Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong khoảnh khắc Vương Bất Phàm ngẩn người, trường kiếm trong tay Khương Trúc xoay hai vòng, sau đó dùng chiêu thức giống như đúc đánh tới đối diện, mới đầu còn có vẻ không lưu loát, nhưng chiêu sau lại càng sắc bén hơn chiêu trước.
Thân hình Khương Trúc biến đổi liên tục, toàn thân nhảy vọt tới giữa không trung tránh kiếm quang vung tới, trường kiếm trong tay vung lên, mạnh mẽ đánh tới.
Vương Bất Phàm vội lùi lại hai bước, giơ kiếm cản lại.
Một âm thanh kim loại va chạm dữ dội lại lần nữa vang vọng toàn bộ không gian, chấn động đến nỗi bốn phía yên tĩnh như nước lặng.
Vương Bất Phàm cảm nhận được chiêu thức và sức mạnh quen thuộc, đồng tử không khỏi co lại.
Hắn ta đã luyện chiêu này ngàn vạn lần, làm sao lại không biết đây là gì.
Kiếm thuật Vô Cực!
“Ngươi… Ngươi biết kiếm thuật Vô Cực?”
Vương Bất Phàm vừa nói xong, khán giả vốn còn trong nỗi khiếp sợ cuối cùng cũng kinh hãi bật dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt chưa từng rời khỏi màn hình chiếu.
Bọn họ không muốn bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
Khương Trúc mỉm cười, càng ép thêm sức vào thanh kiếm trong tay, hai thanh kiếm đụng vào nhau phát ra âm thanh chói tai.
Sau đó lại mượn lực cánh tay, một cú lộn nhào đá đối phương lui về phía sau vài bước, suýt nữa ngã sấp xuống, mà chính nàng thì vững vàng quay về.
Khương Trúc đứng cầm kiếm, lôi quang di chuyển từ đầu đến đuôi Vạn Quân Kiếm trong tay, lưỡi kiếm đen bạc hiện lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Nốt chu sa trên trán dường như càng đỏ hơn một chút, tôn lên cả người trắng như sứ của nàng.
Bỗng nhiên, tiếng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên trong không gian: “Có biết sơ sơ.”
Vương Bất Phàm giống như nhớ tới cái gì đó, đè hoảng sợ trong lòng xuống, nhìn chằm chằm thiếu nữ đối diện, hỏi: “Vừa rồi ngươi không ra chiêu, chính là đang học ta?”
Khương Trúc mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Vạn Phật Tông không dạy nàng, chẳng phải chỉ có thể học trực tiếp thôi sao?
Bên ngoài sân đã sớm dậy lên sóng to gió lớn.
Các trưởng lão trên đài cao kinh hãi đến nỗi sắp rớt cả hai mắt tròng mắt xuống, trong lòng vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc..
“Tiểu đệ tử này của Vạn Phật Tông các ngươi thật sự nhìn một lần là biết à?” Tuy Vân Trung Kiếm Tôn hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Đây cũng là lần đầu tiên các trưởng lão Vạn Phật Tông biết.
Bọn họ chỉ biết là Niệm Nhất tự suy nghĩ ra một số công pháp hiếm lạ, không ngờ độ nhạy cảm của nàng đối với công pháp đã đến trình độ xem một lần là có thể học được.
Đương nhiên, các trưởng lão Vạn Phật Tông không thể biểu hiện vẻ mặt kinh ngạc trước mặt người ngoài được.
Một hai lão thần ở đây đều là bộ dạng “Các ngươi ngạc nhiên chưa”.
“Đệ tử này ghê gớm thật, Vạn Phật Tông các ngươi lại có thêm một thiên tài.”
“Rõ là như thế rồi, thiên phú này đúng là làm người khác hâm mộ, nếu đứa nhỏ này mà ở Quy Nhất Tông, chúng ta nâng niu còn không hết.”
Không có tông môn nào trách tội đệ tử Vạn Phật Tông tự ý tự học công pháp của tông môn khác, quan trọng là không cách nào trách tội được.
Người ta chỉ niệm chứ không đi trộm công pháp, dựa vào thực lực của bản thân nhìn một lần lập tức không thầy cũng tự thông tỏ.
Chẳng lẽ trách nàng quá thiên tài à? Cảnh cáo nàng dù học được nhưng không được dùng?
Thu Vũ Miên Miên
Tốt xấu gì bọn họ cũng là đại năng trong mắt thế gian, không thể hơn thua như vậy được.
Nghe mọi người khen ngợi, sắc mặt Lương Thừa, tông chủ Phong Thanh Tông lại trở nên vô cùng khó coi.
Niệm Nhất này chính là Khương Trúc, hắn ta biết.
Lúc trước nhiều lần Tô Thiên Tuyết trở về tìm hắn ta khóc lóc kể lể, nói Khương Trúc đến Vạn Phật Tông, không hề nhớ tình nghĩa trước kia chút nào.
Nhưng hắn ta vẫn không để trong lòng.
Một đứa linh căn hỗn tạp đi rồi thì đi luôn đi, đỡ phải mất mặt Phong Thanh Tông bọn họ, huống chi mười mấy tuổi vẫn còn Luyện Khí kỳ, đời này cũng thành phế vật, khó có thể thăng lên Trúc Cơ hay tạo ra bất kỳ sóng gió gì.
Kết quả lúc gặp lại, chưa nói đến việc nàng đã lên đến Trúc Cơ, còn bị Luyện Khí Các và đám người Vạn Phật Tông kia xem thành bảo bối cướp tới cướp lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-91-hoc-truc-tiep-kiem-thuat-la-nhung-tu-that-xa-la.html.]
