Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài
  3. Chương 25-1
Trước /109 Sau

Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 25-1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhà di động có màu trắng bạc, trên nóc xe có một tấm pin năng lượng mặt trời, xung quanh thân xe được gia cố kim loại cùng màu, cửa sổ cũng làm thêm lan can xung quanh.

Từ Phóng chạy từ đằng trước ra đằng sau xe, hắn phát hiện nhà di động này phải dài tầm bảy tám mét, nếu tính luôn cả phần đầu xe vào thì đại khái cũng tầm mười mét.

Từ Phóng chạy xung quanh xe mấy vòng, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, trong mắt đều là nóng lòng muốn thử, " Lão đại, lát nữa chúng ta đi chiếc xe này trở về sao?"

Thẩm Tu Trạch gật đầu: " Hôm nay cứ chạy về nhà Lâm An trước, ngày mai cậu đi đến căn cứ đón Ô Sương Tuyết cùng cháu gái của bà ấy, thu thập xong chúng ta liền xuất phát."

" Vậy có thể để em lái chiếc xe này được không?" Từ Phóng lập tức xung phong nhận việc, hắn còn chưa có chạy qua chiếc xe như thế này đâu.

" Có thể, chờ ngày mai ra khỏi thành thì chúng ta thay phiên nhau lái."

Từ Phóng nhận chìa khóa trong tay Thẩm Tu Trạch, nhanh như chớp mà mở ra cửa sau của xe, lúc đi vào nhìn thấy nội thất bên trong, hai mắt của hắn đều là vẻ khiếp sợ: "Lão đại, xe này của anh chắc là tốn nhiều tiền lắm nhỉ."

Nhìn trang hoàng bên trong xe liền biết, vừa xa hoa vừa trang trọng, gia dụng, đồ điện, cái gì cần có đều có đủ, giống như là một chung cư xa hoa loại nhỏ vậy, dù sao chính là so với căn nhà Từ Phóng ở trước khi mạt thế tới còn tốt hơn nhiều.

Kỳ thật nhà thám hiểm năng lực không tồi đều rất có tiền, mà Thẩm Tu Trạch lại còn là một người vô cùng xuất sắc trong số đó, cho nên cũng chưa bao giờ lo lắng gì về tiền bạc, chỉ là hiện tại tiền có nhiều như thế nào cũng vô dụng.

" Cũng được, chỉ là đồ vật ở thành Cơ Giới thật sự rất tốt, nơi đó của bọn họ còn có rất nhiều loại người máy, có thể làm việc nhà, lái xe, khiêu vũ, chiến đấu, rất đa dạng."

Từ Phóng nghe mà hai mắt tỏa sáng, hắn chưa từng đi qua thành phố nào khác, tuy rằng thành Cơ Giới gần thành Sơ Hi nhất, nhưng chỉ lái xe thôi cũng đã mất hơn mười ngày rồi, có rất nhiều người cả đời đều sinh hoạt ở một chỗ, trước nay không hề đi ra ngoài.

Chỉ là bây giờ đã tận thế rồi, khắp nơi đều là tang thi tràn lan, thành Cơ Giới có tình huống như thế nào còn không biết được, rốt cuộc Từ Phóng cũng khôi phục bình tĩnh lại.

" Trước hết cứ lái xe đi đã, mọi người nhanh chóng lên xe đi." Từ Phóng chuyển vật tư trên hai chiếc xe bị hư kia vào trong nhà di động, sau đó lập tức chạy tới vị trí lái xe phía trước. Thẩm Tu Trạch cũng mang theo Lâm An đi vào bên trong sau xe, Tiểu Phúc theo sát chủ nhân cùng đi vào.

Âu Dương Đông nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn đi tới ghế phụ, phía trước có thể ngồi hai người, hắn muốn đổi lái với Từ Phóng.

Lâm An vừa tiến vào bên trong xe, đôi mắt dưới tóc mái của cậu liền trộm nhìn khắp nơi.

