Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì bí cảnh được tạo thành từ nhiều không gian nhỏ vỡ vụn chồng lên nhau, nên nếu may mắn, họ có thể bị mắc kẹt mãi mãi trong không gian không bị sụp đổ, đợi cho đến khi không gian này tái tạo thành bí cảnh một lần nữa. Còn việc chờ đợi vài trăm năm hay vài nghìn năm thì không thể xác định được.
Nếu không may mắn thì sẽ bị tiêu diệt cùng với không gian đang sụp đổ.
Tiếng hét của Tam Thanh khiến mọi người hoảng sợ đến mức không kịp lo nghĩ gì khác, cắm đầu chạy thục mạng.
Vẻ mặt Khương Trúc dữ tợn, vừa chạy vừa tạo ra cuồng phong và sấm chớp, thậm chí còn sử dụng Hư Không Bộ.
Một đám người vội vàng như đang chạy nạn, bí cảnh phía sau như một cái miệng khổng lồ từ từ khép lại, những người chạy chậm bị nuốt chửng cùng bí cảnh, vĩnh viễn bị bóng tối nuốt chửng.
Trương Đồng đang chạy bên cạnh Mục Trì đột nhiên trượt chân, loạng choạng hai bước, chỉ hai bước này thôi là đã đủ để bóng tối như một cái miệng đầy m.á.u kia nhấn chìm hắn ta.
Trương Đồng nằm sõng soài trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Cảm giác ngột ngạt do không gian ép chặt như sóng biển tràn tới bao trùm lấy hắn ta.
Sắp c.h.ế.t rồi sao...
“Đại ca, đứng lên chạy đi, còn nghĩ gì nữa.”
Giọng nữ thở dốc từ phía sau vang lên khiến hắn ta giật mình tỉnh táo.
Trương Đồng quay đầu lại, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Chỉ thấy tay Khương Trúc cầm một thanh kiếm dài màu đen bạc, thanh kiếm cắm chặt trong vết nứt không gian, cố gắng mở ra một khe hở.
Toàn thân Lôi Thần không ngừng run rẩy, giọng nói cũng run lên: “Tổ tông của ta ơi, dù ta là có Thần kiếm, nhưng ngươi chỉ mới là Trúc Cơ, không phải Đại Thừa, ta sắp gãy mất rồi!”
Khương Trúc toát mồ hôi lạnh, áp lực không gian gần như khiến nàng không thở nổi: “Cứ coi như ta là Đại Thừa đi, được không?”
Lôi Thần: "Mẹ kiếp ngươi***”
Ma Vương vốn được đeo bên hông cũng dùng cả tay chân chống đỡ không gian, giống như một cây gậy, cả người đều căng cứng.
“Ngươi mới đến nên không quen với hành vi liều lĩnh của nàng là bình thường, mấy ngày nữa ngươi sẽ quen thôi, rồi ngươi sẽ thấy sống cũng chỉ đến thế mà thôi."
Lôi Thần lầm bẩm chửi rủa.
Chủ nhân của nó trước giờ đều cẩn trọng đến mức sắp phi thăng cũng phải kiểm tra kỹ ba lần xem nước có bị đầu độc không, vận may phải đen như hủi nó mới gặp phải bà điên này.
Những người phía trước cũng dừng lại, quay đầu nhìn lại, ai nấy đều ngây người vì sợ hãi.
Tiểu cô nương này bị ngốc à!
Con nhóc này bị ngốc à!
Đó là áp lực từ không gian đấy!
Không cẩn thận là sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ đấy có biết không hả?
Mục Trì nghiến răng, lao tới cõng Trương Đồng đang ngơ ngác lên rồi tiếp tục chạy.
“Được rồi Tiểu Trúc Tử, rút lui đi.”
Đám người Tam Thanh, Độ Chân và Tiêu Trường Phong đồng thời tung ra linh lực, giúp Khương Trúc mở rộng miệng không gian, áp lực không gian được chia đều lên từng người khiến chân họ run rẩy.
Bạch Tử Mục cũng không tiếc của nữa, lấy ra tấm phù lục không gian để giữ mạng rồi xé toạc, Nghệ Phong Dao cũng lấy ra một sợi xích dài, vung mạnh rồi quấn quanh eo của Khương Trúc, sau đó mạnh mẽ kéo nàng lại.
Trong giây phút không gian nghiền nát lao tới, Nghệ Phong Dao, sợi xích, Khương Trúc, Lôi Thần và Ma Vương cùng nhảy vào phù lục không gian.
Cả đám người tiếp tục chạy trối chết, xé phù lục không gian để tăng tốc, chẳng bao lâu họ cũng nhìn thấy lối ra của không gian.
Bên ngoài là biển nước cuồn cuộn, vì bí cảnh không tự đóng lại nên lối vào lúc đầu không mở ra.
Nhưng mọi người không còn nghĩ nhiều nữa, từng người một nhảy xuống, tiếng "bùm bùm" không ngừng vang lên.
Mục Trì vừa nhảy ra đã định ngự không phi hành, nhưng sóng biển quá lớn, một cơn sóng ập đến khiến hắn rơi trở lại trong nước, uống một hơi đầy nước biển.
Những người khác cũng có chung số phận.
Sự sụp đổ của bí cảnh khiến nước của Linh Hải trở nên dữ dội hơn, dù có bơi giỏi cỡ nào cũng không thể giữ thăng bằng, chưa kể đến việc họ còn cách xa bờ, hơn nữa trong biển có hải thú.
