Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong không gian u ám, Tô Thiên Tuyết cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, tiếp tục bước về phía trước.
Xung quanh âm u lạnh lẽo, khắp nơi đều là hài cốt, nhưng linh cảm mạnh mẽ mách bảo nàng ta rằng bên trong còn có thứ mà nàng đang tìm kiếm.
Đi khoảng mười mét, không gian bỗng trở nên rộng mở. Trước mặt nàng ta là một tế đàn, xung quanh có tám cột đá khắc hoa văn quỷ dị, ở giữa lơ lửng một sợi dây xích dài.
Ánh trăng xuyên qua khe hở trên đỉnh, chiếu vào sợi dây xích, phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ.
Trong không gian, một giọng nói rùng rợn bất ngờ vang lên:
"Đây là Thái Sơ linh tỏa. Đeo nó lâu ngày không chỉ có thể hấp thụ vận khí của người xung quanh mà truyền vào bản thân, mà còn giúp ngươi nhìn thấu vận khí của người khác. Chỉ cần ngươi loại bỏ những kẻ có vận khí cao hơn, còn lo gì ai sẽ đè đầu cưỡi cổ ngươi nữa?"
Làn khói đen mờ ảo vây quanh Tô Thiên Tuyết, dụ dỗ nàng ta tiến tới.
"Lấy nó đi, nó sẽ thuộc về ngươi. Thái Sơ linh tỏa, một bảo vật vô cùng quý giá bảo vật quý giá như vậy, nhanh chóng lấy nó đi."
Tô Thiên Tuyết ôm chặt lấy con linh thú đang không ngừng bất an trong tay, lòng dâng lên chút bất ổn, nhưng sự tham lam vẫn điều khiển nàng ta bước tới gần.
Khi nàng ta chạm tay vào Thái Sơ linh tỏa, linh lực trong cơ thể bỗng dưng mất kiểm soát và bị hút sạch.
Tô Thiên Tuyết hoảng sợ kêu lên: "Buông tôi ra!"
Dù nàng ta có giãy giụa thế nào, tay nàng ta như bị một thứ gì đó giữ chặt, linh lực trong cơ thể cứ như đang bồi bổ cho nó, chẳng mấy chốc đã cạn kiệt.
Tô Thiên Tuyết nắm chặt lấy Thái Sơ linh tỏa, cố gắng vùng vẫy, bỗng "ầm" một tiếng, nàng ta ngã ngửa ra sau, linh tỏa rơi xuống đất.
Từ dưới đất vọng lên tiếng dây xích bị đứt lìa.
Sau một lúc, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả khói đen cũng biến mất không còn dấu vết.
Tô Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lấy đi một sợi xích, có thể xảy ra chuyện gì lớn được chứ, nàng ta tự trấn an mình.
Trước khi rời đi, Tô Thiên Tuyết quay lại nhìn những cột đá, không biết có phải ảo giác hay không mà nàng ta cảm thấy các hoa văn quỷ dị trên đó dường như đỏ hơn một chút, trong không khí có chút mùi m.á.u nhàn nhạt.
Nàng ta lắc đầu, sợ hãi bỏ chạy.
Ánh trăng đột nhiên bị mây đen che phủ, bóng tối trở nên dày đặc hơn.
Một luồng khói đen từ bên ngoài hang bay vào, ngưng tụ thành hình dáng một người đàn ông, người đó quỳ xuống cung kính.
"Chào mừng tôn thượng trở về. Những năm ngài bị phong ấn, ma tộc đã trải qua nhiều biến động. Thuộc hạ còn phát hiện ra rằng, Phi Vương đã phản bội."
Một luồng khói đen khác dần dần hiện thành hình người, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Hừ, ta sớm biết con hồ ly chín đuôi đó chẳng bao giờ trung thành với ma tộc."
Năm đó, khi ma tộc yếu thế, không thể chống lại linh tu, bị đẩy vào Vạn Ma Quật. Lúc đó, Cửu Phi đang bế quan ở đó.
Cửu Phi thuộc dòng dõi Thần thú viễn cổ được sinh ra từ thiên địa, sở hữu một loại sức mạnh độc lập với ma tu và linh tu, có thể chuyển đổi qua lại giữa ma lực và linh lực, vừa chính vừa tà.
Để lôi kéo hắn, ngoài ba đại ma vương, ma tộc còn đặc biệt tôn sùng Cửu Phi như một ma vương dị tộc, hiệu là Phi Vương.
Nhưng tên hồ ly c.h.ế.t tiệt đó chẳng làm được việc gì hữu ích, chỉ toàn gây rối.
Khói đen vừa nghĩ đến đã hận đến nghiến răng, "Nhưng không sao, bản tôn sắp được giải phong ấn, đại nghiệp của ma tộc sẽ sớm thành công."
Ngàn năm trước, sau trận đại chiến, nhóm linh tu đã phong ấn bốn đại ma vương ở mỗi nơi trong Tu Linh giới, đồng thời phong ấn cả Vạn Ma Quật.
Để ngăn ma tộc phản công, phong ấn của các ma vương chỉ có thể được phá giải bằng linh lực. Những năm qua, hắn ngày đêm tiêu hao sức mạnh của phong ấn, nhưng vì không có linh lực nên không thể phá vỡ phong ấn.
Hắn hiểu rõ lòng người, vì thế đặc biệt sử dụng Thái Sơ linh tỏa như một điểm yếu trong phong ấn.
