Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Tam Anh Yêu Em
  3. Chương 4: Băng qua đường.
Trước /113 Sau

Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 4: Băng qua đường.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngày hôm sau, Lâm Chi đi làm. Hôm nay, cô làm chung ca với cửa hàng trưởng hay còn gọi là quản lý chính của cửa hàng này.

Quản lý đợi mọi người đến đủ thì bắt đầu một cuộc họp. Sắc mặt của quản lý nhìn vẫn khá bình thản, nhưng còn mọi người xung quanh thì lại không thấy như thế. Bọn họ trông giống như là sắp bị mất sổ gạo vậy.

Lâm Chi chợt cũng phải cảm thấy căng thẳng. Cô không dám chắc nhưng có lẽ mọi người có biểu cảm như vậy là do ngày hôm qua. Ngày mà ông chủ lớn đã đến cửa hàng, quát mắng cho Trịnh Hải một trận.

Quả thật những gì Lâm Chi nghĩ đã không hề sai. Quản lý đã thông báo về việc tổng giám đốc tức ông chủ đã ra chỉ thị đơn phương chấm dứt hợp đồng với toàn bộ nhân viên trong cửa hàng. Thông báo vừa đưa ra, ai náy mặt mày đều tái mét, có người còn bật khóc nữa.

Lâm Chi đã đoán được nhưng cảm giác vẫn như bị té xuống đất từ chỗ cao. Ông chủ nói là làm sao? Cô cho dù đã nghe rất rõ bên tai lời của ông chủ khi đó, nhưng cô lại không nghĩ chuyện ấy sẽ là thật.

Quản lý quan sát nhân viên và nói: Ngoại lệ của chỉ thị này có hai trường hợp.

Khi quản lý nói như vậy thì mọi người bỗng có một hy vọng. Họ dồn hết ánh mắt vào miệng của quản lý để chờ cô ấy nói.

Đó là tôi và nhân viên thực tập Lâm Chi.

Câu nói được thốt ra như kéo mọi người xuống đáy, thậm chí họ còn tỏ ra tức giận.

Là chị thì còn có thể chấp nhận được, nhưng tại sao lại là Lâm Chi? Cô ấy có năng lực hơn tụi em ư?

Quản lý bình tỉnh nhìn cô nhân viên đang có thái độ bức xúc: Ông chủ chọn Lâm Chi chỉ đơn giản với một lý do. Đó là cô ấy đẹp!

Các nhân viên ngỡ ngàng nhìn quản lý. Quản lý nói tiếp: Các bạn còn dám đứng đây mà nhắc đến năng lực ư? Các bạn có biết chính vì hai cái chữ năng lực ấy mà toàn bộ các bạn đều bị đuổi không? Tôi đã nhắc nhỡ các bạn rất nhiều lần, rất rất là nhiều lần! Là ông chủ Dương là người cực kỳ khó tính! Làm việc trong cửa hàng các bạn phải luôn chú ý quan sát, nhất là những lúc ông chủ đi check store. Nhưng rồi sao? Ngày hôm đó, các bạn đã làm gì khi mà ông chủ bước vô cửa hàng lại không một bạn nhân viên nào nhận ra?

Ông chủ không có ý lộ diện, với lại lúc đó cũng đông khách nên tụi em cũng khó mà! Một nhân viên nam nói.

Quản lý nhìn qua bạn nhân viên đó: Kiện Toàn, em nói như vậy thì có khác nào là em quên tiêu chí số 2 của công ty. Đó là phải biết quan sát và phát hiện tiếp cận khách hàng tiềm năng. Chị thật không hiểu nỗi các em làm sao nữa? Khi gặp khách VIP thì các em phải đẩy mạnh việc tư vấn, giới thiệu sản phẩm. Trừ trường hợp khách thường thì hầu như họ chỉ thích tư vấn khi họ muốn. Hoặc là họ sẽ tự mình tìm hiểu những món mà họ cần mua, vì thế việc tư vấn không thể quá đà được. Nhưng chả có bạn nào trong đây nắm bắt rõ điều đó thì phải? Người như ông chủ bước vào cửa hàng sẽ được đánh giá là khách gì? Khách thường hả?

Quản lý nhướng mày hỏi rồi nhìn các nhân viên: Các em nhìn nhận như vậy nên không có ý định tư vấn nhiều bên tai ông chủ có phải không?

Các nhân viên im lặng không biết phải nói gì.

