”

Lục Tiến gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho người đối diện.

Người dị vực hiểu ý của bọn họ nhưng...

“Chúng ta không còn gì nữa, tất cả mọi thứ đều ở đây.”

Sắc mặt Lục Tiến lập tức lạnh lùng: “Vậy thì cút đi.”

Khuôn mặt người dị vực trắng bệch: “Chỉ cần một giọt tinh huyết cũng không được sao? Nhiều thứ như vậy...”

“Bớt nói nhảm đi, không đến lượt các ngươi lên tiếng.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khai Cục Thành Thần Chiêu Mộ Ngoạn Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net