Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tin tốt: Hướng bay trùng hợp bay thẳng về phía bờ.
Tin xấu: Ai bay nhanh thì người đó trở thành đệm thịt cho người khác.
Mặc dù Khương Trúc là người đầu tiên đáp xuống bờ, nhưng nàng cũng là người đứng dậy nhanh nhất, thoáng chốc vội vã chạy xa mười mét.
Những người còn lại, cho dù là già trẻ, nam nữ, đều xếp chồng lên nhau như hai ngọn núi nhỏ.
“Mau xuống đi, lão tử sắp c.h.ế.t ngạt ở đây rồi.”
Mọi người loay hoay mãi mới thoát ra được khỏi đống núi người.
Ai nấy đều ướt sũng, tóc tai rối bù, trông chẳng khác nào một đám dân tị nạn, người không biết còn tưởng bọn họ vừa trốn từ phía bên kia Linh Hải sang.
Trương Đồng nôn mấy ngụm nước biển, sau đó nhe răng cười, giơ ngón cái về phía Khương Trúc: “Cách này thật là tuyệt, nhưng lần sau đừng dùng nó nữa.”
Khương Trúc chỉ cười mà không đáp lời, đôi mắt nhìn xung quanh.
Trong nhóm người này có tán tu, có đệ tử của các tông môn, duy chỉ không thấy bóng dáng của đệ tử Phong Thanh Tông.
“Đám người Phong Thanh Tông đâu rồi?” Nghệ Phong Dao cũng phát hiện ra sự vắng mặt của họ.
Bây giờ Mục Trì chỉ cần nghe đến Phong Thanh Tông là bực mình: “Ai mà biết, chắc bọn họ đã chạy mất từ lâu rồi.”
“Đệ tử của Quy Nhất Tông tập hợp lại, chuẩn bị về tông môn.”
Nhiều tán tu đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, các tông môn khác cũng đang gọi đệ tử của mình để trở về.
Có lẽ đám người Phong Thanh Tông đã rời đi từ lâu, dù sao nữ chính cũng luôn có cách để tìm ra lối thoát mà.
“Khương Trúc, còn một tháng nữa là tới Đại hội tông môn, Vạn Phật Tông các ngươi cũng sẽ tham gia chứ?” Trương Đồng hét lên, thu hút sự chú ý của các tông môn khác.
Thiên Diễn Tông vốn định rời đi cũng dừng bước, quay sang nhìn đám người của Vạn Phật Tông.
Ngay cả đệ tử Vô Cực Kiếm Tông cũng nhìn sang.
“Chắc là có.” Khương Trúc thản nhiên đáp lại.
“Sao vậy? Sợ chúng ta giành hạng nhất khiến các ngươi mất mặt sao?”
Mục Trì cười phá lên: “Người thì nhỏ mà mạnh miệng thật.”
Khương Trúc: “?”
Ngươi thử nói lại lần nữa xem nào, dám công kích ta hả?
“Còn một chuyện nữa, trong chiến trường thượng cổ, ngươi đã dùng công pháp gì để hấp thụ linh lực?”
Lúc này, Khương Trúc vẫn đang ghi hận chuyện Mục Trì công kích mình, nàng rung đùi đắc ý giả vờ lảng tránh, cố tình khiến người ta sốt ruột đến chết.
“Chuyện này dài lắm, hôm đó là một ngày nắng đẹp, không có mưa gió gì cả, khi ta đang chăm chỉ luyện tập trong tông môn thì đột nhiên trên trời rơi xuống hai người mặc áo đen, chẳng nói chẳng rằng, họ thi triển ngay trước mặt ta một bộ công pháp, còn tuyên bố đây là bộ công pháp mạnh nhất thiên hạ...”
Hai người?
Nghe thấy vậy, đệ tử Quy Nhất Tông và Thiên Diễn Tông đều cảm thấy không ổn, sốt ruột muốn chết.
Tông môn xuất hiện phản đồ, ai mà không lo lắng. Phản đồ đáng c.h.ế.t đó lại còn dám truyền bá bừa bãi công pháp của tông môn, nếu bắt được hắn ta, không đánh đập ba ngày ba đêm thì khó mà giải toả mối hận trong lòng!
“Quy Nhất Tông chúng ta cùng các ngươi về tông môn, xin hãy nói rõ ràng hơn.”
“Thiên Diễn Tông chúng ta cũng đi chung với các ngươi.”
“Tiểu Trúc Tử, hai người mặc đồ đen đó trông như thế nào? Là nam hay nữ? Già hay trẻ?”
“Là người bình thường ư? Ý ta là, họ có đặc điểm nhận dạng ví dụ như có bị mù một mắt hay gì đó không?”
“Họ có đến tìm ngươi nữa không? Ngươi học hết hai bộ công pháp từ họ rồi sao? Còn bộ công pháp là kia thế nào?”
Một đám người vây quanh Khương Trúc, tranh nhau hỏi không ngừng.
Bạch Tử Mục có cảm giác cảnh tượng Khương Trúc miêu tả có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được.
“Tam Thanh, công pháp đó không phải của Vạn Phật Tông sao?”
Tam Thanh thành thật lắc đầu: “Không phải.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-76-lo-nhu-bon-han-noi-lo-nhu-thoi.html.]
"Ngươi đã từng gặp hai người mặc đồ đen đó chưa?"
"Chưa từng."
"Thật kỳ lạ, ai có thể tự do ra vào Vạn Phật Tông một cách dễ dàng, lại còn biết được công pháp của hai môn phái chúng ta nữa?” Bạch tử Mục nghi hoặc.