Để nhận dạng khách hàng tiềm năng các em đều đã được đào tạo rồi mà, cuối cùng vấn đề này vẫn bị ông chủ chú ý đến.

Quản lý ngưng lại rồi thở ra một hơi dài: Chị rất tiếc! Chị cũng rất muốn giúp các em, nhưng lỗi này ông chủ không muốn bỏ qua. Hợp đồng của tất cả sẽ được chấm dứt và bồi thường theo đúng quy định của nhà nước. Ngày thực hiện là ngày hôm nay.

Ngày hôm nay cửa hàng tuy có nhân viên đến mở cửa nhưng cuối cùng lại chẳng thể mở cửa. Mọi người không ủ rũ thì cũng ứa nước mắt, ngậm ngùi thu dọn những gì của riêng mình, ôm nhau cái chào tạm biệt rồi ra về. Phó quản lý Trịnh Hải cũng đã nhận được thông báo đuổi việc, hậu quả của tên này chẳng oan chút nào. Nhưng còn các nhân viên ở đây? Tuy họ cũng không phải hoàn toàn là tốt nhưng Lâm Chi lại thấy xót xa.

Lâm Chi suy nghĩ, mắt hạ thấp. Khi mọi người chuẩn bị ra về thì Lâm Chi bỗng lớn tiếng nói: Khoan đã!

Mọi người nhìn Lâm Chi, cô ấy nói: Tại sao chúng ta không thử cầu xin ông chủ? Công việc này nếu các bạn yêu quý và muốn gắn bó thì đừng từ bỏ dễ dàng như vậy.

Một nhân viên nói: Cô nói thì dễ lắm. Vừa nãy cô không nghe quản lý nói là ông chủ Dương thuộc hạng người rất khó tính hay sao?

Lâm Chi nói: Tôi không tin là con người thì sẽ không có sự xúc động. Hãy viết một tờ giấy xin lỗi và cam kết thay đổi thái độ làm việc. Tôi nhất định sẽ giúp mọi người thuyết phục được ông chủ.

Quản lý lên tiếng: Lâm Chi sẽ rất khó! Vì nếu ông chủ đã không muốn lắng nghe thì cô có nói hay đưa tờ giấy gì cũng sẽ vô ích.

Lâm Chi trong đôi mắt sáng lên một niềm tin: Chẳng phải chị đã ví ông chủ như một khách hàng ư? Thuyết phục ông chủ cũng giống như là thuyết phục một khách hàng khó tính vậy. Mọi người hãy xem đây là một cơ hội để chúng ta thể hiện kỹ năng bán hàng của mình đi!

Những gì Lâm Chi nói từng chút đã truyền lửa và cảm hứng cho các nhân viên. Họ bắt đầu suy nghĩ và rồi có người đã vỗ tay, tiếng vỗ tay ban đầu chỉ có một, nhưng sau đó là toàn bộ. Mọi người đã ủng hộ cho Lâm Chi. Lâm Chi mỉm cười, cô đưa tay lên nắm lại: Cùng cố gắng nào các bạn!

Với ý chí muốn giúp cho các đồng nghiệp, Lâm Chi đã sẵn sàng đương đầu với thử thách. Cô xem đây như là một cơ hội và sự trải nghiệm cho bản thân. Vậy nên, cả một buổi tối Lâm Chi đã phải thức để tập luyện cách nói chuyện và thuyết phục ông chủ. Mãi cho đến 4h30p sáng Lâm Chi mới ngủ được một chút.

Đoạn đã đến trụ sở chính.

Lâm Chi bước xuống xe, cô thanh toán tiền cho tài xế Grap. Lâm Chí đứng bên lề đường, cô nhìn tòa cao ốc cao ngất ngưỡng ở trước mặt với số tầng cô còn không đếm nỗi. Nhìn lên mà Lâm Chi muốn sái cả cô.

Lâm Chi thôi ngước nhìn, lúc này cô lại kéo túi sách ra nhìn phong bì có chứa thư của các nhân viên. Lâm Chi nhớ trước khi đi quản lý có điện cho cô, chị ấy tán dương sự nỗ lực của cô vì các nhân viên nhưng chị ấy cũng nhắc với cô vài điều. Đó là ông chủ Dương là một ổ kiến lửa, sự việc không liên quan thì cô không nên cố chấp. Tuy là vì mọi người nhưng đó cũng có thể sẽ là điều khiến cô mất việc giống như bọn họ.