"Sao thế, kiểm tra vệ sinh hả?" Thẩm Tu Trạch phát hiện động tác nhỏ này, liền tiện tay xoa xoa đầu cậu.

Tóc của Lâm An rất mềm mại, xúc cảm rất tốt, Thẩm Tu Trạch xoa một lúc rồi mới phát hiện ra, lần này nhóc tang thi vậy mà không có né tránh.

Rõ ràng mấy ngày trước chỉ cần Thẩm Tu Trạch giơ tay lên, cậu liền theo phản xạ mà ôm đầu ngồi xổm xuống, lúc muốn sờ đầu thì cậu cũng sẽ lập tức sợ hãi mà né tránh.

Mà hôm nay, nhóc tang thi này không né cũng không tránh, như là không hề phát hiện ra, đôi mắt vẫn còn đang trộm ngắm nhìn bên trong xe, cứ như một bé thỏ con bị ném vào trong lồng sắt, trộm quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Vì để nghiệm chứng xem có phải là ý muốn của Lâm An hay không, Thẩm Tu Trạch vươn cánh tay tội ác của mình ra, mạnh mẽ mà xoa xoa đầu của Lâm An.

Những sợi tóc mềm mại xù lên, nếu không phải do chân tóc chắc chắn, thì với cái kiểu xoa đầu như Thẩm Tu Trạch, tóc đều bị kéo rụng đi không ít.

Nhóc tang thi vẫn không tránh né như cũ, chỉ là chậm rì rì cúi đầu xuống, lắc lắc đầu, giống như muốn đem đồ vật đang quấy nhiễu trên đầu của cậu lắc cho rớt xuống vậy,

Đúng là cậu đang chậm rãi khôi phục lại, có lẽ một ngày nào đó cậu thật sự có thể có lại suy nghĩ của một con người bình thường.

Thẩm Tu Trạch cảm thấy ngày này chắc hẳn sẽ không quá xa.

Nhà xe khởi động, Thẩm Tu Trạch mang Lâm An tới sô pha ngồi xuống, có thể cảm nhận được mặt đường có chút xóc nảy, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận được, nhưng mà rất nhanh, phía trước liền truyền đến tiếng động va chạm.

Lúc đầu chạy xe, Từ Phóng còn nhớ tới đằng sau còn có người, cho nên hấn chạy rất chậm, sau khi ra khỏi bãi đồ xe ngầm, tang thi trên đường đều chạy về hướng nhà xe này, hắn liền bắt đầu tăng nhanh tốc độ.

Một đám tang thi bị đầu xe đã trang bị thêm đâm bay, xe thì vẫn hoàn hảo không bị tổn hại gì, xem ra Thẩm Tu Trạch đúng là đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để gia cố chiếc xe này.

Chỉ là người ngồi phía sau thì không có dễ chịu như vậy, thân xe một lát thì nghiêng trái, một lát thì nghiêng phải, Thẩm Tu Trạch hoài nghi có phải Từ Phóng đang thả phanh mà lái hay không, đây là nhà di động, đằng sau còn có người đấy.

Thẩm Tu Trạch cùng Lâm An ngồi ở trên ghế sô pha thì còn tốt, dù sao những đồ vật trong nhà xe đều được cố định lại, không di chuyển khắp nơi được.

Chỉ có một mình Tiểu Phúc là chịu tai họa.

Tiểu Phúc ở trong một hoàn cảnh mới còn đang ngửi tới ngửi lui xung quanh, đột nhiên nhà xe lại nghiêng một cái, Tiểu Phúc dưới tác dụng của quán tính, vẻ mặt ngu ngốc mà dán vào trên tường bên cạnh.

Ngay sau đó xe lại nghiêng một cái nữa, Tiểu Phúc lại trượt về phía bên kia, cuối cùng nếu không nhờ Thẩm Tu Trạch vớt nó lại, không chừng Tiểu Phúc sẽ luôn lăn qua trái lăn qua phải mãi không ngừng.