Nhìn khắp nơi, chỉ thấy mọi người không ngừng vùng vẫy trong nước, bao gồm cả các đệ tử của Ngũ đại tông môn cùng những tán tu và người của các môn phái nhỏ khác.
Ma Vương là thảm nhất, nó là một con hồ ly không biết bơi, không ngừng la hét cầu cứu.
Một cơn cuồng phong vừa tràn tới, trước khi đụng phải nó, một sợi xích bay tới kéo nó lại.
Ma Vương bám vào vai Khương Trúc, bắt đầu nôn thốc nôn tháo nước biển.
“Nắm lấy sợi xích.”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị hòa thượng ngồi xổm trên thanh kiếm đen bạc, mượn sức sóng biển tự do di chuyển trên mặt nước.
Bị đạp dưới chân, Lôi Thần hoàn toàn khuất phục.
Nó đường đường một thanh Thần kiếm uy phong lẫm liệt, chưa từng chịu cảnh này bao giờ, trong số Thần kiếm, nó coi như mất hết thể diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-75-xem-chieu-than-long-quay-duoi.html.]
Một con sóng lớn ập đến đánh Nghệ Phong Dao xuống nước, trong lúc nguy cấp, hắn ta vội vàng nắm lấy sợi xích quăng về phía mình.
Ngay lập tức, hắn ta cảm nhận được một lực kéo mạnh, cả người bị lôi theo sau Khương Trúc, tốc độ gần như bay.
Thế là trên mặt biển xuất hiện một cảnh tượng này:
Một người đang lướt sóng, tay nắm chặt một sợi xích, trên sợi xích treo đầy người, thậm chí còn có người kéo thêm người khác.
Sóng biển càng lớn, nàng lướt càng nhanh, phía sau là một loạt tiếng hét “A a a a” không ngừng.
Cuối cùng, điều đáng lo ngại nhất cũng xảy ra.
Ma Vương đang bám trên vai Khương Trúc bất cẩn bị sóng cuốn bay đi.
“Này này này, bổn vương rớt rồi! Bổn Đại Vương rớt rồi~”
“Sẽ không rớt đâu.”
Khương Trúc lập tức quay ngoắt lại, lao về phía Ma Vương nhanh chóng vớt nó trở về.
Đám người phía sau bị hất lên, cảm giác như đầu óc bị chấn động.
Bọn họ choáng váng đến mức không biết bây giờ là năm nào, nước biển không ngừng tạt vào mặt, khiến bọn họ không thể mở mắt.
Trong cơn choáng váng, đột nhiên Mục Trì cảm thấy có thứ gì đó đang cắn chân mình. Khi cúi xuống nhìn, hắn kinh hồn bạt vía.
“Tiểu Trúc! Có hải thú! Chúng muốn ăn thịt ta!”
Khương Trúc tranh thủ quay đầu nhìn lại.
Phía sau họ là một bầy hải thú, chúng há to miệng không ngừng đớp vào chân mọi người.
Mỗi lần chúng cắn một cái, Nghệ Phong Dao và những người khác đều phải rụt chân lại.
“Hiểu rồi, để ta cho các người xem chiêu Thần Long Quẫy Đuôi.”
Mọi người: “?”
Quẫy Đuôi gì cơ?
“Khoan đã, đừng làm bậy!”
“Mẹ kiếp”
Khương Trúc lại một lần nữa quẹo gấp, khiến Mục Trì mất thăng bằng, vô tình tung một cú đá bay khiến con hải thú tấn công đến bay xa tận tám trăm mét.
“…”
Mặt mày Nghệ Phong Dao tái mét: “Lại nữa rồi, chúng nó lại đuổi kịp rồi.”
“Biết rồi, biết rồi mà.”
Tiêu Trường Phong biến sắc: “Đùng có quẹo nữa, chờ một chút, chúng ta phải bàn chiến lược đã…”
Đáp lại hắn ta là một cú quẹo gấp một trăm tám mươi độ.
“Chết tiệt~~~ lại tới nữa~~~”
Những tiếng la hét liên tục vang lên, kéo dài đầy ai oán.
Một con hải thú há miệng lao về phía Nghệ Phong Dao, may mắn thay, Nghệ Phong Dao choáng váng đến mức há miệng nôn mửa, tình cờ nôn thẳng vào miệng con hải thú.
Hải thú: “?”
Nghệ Phong Dao cười gượng: “Xin lỗi, coi như là bữa ăn nhẹ đi.”
“Ọe~~~”
Con hải thú lập tức ngất xỉu.
Nghệ Phong Dao chưa kịp thương tiếc cho con hải thú này thì lại bị quăng đi xa hơn.
Cả đám người như những món đồ treo lủng lẳng trên sợi xích, bị ném qua ném lại.
Khương Trúc ở phía trước thì vui vẻ, còn Mục Trì và những người khác thì vừa bay vừa nôn
Thu Vũ Miên Miên
Chóng mặt, choáng váng như thể bị cuốn vào một cơn lốc nhân tạo.
Khương Trúc đang mải mê thể hiện kỹ năng lướt sóng tuyệt vời của mình, thì bỗng dưng một con sóng lớn từ bên cạnh bất ngờ ập đến.
Thế là Khương Trúc bị đánh bay ra xa.
Tất nhiên, không chỉ mình nàng bị đánh bay, mà tất cả những người khác cũng bị sóng đánh văng ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");