Bây giờ còn thể hiện ra loại thiên phú kinh người này.
Trong lòng Lương Thừa hối hận vì đã để nàng đi dễ dàng như vậy, lại sinh ra phẫn nộ vì nàng lừa gạt hắn ta.
Nhưng nếu nàng đã rời khỏi Phong Thanh Tông, hắn ta cũng sẽ không cần nàng nữa.
Hơn nữa, cho dù nàng thay đổi như thế nào, sự thật linh căn hỗn tạp luôn không thay đổi được, so với Thiên Tuyết mà nói thì còn kém xa.
Lương Thừa đè nén khó chịu trong lòng, bình tĩnh ngồi tại chỗ, lạnh lùng nhìn đám người ồn ào phía dưới.
Người ở khán đài đã sớm toàn bộ rời khỏi chỗ ngồi, từng người một chen chúc nhào vào kết giới, muốn gần hơn một chút với màn hình chiếu, sợ là bản thân nhìn lầm.
“Mẹ kiếp, có phải ta nhìn lầm rồi không vậy, nàng học trực tiếp kiếm thuật Vô Cực của Vô Cực Kiếm Tông à?”
“Học trực tiếp kiếm thuật, một từ thật xa lạ.”
“Mẹ ơi, nhìn một lần đã biết ngay? Thoại bản cũng không dám viết như vậy.”
“Vô Cực Kiếm Tông khóc muốn xỉu rồi, vì một trận Đại Bỉ mà công pháp tuyệt thế tốt như vậy bị đệ tử Vạn Phật Tông đệ tử học mất rồi.”
“Nhìn kìa nhìn kìa, đệ tử ở khu đợi thi đấu cũng bị dọa rồi, cười c.h.ế.t ta mất.”
“Mồ hôi chảy đầm đìa rồi haha.”
Mọi người xem màn hình chiếu đồng thời còn không quên nhìn thoáng qua khu đợi thi đấu phía trước, quan sát sắc mặt các đệ tử.
Trong khu thi đấu đúng là yên tĩnh như gà.
Mắt các đệ tử Kiếm Tông đều đỏ lên, cảnh tượng trước mắt không hề thay đổi.
“Ta luyện kiếm thuật Vô Cực nhiều năm, chỉ trong chốc lát đã bị nàng học rồi à?” Đệ tử Kiếm Tông muốn nói lại thôi.
Nếu nói ra thì sẽ làm cho bọn họ trông rất ngốc.
"Vậy khi thi đấu với nàng cần dùng công pháp, hay là không cần?” Một vị đệ tử đã hồn xiêu phách lạc hỏi.
Không thể không nói vấn đề này thật sự quá khó giải quyết.
Nói dùng thì thi đấu một hồi, bọn họ lại lôi ra toàn bộ công pháp Vô Cực Kiếm Tông, đối phương càng đánh càng mạnh, đây đúng là không có công lý mà.
Nói không dùng, vậy bọn họ lấy cái gì đánh đây? Đi lên c.h.é.m thẳng à?
Tập thể đệ tử Kiếm Tông tự bế.
Trong không gian võ đài vẫn còn tiếp tục thi đấu, trong thời gian Vương Bất Phàm sững sờ, Khương Trúc không ngừng tấn công.
Có lẽ là kiếm thuật Vô Cực của hắn ta dùng quá tốt, Khương Trúc học được tinh túy đầy đủ dáng vẻ, cho nên chỉ cần rơi vào thế hạ phong trong nháy mắt, sẽ khó có thể trở lại thế cục hòa nhau.
Bất tri bất giác, hắn ta đã bị ép tới biên giới võ đài.
“Keng——”
Lại là một âm thanh kiếm va chạm, tử lôi quanh quẩn trên võ đài, chiếu lên khiến bầu trời bừng sáng trong chớp mắt.
“Sư huynh, ngươi sắp bị loại rồi.” Kiếm quang lóe lên, chiếu rọi sự gian manh trong mắt Khương Trúc.
Tinh thần Vương Bất Phàm hoảng hốt, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt mạnh như vũ bão, sắc bén không thể ngăn chặn được.
Có lẽ từ lúc biết được kiếm thuật Vô Cực mà mình tu luyện nhiều năm bị đối phương dễ dàng học được, hắn ta cũng đã bị ép liên tiếp tháo chạy, thất bại hoàn toàn.
Bỗng nhiên, chỉ thấy tay thiếu nữ nắm chuôi kiếm lại di chuyển, tựa như ánh trăng nhô lên từ mây đen, chói mắt rực rỡ, đó là chiêu cuối cùng của kiếm thuật Vô Cực.
Mắt Vương Bất Phàm bị chói đến nheo lại, cảm giác có gió thổi qua bên tai.
Chờ hắn ta khôi phục tinh thần lại, một sợi tóc đen chậm rãi rơi xuống từ bên tai, hắn ta đưa tay nắm lấy, nhìn thiếu nữ trước mặt giơ kiếm chắp tay với hắn, thản nhiên cười nói.
“Sư huynh, đa tạ.”.
Vương Bất Phàm ổn định tinh thần, sau một lúc lâu mới chắp tay nói: “Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(1).”
“Võ đài tuyên bố, Vạn Phật Tông, Niệm Nhất thắng.”
(1) Trong cuộc sống này, có nhiều người giỏi hơn chúng ta.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");