Từ Phóng đã hoàn toàn bay rồi, trên đường lớn không có người, chỉ có những con tang thi không ngừng lắc lư, mà những chiếc xe trên đường cũng bị dị năng giả cùng những người tìm kiếm vật tư dời qua hết một bên, nên đường xe chạy rất thông thoáng, Từ Phóng hận không thể tăng tốc độ nhanh hơn một chút nữa.

" Tới tôi tới tôi rồi, cũng cho tôi lái một chút." Âu Dương Đông nhìn mà thèm cực kỳ, liên tục thúc giục Từ Phóng.

Từ Phóng vẫn luôn chạy tới 2/3 lộ trình mới dừng lại, giao cho Âu Dương Đông, còn hắn thì đi xuống phía sau xe, dù sao trước đó hắn mới chỉ tùy ý nhìn một cái, còn không có nghiêm túc mà ngắm kỹ đâu.

Nhìn đầu trọc từ cửa đi vào, Thẩm Tu Trạch không cảm xúc gì mà nói: "Cậu chạy xe cũng rất nhanh nhỉ, không biết còn tưởng rằng chúng ta vội vàng muốn đi đầu thai."

Lúc này Từ Phóng mới nhớ tới đằng sau xe còn có lão đại cùng với Lâm An, chỉ có thể vuốt vuốt đầu cười hê hê.

Âu Dương Đông lái xe thì ổn hơn Từ Phóng rất nhiều, dường như không cảm thấy xóc nảy tí nào.

Ở bên trong nhà xe chạy tới chạy lui, Từ Phóng không chịu ngồi yên vừa phát ra những tiếng kinh ngạc cảm thán, vừa dò hỏi tác dụng của các loại đồ vật.

" Lão đại, đây là cái gì vậy?"

" Vậy mà còn có nhà vệ sinh, lúc đi vệ sinh mùi hôi sẽ không bay ra chứ?"

" Còn có thể nấu cơm nữa sao? Nhưng mà em không biết nấu."

" Bên trong còn có giường nữa, wow, nhưng mà chỉ có một chiếc giường thì không dễ phân chia lắm, lão đại. anh cùng anh An ngủ trên giường, em ở bên ngoài gác đêm cho hai người."

Thẩm Tu Trạch: "Có phải cậu quên mất Ô Sương Tuyết cùng cháu gái của bà ấy cũng muốn đi cùng chúng ta hay không?"

" Đúng nha, vậy để bọn họ ngủ giường, chúng ta ngủ dưới đất sao?"

Mãi cho đến nhà Lâm An, Từ Phóng vẫn còn chưa hết hưng phấn, hắn lại nói một lượt những đồ vật có trong nhà xe cho Âu Dương Đông – người còn chưa tiến vào bên trong xe này lần nào.

Ngày thường Âu Dương Đông sẽ cùng Từ Phóng thảo luận này nọ, nhưng hôm nay hắn lại vô cùng im lặng.

" Anh làm sao vậy? Tôi nói nửa ngày mà anh cũng không thèm trả lời một tiếng." Từ Phóng khó hiểu mà hỏi.

Âu Dương Đông cười cười: "Không có việc gì, đêm nay tôi chuẩn bị cho mọi người nhiều trái cây một chút, ngày mai mọi người mang theo mà ăn trên đường."

" Hả? Vì sao muốn...." Rốt cuộc Từ Phóng cũng nhớ tới bọn họ cùng Âu Dương Đông chỉ là kết nhóm tạm thời thôi, đối phương còn muốn đi tìm ba của mình nữa.

