Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt Lục Tiến u ám nhìn thoáng qua đám người Khương Trúc.
Chờ đến khi hắn ta xoay người, mọi người mới nhìn thấy hắn ta vậy mà lại bị mất một cánh tay.
Lần này tất cả mọi người đều ngây người, nụ cười trên môi Mục Trì cũng biến mất không còn tăm hơi.
“Lục Tiến... Ngươi...”
“Các ngươi không cần phải bày ra vẻ mặt đó.” Lục Tiến cười khẩy nói.
Từ sau khi hắn ta bị mất một cánh tay, tu vi giảm xuống một bậc, địa vị cũng không còn như trước.
Mặc dù trên danh nghĩa hắn vẫn là thủ tịch đại đệ tử nhưng Lương Thừa đã bắt đầu âm thầm tìm kiếm người thay thế.
Đây chính là sự thay đổi thất thường của lòng người trong Tu Tiên giới.
“Đại sư huynh, huynh không giải thích một chút sao, nếu người khác hiểu lầm tiểu sư muội thì nào?” Vũ Văn Vân nhíu mày, bất mãn nói.
“Đúng vậy, tiểu sư muội vừa trở về tông môn đã tự trách, quỳ suốt ba ngày, rõ ràng không phải lỗi của muội ấy.” Mạnh Tu vừa xuất quan đã nghe được chuyện này, còn cãi nhau với Lục Tiến một trận.
Lục Tiến lạnh lùng nhìn bọn họ.
Giải thích?
Hắn ta phải giải thích thế nào đây?
Trong bí cảnh lần trước, sau khi Lục Tiến cùng các đệ tử khác tỉnh lại thì phát hiện Tô Thiên Tuyết không thấy đâu, bọn họ lo lắng đi tìm khắp nơi.
Sau đó bí cảnh sụp đổ cũng không tìm thấy, nhưng sao bọn họ có thể trở về được, Tô Thiên Tuyết vẫn chưa có tung tích.
Bởi vậy bọn họ kiên trì đến giây phút cuối cùng mới rời khỏi bí cảnh, nhưng lúc ấy đã không còn kịp nữa rồi, tất cả các đệ tử đi vào đều bị vùi lấp, bản thân Lục Tiến cũng bị không gian xé rách mất một cánh tay.
Chờ đến khi hắn ta mang theo trọng thương, lòng đầy áy náy trở về tông môn thì lại nhìn thấy Tô Thiên Tuyết vẫn bình an vô sự ngồi trong viện.
Khoảnh khắc đó, hắn ta cảm thấy như mình đã sụp đổ.
Hắn ta xông đến chất vấn nàng ta tại sao lại tự ý rời đi.
Nàng ta lại bày ra vẻ mặt vô tội nói nàng ta cũng không biết, là do bí cảnh đưa nàng ta đến nơi khác.
Lục Tiến vốn không tin.
Sao bí cảnh có thể chỉ đưa mỗi mình nàng ta đi, hơn nữa còn chu đáo đưa cả thần thú của nàng ta đi cùng?
Nhưng Tô Thiên Tuyết là bảo bối của toàn bộ tông môn, lời nàng ta nói đương đương nhiên là đáng tin.
Bởi vậy người sai lại biến thành Lục Tiến.
Tông chủ trách mắng hắn ta không làm tròn trách nhiệm, khiến cho các đệ tử đi theo toàn quân bị diệt, không thu hoạch được gì.
Các sư đệ trách hắn ta không bảo vệ tốt tiểu sư muội, để cho thần thú bị người ta lấy mất tinh huyết.
Các đệ tử khác trách hắn ta không phân biệt đúng sai, làm tổn thương tiểu sư muội.
Tô Thiên Tuyết đỏ mắt xin lỗi, tự nguyện quỳ ba ngày, các đệ tử khác thấy vậy làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng ta chịu khổ một mình, bởi vậy cũng quỳ ba ngày.
Tông chủ tức giận đến mức mặt mày tái mét, mắng hắn ta chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.
Lục Tiến có miệng mà không thể nói, cuối cùng lại bị nhốt vào phòng cấm, không ai quan tâm.
Còn Tô Thiên Tuyết thì sao?
Nàng ta đang được cả tông môn vây quanh tung hô.