Hôm nay, cuối cùng hắn đã gặp một linh tu...
"Ngươi nhớ nhân tu đó rồi chứ? Phong ấn cuối cùng của ta liên kết với toàn bộ bí cảnh. Chỉ cần bí cảnh sụp đổ, phong ấn của ta sẽ hoàn toàn được giải trừ. Hãy dẫn nàng ta tới đó..."
"Thuộc hạ đã hiểu."
Linh lực cuồn cuộn như lốc xoáy tụ lại quanh Khương Trúc, cảnh tượng này còn hùng vĩ hơn nhiều so với cảnh tượng ở Quy Nhất Tông, đến mức các đệ tử của Vạn Phật Tông đứng gần đó cũng phải lùi lại vài bước.
Mục Trì hoàn toàn không thốt nên lời.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng đệ tử Quy Nhất Tông trộm tâm pháp của các tông môn* …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-74.html.]
* Nguyên văn là “盗版” (đạo bản): ăn cắp bản quyền.
Các đệ tử của Thiên Diễn Tông liếc nhìn nhau, khôn ngoan chọn cách giữ im lặng.
Tốt nhất là hỏi thử Tiểu Trúc, nhỡ đâu lại làm lớn chuyện vì hiểu lầm thì không hay.
Linh lực không ngừng tấn công vào rào cản, chỉ nghe "đinh" một tiếng, như thể có thứ gì đó đã vỡ ra.
Chẳng mấy chốc, Khương Trúc thuận lợi đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ, cơn lốc linh lực ngay lập tức tan biến.
Ở góc kia, Ma Vương với băng quấn đầy người, rón rén bò từ phía sau trở lại, đang định vui mừng thì từ trên đầu truyền đến một giọng nói giả vờ ngạc nhiên:
"Ma Vương, ngươi vừa chạy đi đâu đấy?"
Là thanh kiếm phế thải tên Lôi Thần.
Mặt Ma Vương lập tức xụ xuống, cười gượng, hai tay chắp sau lưng, đối diện ánh nhìn dò xét của Khương Trúc.
Thu Vũ Miên Miên
"Ha ha, ta có đi đâu đâu, chỉ ra ngoài hít thở tí thôi mà."
Thực ra, nó không chờ được nên tự chạy đi tìm mảnh sức mạnh, nhưng mà thôi, ai bảo Tiểu Trúc đang mải tu luyện. Ba tháng dài quá!
Lôi Thần cười nham hiểm: "Thật không? Ngươi ra ngoài 'hít thở' tận ba tháng liền sao?"
Khốn nạn, cái miệng thật xấu xí!
Ma Vương định chửi đôi ba câu.
Trước ánh mắt của mọi người, Khương Trúc vươn tay kéo đứt băng quấn quanh người nó, hồ ly lập tức thực hiện một cú xoay người tuyệt đẹp, sau đó chóng mặt ngã nhào xuống đất.
Trên băng còn dính m.á.u tươi chưa khô, rõ ràng là vừa mới dính vào không lâu.
Độ Chân ngồi xuống, cẩn thận xem xét con hồ ly từ trên xuống dưới, và ngay lập tức ngạc nhiên.
Hồ ly vốn chỉ có tu vi ở Luyện Khí kỳ, giờ đây đột nhiên lại đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa trong cơ thể còn có một nguồn sức mạnh chưa kịp hấp thụ hết, dự đoán nếu hoàn toàn hấp thụ, ít nhất cũng sẽ đạt tới Kim Đan trung kỳ.
Độ Chân giữ bình tĩnh, giải thích với Khương Trúc: "Nó không bị thương nặng, chỉ là vài vết trầy xước ngoài da thôi."
Ma Vương cảm kích nhìn nhị sư huynh.
Nhị sư huynh đúng là người tốt.
Khương Trúc khẽ nhếch môi.
Làm như nàng là kiểu cha mẹ không hiểu chuyện không bằng.
Chỉ cần nó tự biết tìm về, ai thèm quan tâm nó đi đâu gây chuyện, cho dù có dẫn một con hồ ly quỷ quái nữa về, nàng cũng chẳng ngại, dù gì nàng cũng từng nuôi hai con ch.ó rồi mà.
Nàng chỉ sợ nó vừa yếu vừa ham chơi thôi.
Khi đệ tử của Quy Nhất Tông và Thiên Diễn Tông định tiến tới hỏi về công pháp của Khương Trúc, mặt đất đột nhiên rung chuyển, khiến mọi người hoảng loạn.
Khương Trúc nhanh chóng túm lấy Ma Vương, nhét nó vào bên hông.
Ngay lập tức, không gian xung quanh từng chút một vỡ vụn, chiến trường Thượng Cổ dần biến mất.
Bất ngờ thay, họ được đưa thẳng từ chiến trường Thượng Cổ trở lại bí cảnh.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Thượng Cổ chiến trường kết thúc thì đáng ra phải quay về theo đường cũ mới đúng, tình huống này giống như bị cưỡng ép dừng lại."
"Sao lại có thể như vậy?"
Khi mọi người vẫn đang đau đầu không hiểu chuyện gì xảy ra, bí cảnh cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.
Tam Thanh nghiêm mặt, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc: "Nhanh chóng tìm lối ra, bí cảnh sắp sụp đổ rồi."
Thông thường, những không gian có thể hình thành bí cảnh đều khá ổn định, nhưng việc bí cảnh sụp đổ cũng không phải là không có khả năng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");