Tuy rằng ba của Âu Dương Đông rất có thể đã không còn nữa, nhưng hắn lại là một người rất cứng đầu, ngay cả việc về nhà đều có thể kiên trì nửa năm không chịu buông tha, thì chỉ cần một ngày không tìm thấy được ba hắn, vậy hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Từ Phóng có chút luyến tiếc, hắn là một người trọng tình nghĩa, đã xem Âu Dương Đông như là bạn bè, lần này bọn họ tách ra nói không chừng sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

"Anh thật sự không đi cùng chúng tôi sao?"

Âu Dương Đông lắc đầu: "Ba của tôi rất có khả năng là đang ở chỗ nào đó chờ tôi."

Từ Phóng vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Nhất định anh có thể tìm được ba của mình."

Đối mặt với cảnh ly biệt, hai người càng nói thì càng đau lòng, cuối cùng lại ôm nhau khóc rống lên.

Một người là đầu trọc, một người là tên mập, hình ảnh hai người gào khóc nhìn vô cùng kỳ dị, rõ ràng cả hai đều là tồn tại mà đi ra bên ngoài người khác thấy được đều sẽ né tránh, hiện tại lại khóc hu hu lên, rất không có hình tượng.

Thẩm Tu Trạch đứng một bên, không thấy cảm động chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng ầm ĩ.

" Được rồi, khóc như vậy được rồi, tang thi bên ngoài lại tới nữa kìa, hai người các cậu đi ra đó giải quyết nó đi." Thẩm Tu Trạch lạnh lùng nói.

Hai người nước mắt nước mũi giàn giụa mà ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tu Trạch.

Từ Phóng nói trước: "Lão đại, nhưng mà chúng tôi đánh không lại tang thi đặc thù."

" Đánh không lại cũng phải đánh, lỡ như ngày nào đó đơn độc một mình gặp phải thì không lẽ lại nằm xuống chờ chết luôn sao."

Từ Phóng nghĩ đến việc ngày mai Âu Dương Đông chỉ còn lại một mình, còn muốn ở nơi có nhiều tang thi như thành Sơ Hi này mà tìm ba, nói không chừng ngày nào đó liền gặp phải tang thi đặc thù, đánh không lại, còn không có người nào hỗ trợ, cuối cùng bị tang thi ăn luôn.

" Đông ơi! Anh cần phải rèn luyện dị năng thật tốt nha, tang thi bên ngoài nhiều như vậy, nhất định phải cẩn thận đó."

" Cậu yên tâm đi, nửa năm này một mình tôi không phải vẫn rất tốt sao, về sau tôi cũng sẽ tăng cường luyện tập gấp bội, cố gắng trở nên lợi hại giống như lão đại vậy."

Hai người nói được mấy câu, ấp ủ cảm xúc, lại bắt đầu ôm nhau gào khóc.

Khóe miệng Thẩm Tu Trạch giật giật, cuối cùng cho mỗi người một chân đá thẳng ra khỏi cửa.

Một người đầu trọc giống như một tên lưu manh đầu đường, một người khác thì cao lớn mập mạp, hai người đều đỏ mắt hùng hổ mà ra bên ngoài giết tang thi.

Tang thi đặc thù lần này được dị hóa mắt, toàn thân trên dưới đều mọc đầy mắt, hai người bị nhìn đến nỗi cả người đều nỗi đầy da gà, nếu đổi thành người nào đó mắc hội chứng sợ người khác nhìn mình*, đại khái có thể lập tức ngất xỉu luôn.

* Hội chứng sợ người khác nhìn mình (Scopophobia) là tình trạng người bệnh cảm thấy lo lắng và sợ hãi quá mức đến nỗi ám ảnh khi có ai đó nhìn chằm chằm vào mình. Đây là hội chứng nằm trong nhóm rối loạn lo âu với đặc điểm điển hình là bị sợ hãi, lo âu dai dẳng.

Toàn thân tang thi không có một góc chết nào, dù có tấn công từ hướng nào thì cũng đều bị nó thấy được, hơn nữa sức mạnh cùng tốc độ của nó cũng nhanh hơn tang thi bình thường rất nhiều, hai người ứng phó có chút quá sức.

