Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lời trưởng lão vừa nói xong, Đại hội tông môn chính thức bắt đầu.
Chờ sau khi những người không tham gia tỷ thí lui hết về phía khán đài, một kết giới vô hình lập tức ngăn cách khán đài và khu vực tỷ thí ở giữa.
Lục tục đã có đệ tử xuất trình lệnh bài tông môn, tiến vào không gian lôi đài, những lôi đài có người đều được đồng bộ chiếu ra ngoài.
Tổng cộng có hơn mười lôi đài, nhìn sơ qua hầu như đều là người của Kiếm Tông.
“Tiểu sư muội, chúng ta cố gắng tránh người của Kiếm Tông ra, kiếm tu bọn họ đều là cao thủ tỷ thí một đối một, trận đầu tiên bọn họ nhất định sẽ dẫn trước.” Huyền Tịch kéo Khương Trúc nhỏ giọng nói.
Thiền Tâm gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta nên đấu với người của những tông môn khác trước.”
Khương Trúc ngẩng đầu nhìn về phía không gian lôi đài.
Đã có một đệ tử xui xẻo của Phong Thanh Tông đối đầu với người của Kiếm Tông.
Bị đánh đến vô cùng thảm thiết, mặc dù không đến mức bị nghiền ép nhưng cũng mất hết mặt mũi.
Mục Trì đi tới, thản nhiên nói lời châm chọc: “Chậc chậc, người của Phong Thanh Tông đúng là không sợ c.h.ế.t mà, tu vi không cao hơn kiếm tu một cảnh giới, cơ bản là lên đó làm bia đỡ đạn.”
Nói rồi hắn chuyển hướng sang Khương Trúc: “Tiểu Trúc Tử, hay là ngươi đấu với ta một trận?”
Khương Trúc im lặng trợn mắt.
Ngươi đường đường là Kim Đan kỳ, lại muốn thách đấu với một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ như ta, ngươi có biết xấu hổ hay không?
Nhưng bọn họ nói không sai, nếu đơn đấu, kiếm tu quả thực là vô địch trong cùng cảnh giới.
Khương Trúc sờ Lôi Thần bên hông.
Nhưng ai nói nàng không thể là kiếm tu?
Không đánh lại kiếm tu, vậy thì gia nhập kiếm tu!
Bên này, Huyền Tịch và Thiền Tâm bàn bạc rất lâu, kết quả vừa quay đầu lại đã thấy tiểu sư muội cầm lệnh bài tông môn đi lên.
???
Vậy chẳng phải những gì bọn họ vừa nói đều vô dụng sao?
Mấy người Mục Trì cũng ngơ ngác đứng nhìn, sau đó nhìn nhau, đồng loạt lấy ghế ra ngồi xuống.
Thời gian còn sớm, bọn họ cũng không vội tỷ thí, hơn nữa, rất hiếm khi thấy Khương Trúc chịu thiệt.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn Lưu Ảnh thạch, nhất định phải ghi lại đoạn lịch sử đen tối này để còn xem đi xem lại.
Phía trên lôi đài, Khương Trúc quét lệnh bài, thuận lợi tiến vào không gian lôi đài, khi hai bên đều đã đứng trên lôi đài, phía trên tự động hiện lên tông môn, tên họ và cảnh giới của mỗi người.
“Là Vương Bất Phàm của Vô Cực Kiếm Tông, ta biết hắn ta, kẹt ở Trúc Cơ trung kỳ khá lâu rồi, rất giỏi Vô Cực Kiếm Thuật.”
Vô Cực Kiếm Thuật là công pháp nổi tiếng nhất của Vô Cực Kiếm Tông, tất cả đệ tử nội môn đều phải học.
Bộ kiếm pháp này thần kỳ ở chỗ cho dù cảnh giới của người thi triển cao bao nhiêu, nó đều có thể phát huy uy lực mạnh nhất ở cảnh giới đó.
Năm đó, tổ sư khai sơn của Vô Cực Kiếm Tông đã dựa vào Vô Cực Kiếm Thuật để khai tông lập phái.
Nghệ Phong Dao vui sướng khi thấy người gặp họa: “Vận khí của Tiểu Trúc Tử đúng là không tốt, người đầu tiên đã mạnh như vậy rồi, thôi không nói nữa, ta đã lấy Lưu Ảnh thạch ra rồi, không có một trăm linh thạch thượng phẩm thì đừng hòng muốn ta xóa.”
Trương Đồng đột nhiên nghiêm mặt phản bác: “Nghệ Phong Dao, sao ngươi có thể đối xử với Tiểu Trúc Tử như vậy?”
Nghệ Phong Dao: “?”
Thu Vũ Miên Miên
Trương Đồng nghiêm túc nói: “Khoảnh khắc huy hoàng thế này nhất định phải dùng hai miếng Lưu Ảnh thạch để ghi hình lại, lỡ như không ghi hình được thì sao, ngươi đúng là không biết lo xa.”
Nói rồi, hắn ta âm thầm lấy ra ba, bốn khối Lưu Ảnh thạch, còn cẩn thận chọn góc độ, đảm bảo dù Khương Trúc có bị đánh bay từ hướng nào cũng có thể ghi lại toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt nàng.
