Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rời khỏi hang đá đến một vùng non xanh nước biếc, người dị vực chào tạm biệt các đệ tử Vạn Phật Tông.
“Cái Tầm Bảo Cửu Long bàn này tặng cho các vị, chúng ta không đi tiếp nữa.”
Tộc trưởng đưa cho Khương Trúc một cái đĩa tròn, cười khổ nói: “Nếu tinh huyết kia thật sự vô dụng, e là chúng ta cũng không dùng được.”
Ngay cả Thần thú Hoang Cốc cũng không được thì bọn họ còn có thể đi đâu tìm Thần thú khác đây? Huống chi chỉ còn một tháng nữa là kết thúc.
Có lẽ đây là ý trời.
“Sau này còn gặp lại.”
Chín người dị vực xoay người, hai tay kết ấn phức tạp.
Những tán tu sợ hãi đi theo phía sau vốn định âm thầm đi theo người dị vực, không ngờ bọn họ lại biến mất tại chỗ.
Lẽ ra chiến trường thượng cổ mở ra thì không thể rời đi giữa chừng, nhưng bọn họ lại có thể xuyên qua không gian, trở về bộ lạc.
“Chúng ta cố gắng hết sức là được rồi.” Độ Chân vỗ vai Khương Trúc.
Khương Trúc nhìn chằm chằm khoảng không: “Ta biết.” Chỉ là nàng không nhịn được liên tưởng đến cảnh tượng một bộ lạc bị diệt vong, tâm tình hơi nặng nề mà thôi...
Ma Vương được treo bên hông Khương Trúc khẽ mở mắt, truyền âm: “Ngươi muốn cứu bọn họ sao?”
“Nếu có thể, ta đương nhiên muốn.”
Một lát sau, Khương Trúc lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu: “Thôi, chuyện Thần thú không phải chuyện chúng ta có thể cưỡng cầu.”
“Này, chúng ta đây là đến nơi nào vậy?”
Vừa rồi mọi người chỉ lo chú ý người dị vực rời đi, nghe thấy tiếng Khương Trúc mới ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Phong cảnh nơi đây khác hẳn với sơn động hoang vu lúc trước, cây cối xanh tươi, chim hót hoa thơm, rõ ràng là một vùng đất lành.
“Ong ong ong...”
Cái đĩa tròn trong tay Khương Trúc nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng chỉ về một hướng.
Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó không chút do dự đi về hướng đó.
Uy lực của cái đĩa Tầm Bảo Cửu Long này bọn họ đã được chứng kiến khi tìm kiếm Thần thú, có thể nói là cực kỳ chính xác.
Khương Trúc đeo Hắc hồ ly bên hông, quay đầu nhìn về phía người dị vực biến mất, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
“Nồng độ linh khí thật đậm!”
Mọi người đi theo chỉ dẫn của đĩa tròn, tìm được một động tiên.
Nồng độ linh khí nơi này ít nhất gấp mười lần so với bí cảnh! Hơn nữa còn cực kỳ tinh khiết.
Phải biết rằng, linh khí trong bí cảnh vốn đã nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều.
Ở nơi này, ngay cả Khương Trúc là tạp linh căn cũng không tự chủ được hấp thu linh khí, có thể thấy nồng độ linh khí kinh khủng đến mức nào.
Linh khí hóa thành sương mù mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều bảo vật và linh thảo nằm rải rác trên mặt đất.
“Tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi!”
Mọi người như ong vỡ tổ xông lên.
Khương Trúc mở to hai mắt, cùng các sư huynh của mình đi qua vô số bảo vật trong động.
Không ngoa khi nói đây là động tiên có linh khí nồng đậm nhất mà nàng từng thấy.
Mặc dù không có thần khí gì đặc biệt quý hiếm nhưng bảo vật khắp nơi thế này cũng cực kỳ hiếm có, hơn nữa thứ quý giá nhất ở đây chính là linh khí tinh khiết đến cực hạn.
Mọi người trong Vạn Phật Tông không lãng phí thời gian nhặt bảo vật, mà tìm một chỗ ngồi xếp bằng xuống.
“Tiểu sư muội, mau ngồi xuống hấp thu linh khí đi, linh khí nơi này cực kỳ tinh khiết, dù muội là tạp linh căn cũng không bị ảnh hưởng, hơn nữa hấp thu linh khí ở đây sẽ không tạo thành tạp chất, trăm lợi mà không một hại.”
Mắt Khương Trúc sáng lên, lập tức ngồi xuống theo.
Tam Thanh giơ tay bố trí kết giới xung quanh các đệ tử Vạn Phật Tông, đồng thời bố trí thêm rất nhiều trận pháp khác, đề phòng bị người khác tập kích.
Người của các tông môn khác cũng làm như vậy, chỉ có một số tán tu là vẫn đang miệt mài nhặt bảo vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-72-nguoi-lai-chay-loan.html.]
Khương Trúc nhắm mắt lại nhưng không vội vàng tu luyện ngay.
Linh căn của nàng quá tạp, tốc độ hấp thu linh khí rất chậm. Mặc dù linh khí nơi này rất tinh khiết nhưng tốc độ vẫn kém hơn những người khác, nàng phải nghĩ cách khác để cải thiện.