Tất cả mọi người đều khen ngợi nàng ta thiên phú dị bẩm, không những đột phá đến Trúc Cơ đỉnh phong mà còn ký kết khế ước với thần thú, giúp Phong Thanh Tông nở mày nở mặt.
Tô Thiên Tuyết áy náy nói: “Là muội có lỗi với đại sư huynh, các vị sư huynh đừng nói nữa, đáng lẽ muội nên quay lại tìm bọn họ, đều là lỗi của muội, đại sư huynh trách muội cũng đúng.”
“Tiểu sư muội, đã nói là không trách muội rồi, là do bọn họ vô dụng, ngay cả một Trúc Cơ như muội cũng không bảo vệ được.”
“Đại sư huynh thật quá đáng, không nói đạo lý chút nào, tiểu sư muội đừng đau lòng, chúng ta sẽ bảo vệ muội.”
Nghe những lời người phía sau nói xong, lửa giận trong lòng Lục Tiến càng lúc càng lớn nhưng lại không thể xả giận, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Chỉ trách bản thân hắn ta ngu muội, hối hận vì trước kia đã đối xử tốt với nàng ta như vậy.
Đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng chuông, bốn phía lập tức trở nên ồn ào.
Khương Trúc ngẩng đầu: “Chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Thiền Tâm có chút nghiêm trọng: “Thiên Chung, có người xin giúp đỡ.”
…
Đài Quan Nguyệt.
Các vị tông chủ cùng trưởng lão của các đại tông môn đều đang tụ tập ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-84-nhat-dinh-phai-de-tien-nhan-nghe-thay.html.]
“Chúng ta đã phái người đi kiểm tra khắp nơi, phong ấn không có dấu hiệu bị nới lỏng.”
Người của Vạn Phật Tông lên tiếng: “Nhưng mà người của bổn tông đúng là có cảm nhận được ma khí, chính là ở trong bí cảnh lần trước.”
Độ Chân và Tam Thanh đi theo sau lưng cẩn thận thuật lại tình hình lúc đó.
Người của Quy Nhất Tông suy đoán: “Có lẽ là còn sót lại ma vật nào đó? Dù sao thì bí cảnh lần trước cũng nối liền với chiến trường thượng cổ.”
“Cũng không loại trừ khả năng này.”
“Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, Vạn Quân Kiếm đã xuất thế, thế đạo sắp đại loạn rồi, hơn nữa trưởng lão của bổn tông đêm qua quan sát thiên tượng, thấy ma sát tinh lúc sáng lúc tối, e là sắp có đại họa ập đến.”
Người của Vô Cực Kiếm Tông cũng đột nhiên lên tiếng: “Kiếm Tông chúng ta cũng nhận được tin tức, dự cảm lần này sẽ không yên ổn.”
Đúng lúc này trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng chuông lớn.
Tiếng chuông này ẩn chứa Thiên Địa Chi Lực, từng lớp từng lớp khuếch tán ra xung quanh, truyền khắp ngóc ngách của Tu Tiên giới.
Mọi người trong phòng nghe thấy đều đứng ngồi không yên.
“Thiên Chung, có người gõ Thiên Chung!”
…
“Hoàng huynh, có được không?”
Hoàng Phủ Nhiễm vừa khóc vừa ngoái đầu nhìn về phía người đầy m.á.u nằm trên đất.
Thu Vũ Miên Miên
Huynh muội bọn họ phải mất một tháng trời mới có thể leo lên Cửu Trọng Nhai nhưng mà Tu Linh giới nguy hiểm trùng trùng, đồ mà quốc sư đưa cho bọn họ vốn không đủ dùng.
Hoàng Phủ Nhiễm khóc đến mức nước mắt giàn giụa, bổ nhào vào người hắn ta, khóc nức nở: “Hoàng huynh, huynh nói chuyện đi, huynh đừng chết, huynh đừng c.h.ế.t mà.”
“Đừng dừng lại... Đừng dừng lại...” Hoàng Phủ Hành nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, hơi thở thoi thóp nói.
“Nhất định phải để cho tiên nhân nghe được...”
“Được, muội đi gõ chuông, muội đi gõ chuông.”
Hoàng Phủ Nhiễm đứng dậy, nhón chân với tới cái chày gõ chuông, gió lạnh trên núi thổi khô nước mắt trên mặt nàng ấy.