Mục Trì và Bạch Tử Mục: “...”
Huyền Tịch và Thiền Tâm: “...”
Nghệ Phong Dao thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-90-khong-danh-lai-kiem-tu-thi-gia-nhap-kiem-tu.html.]
Hù c.h.ế.t ta, ta còn tưởng các ngươi lén lút kết liên minh với nhau thì ra vẫn là cái bản tính này.
Có lẽ do danh tiếng của Khương Trúc trước trận đấu quá vang dội, khiến cho không chỉ các tông môn lớn đều đặc biệt chú ý mà phản ứng của người xem cũng cực kỳ mãnh liệt.
Cuối cùng bọn họ đành phải phóng to hình ảnh lôi đài của Khương Trúc lên.
Mọi người nhìn thấy trên màn hình, hai người đang giằng co với nhau.
“Vị sư huynh này, mời huynh ra tay trước.” Khương Trúc đặt Ma Vương sang một góc lôi đài, mỉm cười nói.
Vương Bất Phàm khựng lại.
Vốn dĩ hắn ta định nhường nàng một chiêu.
“Vậy đắc tội!”
Nói rồi, hắn ta xoay cổ tay, nắm chặt linh kiếm đ.â.m tới.
Nơi mũi kiếm đi qua, kiếm ảnh dày đặc như thoi đưa.
Công kích của Vương Bất Phàm cực kỳ mạnh mẽ, quả nhiên giống như lời đồn, hắn ta rất am hiểu Vô Cực Kiếm Thuật.
Khương Trúc bị ép phải giơ Lôi Thần lên đỡ nhưng vẫn bị đánh lui về phía sau, hổ khẩu tê dại.
“Sư muội, vì sao không xuất chiêu?” Vương Bất Phàm khó hiểu nhìn nàng.
Khương Trúc cố gắng ổn định thân hình để không bị rơi xuống lôi đài, nàng lắc lắc cánh tay tê dại, nói: “À, huynh cứ đánh tiếp đi, ta chờ một lát.”
Chủ yếu là nàng vẫn chưa học được chiêu nào.
Vương Bất Phàm mím môi, cho rằng nàng không coi trọng trận tỷ thí này, trong lòng có chút tức giận, hắn ta lại cầm kiếm xông lên.
Lần này hắn ta đánh còn mạnh hơn trước, hai thanh kiếm va chạm, phát ra tiếng kim loại va đập chói tai, Khương Trúc gần như bị áp chế hoàn toàn, không có chút sức phản kháng.
Trên khán đài và khu vực chờ tỷ thí vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Đệ tử Vạn Phật Tông đó bị gì vậy, sao lại đi đánh với kiếm tu cùng cảnh giới, hơn nữa đối phương còn là người vừa đột phá Trúc Cơ trung kỳ.”
“Haiz, xem ra Kiếm Tông lại thắng rồi, mới có một lúc mà bọn họ đã thắng ba trận liên tiếp.”
“Trong cùng cảnh giới, quả nhiên kiếm tu vẫn là mạnh nhất, nói thật có khi nào trận tỷ thí này là do Kiếm Tông sắp đặt không?”
Mục Trì cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Tiểu Trúc Tử như vậy là không được, cứ né tránh mãi thì sao được, cầm kiếm đánh hắn ta hai cái đi chứ.”
Nghệ Phong Dao giả vờ lau nước mắt, tay cầm Lưu Ảnh thạch không hề run: “Nhìn Tiểu Trúc Tử nhà ta bị đánh kìa, mặt mày xám xịt, thật thảm.”
Bạch Tử Mục nói: “Nghe lời, lần sau chúng ta không đánh nữa.”
“Không còn cách nào khác, ai bảo đối phương là kiếm tu chứ, hi vọng muội ấy có thể rút kinh nghiệm, lần sau đừng có đánh với kiếm tu nữa, tự rước khổ vào thân.”
Trương Đồng vừa nói vừa cười gian xảo, lấy một khối Lưu Ảnh thạch khác ra.
Cơ hội tốt như vậy mà không vặt lông Khương Trúc một phen thì thật có lỗi với trời đất.
Hí hí hí!
Đúng lúc mọi người đang thở dài, tiếc nuối không thôi, cảnh tượng trên màn hình đột nhiên thay đổi.
Tia lửa b.ắ.n tung tóe, Vương Bất Phàm tung một cước đá thẳng vào n.g.ự.c Khương Trúc.
Dù Khương Trúc đã kịp thời dùng Lôi Thần đỡ trước n.g.ự.c nhưng vẫn bị đá bay ra xa mấy mét, mũi chân ma sát với mặt đất tạo thành tia lửa.
Vương Bất Phàm lạnh mặt đuổi theo, đ.â.m thẳng một kiếm về phía nàng.
Hai chân Khương Trúc đột nhiên dừng lại, cả người bay lên cao, sau đó đáp xuống, giẫm lên thanh kiếm, ép chặt nó xuống đất.
Vương Bất Phàm đang định huy động linh lực toàn thân, rút kiếm ra thì bỗng nhiên nghe thấy nàng cười khẽ.
“Sư huynh, đến lượt ta rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");