Lâm Chi thở ra, cô đang lo lắng nhưng đã đến đây rồi thì phải thử xem sao. Không được thì cô sẽ tính sau vậy, nếu ông chủ mà khó tính quá thì cô nghĩ bản thân cô cũng không dám làm việc cho anh ta.

Lâm Chí lấy dũng khí bước vào bên trong tòa cao ốc. Nhưng khi cô liên hệ với nhân viên để được gặp CEO thì cô nhân viên đã hỏi một câu làm Lâm Chi đứng sửng: Cô có lịch hẹn với tổng giám đốc không?

Lâm Chi ngài ngại nói: À! Tôi không có lịch nhưng mà tôi...

Lâm Chi chưa nói hết thì cô nhân viên kia đã dành lời: Xin lỗi cô! Nhưng nếu không có lịch hẹn trước thì cô không thể gặp tổng giám đốc được. Nếu cô muốn đặt lịch thì mời cô ghi thông tin của mình vào đây, tôi sẽ trình lên tổng giám đốc. Nếu được sẽ sắp xếp cho cô.

Lâm Chi nhìn vào tờ giấy mà cô nhân viên đưa. Quy định của người ta đã như vậy, thôi thì cô cứ ghi vào một cái ngày, biết đâu sẽ được duyệt cho gặp.

Một lát sau, Lâm Chi đi ra bên ngoài tòa cao ốc, cô thở dài, đôi mắt hạ thấp. Cất công lên đây, tốn 200k tiền Grap, nhưng rốt cuộc lại công cốc sao. Chán thiệt! Lâm Chi lại thở ra, bây giờ cô bắt xe về sẽ tốn thêm 200k nữa, vòng đi vòng về là 400k nhưng lại chẳng đạt được cái hiệu quả gì cả. Đúng là ngốc mà! Lẽ ra cô phải nghĩ đến chuyện muốn gặp ông chủ thì phải đặt lịch hẹn chứ? Haiz!

Lâm Chi hụt hẫng đi tới một chỗ bán cafe lưu động, cách tòa cao ốc 50m. Lâm Chi mua một ly cafe cô uống xong thì cầm lấy điện thoại đặt một chuyến Grap để đi về. Lâm Chi đặt xong thì bỏ điện thoại vào túi sách, nhưng khi cô vừa mới bỏ vô túi thì bỗng có một tên cướp giật lấy túi của cô rồi bỏ chạy.

Lâm Chi sửng sốt, nhưng cô đã vội đuổi theo hắn. Tên đó chạy nhanh qua đường, Lâm Chi chạy theo nên cũng băng qua làn đường quốc lộ.

Chiếc ô tô màu đen đang chạy chợt phải thắng gấp khi Lâm Chi lao qua. Người trong xe đều bị lực thắng gấp làm cho nhào người về phía trước, kinh hãi và bức xúc. Mũi xe gần như chỉ cách đôi chân gầy của Lâm Chi bằng 1cm. Một khoảng cách của tử thần, nhích thêm tí xíu nữa là cô ấy đã bị quăng ra đường và bị chấn thương nặng.

Anh tài xế liền mở cửa xe bước xuống, mắt trừng lên đầy tức giận: Mắt để sau gáy hả? Xe người ta đang chạy mà nhào đi đâu? Đuôi lòi thì cũng nên biết sợ chết chứ?

Anh tài xế tức giận mắng Lâm Chi xối xả. Còn Lâm Chi thì chết lặng đứng một chỗ, mặt mày tái mét, qυầи ɭót còn bị ướt do cô sợ hãi quá độ nên tuyến nước tiểu đã vô thức chảy ước quần. Nhưng may là cô mặc quần đen nên người khác không nhìn thấy.

Trêи xe bước xuống thêm một người nam, anh ta mặc trang phục công sở, lịch lãm phong độ. Người này chính là Dương Chấn Phong, vừa lúc anh ta đến công ty thì lại xui rủi bắt gặp Lâm Chi trong tình huống này. Dương Chấn Phong cau mày nhìn cô gái, dáng vẻ sợ sệt của cô ấy đập vào mắt của anh ta.

Dương Chấn Phong đặt tay lên vai anh tài xế nhưng anh tài xế cứ mãi đứng chửi mà hất tay của ông chủ xuống. Anh ta hất đến hai lần làm Dương Chấn Phong nóng lên quát: Quay lại đây!

Anh tài xế quay lại, mặt xám xịt nói: Dạ thưa cậu!

Quảng cáo
Trước /113 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Copyright © 2022 - MTruyện.net