Cuối cùng vẫn là Từ Phóng dùng dị năng hệ thổ của mình vây khốn tang thi lại, Âu Dương Đông dùng dị năng hệ mộc của mình đâm hỏng những con mắt trên người của nó, mất đi vũ khí cường đại, tang thi đặc thù này rốt cuộc cũng bị hai người gi.ết chết.

Hai người đều mệt đến nổi thở hồng hộc, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Chỉ là trải qua trận chiến này, bọn họ cũng không còn sức lực để nghĩ tới chuyện khác nữa, vừa trở về ngã đầu liền ngủ.

Còn chưa kịp ngã xuống đã bị Thẩm Tu Trạch bắt lại, để cho Lâm An "giặt" sạch hai người một lần, sau đó mới để bọn họ đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Từ Phóng đi tới căn cứ đón người, Thẩm Tu Trạch cùng Âu Dương Đông thì thu thập vật tư lại, những thứ bọn họ lấy được trong khoảng thời gian này đều có rất nhiều loại, từ áo lông đến bật lửa, tất cả những thứ có thể dùng được đều lấy tới.

" Đồ có hơi nhiều, trong nhà xe không chứa nổi." Âu Dương Đông nhìn đồ đầy đất, cảm thấy dù cho có đem nhà xe này chất đầy hết, khả năng vẫn còn dư bên ngoài rất nhiều.

" Không có gì, lát nữa sẽ có chỗ để chứa."

Thẩm Tu Trạch thu thập vật tư xong xuôi, lại tiếp tục đi thu thập đồ vật cho Lâm An.

Lần này đi ra ngoài đối tượng cần bảo hộ trọng điểm là Lâm An, hơn nữa cậu lại thích sạch sẽ, quần áo mặc bốn mùa cũng đều phải chuẩn bị toàn bộ.

Thoạt nhìn Thẩm Tu Trạch là một người sẽ không đụng tay vào những việc vặt vãnh, lại luôn làm bộ dáng khinh thường người khác, nhưng trên thực tế hắn lại vô cùng cẩn thận, những đồ vật mà Lâm An có thể sử dụng hắn đều lấy hết, bao gồm cả bao tay, khẩu trang v v.

Trước đó hắn còn lo lắng chuyện có cần phải mang theo những thứ này hay không, hiện tại thì những thứ có thể mang theo đều toàn bộ lấy hết.

Từ Phóng rất nhanh đã trở lại, đồng thời hắn cũng mang theo cả Ô Sương Tuyết cùng với cháu gái của bà ấy theo về.

Bà Ô tóc bạc trắng, thấy bọn họ còn vẫy tay chào hỏi, mà bên cạnh bà có một cô bé, tóc ngắn, có chút giống như giả bé trai, gương mặt có mấy phần tương tự với Ô Sương Tuyết.

Trên eo của Ô Sương Tuyết cùng cô bé đều có một cây đao, trong tay lại không cầm theo bất cứ thứ gì, vậy mà lại tay không đi tới.

Từ lúc vào nhà Lâm An, trước tiên bà Ô đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt, làm một nhà thám hiểm giống như Thẩm Tu Trạch, dù cho tới địa phương nào, chuyện thứ nhất chính là phải quan sát bốn phía, đây đã thành một thói quen của họ.

" Nơi này dọn dẹp thật sạch sẽ." Ô Sương Tuyết đứng thẳng lưng, cháu gái bên cạnh thì vẫn luôn muốn đỡ bà, nhưng bị bà tránh đi.

" Là anh An dọn dẹp, anh ấy là tang thi cần mẫn nhất mà tôi gặp được, trong nhà tuyệt đối không thể có chút bẩn, bụi đất trên người chúng tôi đều không được." Trên đường đi đón người, Từ Phóng đã cùng đối phương nói chuyện rất thuận lợi, cho nên thái độ lúc này cũng rất tự nhiên, thậm chí còn mang theo một chút ngữ khí như là khoe khoang.