Nàng nhớ Trương Đồng từng nói Huyền Thiên Công của bọn họ có thể tăng tốc độ tu luyện, Quy Nhất tông vốn nổi tiếng với tốc độ tu luyện nhanh, có thể thử một chút.
Còn có Tiêu Dao Quyết của Thiên Diễn Tông, có thể điều hòa âm dương nhị khí, đạt đến cảnh giới cân bằng cũng không thể thiếu.
Khương Trúc nhớ lại một chút, sau đó điều động linh khí toàn thân.
Tâm pháp của Huyền Thiên Công và Tiêu Dao Quyết nàng không biết nhưng có thể tự mình thử nghiệm.
Nàng ngồi xếp bằng, tĩnh tâm ngưng thần, thu tụ thần quang, tiến vào niết bàn, hạ thấp khí huyệt.
Rất nhanh, linh khí xung quanh như bị hút vào, cuồn cuộn không ngừng chảy vào người Khương Trúc khiến nàng như tiên tử giáng trần, nhất là nốt chu sa đỏ thắm giữa trán càng thêm phần tiên khí.
Tư thế này nhìn qua không khác gì đệ tử Quy Nhất Tông nhưng nhìn kỹ lại có chút khác biệt, nàng dùng Huyền Thiên Công hấp thu linh khí nhưng lại dùng Tiêu Dao Quyết để vận hành linh khí.
Lúc đầu, Khương Trúc dựa theo trí nhớ về cách vận hành linh khí của Nghệ Phong Dao nhưng lại bị cản trở, nàng phải tự mình thay đổi cách vận hành.
Vận hành theo kinh mạch, chu thiên tuần hoàn, linh khí chảy xuôi toàn thân, cuối cùng dung nhập vào đan điền.
Thu Vũ Miên Miên
Linh khí từng chút một hội tụ vào thân thể, hóa thành từng giọt nhỏ, rơi vào đan điền rộng lớn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, toàn bộ động tiên đều chìm trong yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong tu luyện.
Ma Vương chui ra từ trong thắt lưng, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Ngươi lại tự ý chạy loạn?” Lôi Thần bất mãn lên tiếng.
“Lo cho mình đi.”
Ma Vương dùng móng vuốt siết chặt băng vải trên người, ngẩng đầu nói: “Trông nàng cho kỹ, ngươi đường đường là Thần kiếm, chẳng lẽ không trông được một tiểu nha đầu sao?”
Lôi Thần hừ lạnh: “Không cần ngươi nói, ta tự biết bảo vệ chủ nhân của mình.”
Mặc dù do bản khế ước nên không thể sử dụng toàn bộ thực lực, nhưng đám Kim Đan nho nhỏ này vốn dĩ không đáng để nó ra tay.
“Tốt nhất là vậy.”
Ma Vương bước đi đầy thong dong, nháy mắt đã biến mất không thấy.
Bộ lạc Chúc Long.
Tất cả mọi người, già trẻ lớn bé đều vây quanh tộc trưởng trở về, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Giữa bộ lạc có một cây đại thụ cao chọc trời, cành lá xum xuê, tỏa bóng mát rợp cả một vùng, đó chính là Chúc Long Thần thụ. Thế nhưng cây đại thụ này lại không có chút sức sống, toàn thân khô héo, úa vàng.
Bên cạnh đại thụ là một cây cổ thụ khác xanh tươi um tùm, sinh cơ bừng bừng.
Nếu có người tu tiên ở đây thì chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì cây cổ thụ này chính là Sinh Mệnh thụ duy nhất trong thiên hạ!
Chỉ là Sinh Mệnh thụ vì liên tục truyền linh lực cho Thần thú Chúc Long nên có chút héo úa.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, tộc trưởng run rẩy lấy bình ngọc ra, nhỏ một giọt tinh huyết vào gốc Chúc Long Thần thụ.
Tinh huyết vừa rơi xuống, gốc cây khô héo lập tức như sống lại, tỏa ra sức sống.
Người trong tộc còn chưa kịp vui mừng thì giọt tinh huyết đã bị rễ hấp thu hết sạch, nhưng Chúc Long Thần thụ vẫn khô héo như cũ, không hề thay đổi.
Trán tộc trưởng rịn mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, dường như đã biết trước kết quả nhưng vẫn tiếp tục nhỏ hai giọt tinh huyết còn lại vào gốc cây.
Nhìn Chúc Long Thần thụ vẫn không có động tĩnh gì, tộc nhân mặt cắt không còn giọt máu, chỉ còn lại màu trắng bệch.
“Thần thụ không sống lại được nữa rồi...”
“Tại sao tinh huyết của Thần thú lại vô dụng, rõ ràng tổ tiên nói chỉ cần tìm được Thần thú là có thể cứu được Thần thú mà.”
“Mẫu thân, chúng ta đều sẽ c.h.ế.t sao?”
Sau lưng tộc trưởng truyền đến tiếng ai thán cùng tiếng khóc yếu ớt của lũ trẻ.
Không ai trách cứ tộc trưởng nhưng hắn ta không dám quay đầu lại, chỉ có thể yên lặng đứng đó, ngước nhìn Thần thụ.
Thần thụ vẫn luôn bảo vệ bọn họ không để ngoại giới xâm phạm đời này qua đời khác, vậy mà bọn họ lại không cách nào bảo vệ được nó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");