Đạo Toàn và các sư huynh của Vạn Phật Tông nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối, liếc nhau ăn ý nuốt những lời muốn nói xuống.
Lỡ như... bọn hắn chỉ là lỡ như thôi, tiểu sư muội của họ có khi nhìn qua một lần rồi mô phỏng lại được chăng…
Dù sao công pháp của Vạn Phật Tông cũng đã bị nàng nghiền nát không ít, nên chuyện nàng bắt chước công pháp của các tông môn khác cũng không phải là không thể.
Nhưng chuyện này có phải hơi vô lý rồi không?
Chẳng lẽ lại bảo người của Quy Nhất Tông và Thiên Diễn Tông rằng chỉ cần biểu diễn công pháp một lần, tiểu sư muội đã học được hết rồi sao?
Chuyện này nghe có vẻ quá hoang đường, tốt hơn hết là đợi họ tự mình tra xét rõ ràng.
Bờ biển Linh Hải nhanh chóng yên tĩnh.
Mãi cho đến khi mặt trời dần lặn, có hai luồng hắc khí bay ra từ biển, khi đáp xuống đất, hắc khí hóa thành hình người.
"Hơn ngàn năm rồi, cuối cùng bổn tôn cũng đã thoát ra."
Ma Phi nhắm mắt lại, dù linh lực trong không khí khiến toàn thân hắn ta cảm thấy khó chịu, nhưng trong lòng lại cảm thấy càng lúc càng hưng phấn, ham muốn huyết dịch dần dần dâng cao.
"Tu Linh giới đã quá an nhàn, hưởng lạc quá lâu rồi. Đã đến lúc Ma tộc chúng ta trở lại rồi.”
Khuôn mặt đầy vân đen của Ma Ngũ nở một nụ cười hiếm hoi: "Chỉ cần Tôn thượng trở lại Vạn Ma Quật, chúng ta sẽ có chỗ dựa vững chắc, khi hai vị Ma tôn còn lại trở về, chúng ta nhất định có thể phá vỡ hoàn toàn phong ấn, thống nhất Tu Tiên giới.”
Ma Phi bật cười nham hiểm: "Gần đây Ma tộc thế nào?"
"Mọi thứ đều ổn, theo chỉ thị của các Ma tôn, chúng ta đã tập trung vào khu vực biên giới giữa giới tu tiên và phàm nhân, ở đó linh lực yếu, qua nhiều năm phong ấn đã dần nới lỏng, Ma tộc dưới Trúc Cơ có thể tự do ra vào." Ma Ngũ cung kính đáp.
Hắn ta đã tự hủy Nguyên Anh, tu luyện lại từ Trúc Cơ để có thể ra ngoài, tìm tung tích của Ma tôn.
Nhưng hắn ta không hối hận, vì đại nghiệp của Ma giới, mọi hy sinh đều đáng giá.
"Kế hoạch đã triển khai đến đâu rồi?" Giọng Ma Phi mang theo một chút huyết tinh.
Kế hoạch mà hắn ta nhắc đến là âm mưu mà Ma tộc đã ấp ủ từ hàng ngàn năm trước, chỉ vì bị đám Linh tu phong ấn mà kế hoạch bị gián đoạn.
"Ma Tam đã thành công nghiên cứu ra Chú Ma Trận từ bốn năm trước, còn bắt được một số phàm nhân để thí nghiệm. Chỉ có điều tỷ lệ thành công chưa tới 50%, và vì lo sợ đám Linh tu phát hiện, chúng ta không dám hành động quá rõ ràng."
"Không sao, để bổn tôn trở về sẽ tự mình xem xét."
Chớp mắt, hai người bên bờ biển lại hóa thành luồng hắc khí bay đi, chỉ có điều hướng đi của họ hoàn toàn ngược lại với nhóm người Khương Trúc, bọn họ đi thẳng về phía Phàm giới.
Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn lặn sau ngọn núi, sắc trời trở nên tối dần.
Biển Linh Hải cuộn trào dữ dội, ở phía đông xa bỗng nhiên xuất hiện một con sóng khổng lồ.
Hai người bị sóng xô vào bờ, lớp kết giới yếu ớt bao bọc họ cuối cùng cũng không trụ được mà vỡ tan thành từng mảnh.
"Khụ khụ khụ."
Hai bóng người một lớn một nhỏ chậm rãi ngồi dậy, miệng mở lớn ho sặc sụa vì uống nước biển.
Đứa lơn là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, đứa nhỏ là một bé gái chỉ mới khoảng mười tuổi.
"Muội không sao chứ, hoàng muội?" Hoàng Phủ Hành vỗ lưng cho muội muội của mình, thấy nàng ấy vẫn còn khó chịu, bèn cõng nàng ấy lên.
"Giờ chúng ta đi đâu đây?" Mặt Hoàng Phủ Nhiễm tái nhợt hỏi.
Hoàng Phủ Hành cõng nàng ấy trên lưng, từng bước tiến về phía trước.
"Nhìn thấy ngọn núi đằng kia không? Quốc sư nói chỉ cần chúng ta vượt qua Linh Hải, rồi leo lên ngọn núi cao nhất là có thể tìm đến Cửu Trùng Nhai."
Thu Vũ Miên Miên
Hoàng Phủ Nhiễm cảm thấy mình đã đỡ hơn một chút, cố gắng leo xuống, nhìn ngó xung quanh.
Môi trường hoàn toàn khác lạ khiến nàng ấy cảm thấy rất tò mò.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");