“Boong boong boong!”
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Trong chớp mắt, trên trời xẹt qua mấy ngôi sao băng.
Vài người vốn nên ở đài Quan Tinh, giờ phút này lại xuất hiện ở Cửu Trọng Nhai.
Hoàng Phủ Nhiễm nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, lập tức hiểu được đây chính là tiên nhân, nàng ấy khóc lóc quỳ xuống đất: “Cầu xin tiên nhân cứu hoàng huynh của ta, cầu xin tiên nhân.”
Tông chủ Vạn Phật Tông, Vô Tướng cúi đầu nhìn đứa trẻ nằm trên mặt đất, cho hắn ta uống một viên đan dược để giữ mạng.
Đứa trẻ kia bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều bị linh lực chấn nát, kinh mạch xương cốt đều đứt đoạn.
Trừ phi tìm được thiên tài địa bảo có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, nếu không chắc chắn phải chết.
Hoàng Phủ Hành cảm thấy cơ thể ấm áp, giãy giụa giơ tay, yếu ớt nói: “Đưa đồ cho bọn họ, Tiểu Nhiễm... Mau đưa cho bọn họ...”
Hoàng Phủ Nhiễm lau nước mắt, vội vàng lấy một lệnh bài từ trong n.g.ự.c ra, cắn rách ngón tay nhỏ m.á.u vào.
Lệnh bài lập tức hóa thành một ảo ảnh.
Cảnh tượng bên trong ảo ảnh khác với Tu Tiên giới, đó là một nơi giống hoàng cung, một nam nhân mặc long bào và một nam nhân mặc áo bào đỏ đồng thời hành lễ.
Vô Tướng nhìn gương mặt quen thuộc, trong lòng đã biết thân phận của hai huynh muội này.
“Hoàng đế Hoàng Phủ Chước của vương triều Vân Tần, đặc biệt nhờ lệnh bài này cầu xin các vị tiên nhân ra tay tương trợ.”
Vị hoàng đế kia ước chừng chỉ hơn bốn mươi tuổi, tóc mai đã điểm bạc, già nua tiều tụy, cực kỳ cung kính nói: “Ba năm qua, dân chúng vương triều Vân Tần của ta bỗng nhiên mất tích hơn ba vạn người, phàm là quan viên được phái đi điều tra đều một đi không trở lại. Mặc dù quốc sư có chút tiên lực nhưng vẫn không thể nào tra được tung tích của những người mất tích, cũng không biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của các quan viên, cả vương triều hoang mang lo sợ, nếu có tiên nhân nào đồng ý đến giúp đỡ, chỉ cần là chuyện vương triều có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết sức lực.”
Trong ánh mắt Hoàng Phủ Chước ẩn chứa nước mắt.
“Ngoài ra, phàm nhân chúng ta còn có chút tư tâm, nghe đồn người gõ vang Thiên Chung tất có tiên mạch, tình thế cấp bách, bất đắc dĩ phải phái ấu tử, ấu nữ đến Tiên giới.”
“Nếu lúc tiên nhân nhìn thấy lệnh bài này, chúng nó còn sống, xin tiên nhân hãy ra tay bảo hộ chúng chu toàn. Nếu chúng nó đã mất, xin tiên nhân hãy đưa thi cốt của quay chúng về.”
“Ta xin lấy Long khí thiên tử của mình, bày tỏ lòng cảm tạ.”
Nói xong, chỉ thấy người trong ảo ảnh cầm bảo kiếm thiên tử rạch một đường trên lòng bàn tay.
Một luồng chính khí xuyên qua ảo ảnh, rót vào cơ thể của tất cả mọi người ở đây.
Mặc dù rất yếu nhưng lại là Long khí của thiên tử tinh khiết nhất, mang theo thần lực mà phàm nhân đời đời kiếp kiếp tín ngưỡng.
Ảo ảnh biến mất, Hoàng Phủ Nhiễm đang quỳ trên mặt đất bỗng nhiên dập đầu, nức nở nói: “Xin tiên nhân cứu vương triều Vân Tần của chúng ta.”
“Cứu người trước đã, chuyện còn lại từ từ thương nghị.”
Vô Tướng ôm Hoàng Phủ Hành trên mặt đất, trong nháy mắt đã mang theo mọi người rời khỏ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");