" Là tang thi kia sao?" Ngày hôm qua nhìn thấy Lâm An, Ô Sương Tuyết đã biết cậu là tang thi rồi, lúc cùng Thẩm Tu Trạch nói chuyện hợp tác, việc liên quan tới dị năng của bọn họ cùng với chuyện thiên thạch đều toàn bộ nói hết.

Bà cũng là lần đầu tiên thấy được một tang thi như vậy, xác thật rất có ý tứ.

Từ Phóng nhìn thoáng qua trong phòng, không thấy Lâm An đâu, theo thói quen thường ngày của Lâm An, lúc này khẳng định lại trốn trong tủ quần áo rồi.

" Đúng rồi, đây là cháu gái của tôi, Ô Đóa." Bà đẩy cô gái nhỏ bên cạnh ra, Ô Sương Tuyết tiếp tục cười nói, " Nó là dị năng hệ không gian."

Ô Đóa hướng về phía mấy người mà gật đầu, bộ dáng của cô bé đại khái tầm mười bốn mười lăm tuổi, nhưng tính cách khá là trầm ổn. bị hai người giống như kẻ xấu nhìn chằm chằm, cô bé cũng không có chút rụt rè nào cả.

" Dị năng hệ không gian!"

" Không phải chỉ có một mình Giang Lai Húc có không gian dị năng thôi sao?"

Quả nhiên, sau khi nghe được chuyện này, Từ Phóng cùng Âu Dương Đông đều khiếp sợ mà trứng lớn mắt, liên tiếp lên tiếng dò hỏi.

Ô Đóa thấy bà không có ý muốn giải thích, chỉ đứng ở đó mà nhìn biểu tình khiếp sợ của hai người họ mà cười ha ha, trong mắt cô bé hiện lên chút bất đắc dĩ, sau đó giải thích nói: "Kỳ thật thời gian đầu mạt thế không chỉ có một mình Giang Lai Húc là không gian dị năng giả, bà của em cảm thấy tuy rằng dị năng không gian rất tiện lợi, nhưng lại dễ khiến người khác lợi dụng cùng mơ ước, cho nên ở bên ngoài vẫn luôn nói với người khác em là người thường, sau đó có một lần bà em ra ngoài tìm vật tư, lại phát hiện Giang Lai Húc gi.ết chết một dị năng giả hệ không gian khác, hơn nữa sau khi đối phương chết, vật tư liền từ hư không nơi đó xuất hiện, cho nên về sau em vẫn luôn ngụy trang thành người thường."

Từ Phóng cùng Âu Dương Đông từ chỗ lão đại nghe nói, ngày hôm qua sau khi gi.t chết Giang Lai Húc, thì vật tư trong không gian của hắn từ trên trời giáng xuống, nhưng không ngờ chuyện giết dị năng hệ không gian thì sẽ rớt vật tư là do Ô Sương Tuyết nói cho lão đại biết.

Đại khái là trước đó những dị năng giả hệ không gian khác trong căn cứ đều bị Giang Lai Húc gi.ết chết, cho nên hắn trở thành người duy nhất có không gian, hưởng thụ nhiều ưu đãi như vậy.

Nhưng mà hiện tại bọn họ cũng có dị năng hệ không gian của mình, vậy vật tư đều có thể mang theo toàn bộ rồi.

Rốt cuộc Âu Dương Đông cũng biết được, vì sao ngày hôm qua Thẩm Tu Trạch lại nói như vậy.

Tiểu Phúc ngửa đầu nhìn hai người mới xuất hiện này, tiến lên vài bước ngửi ngửi, vẫy vẫy đuôi về phía hai người.

" Chó được nuôi cũng rất tốt, thời buổi bây giờ còn có thể nuôi một có chó mập như vậy, chắc là cơm ăn cũng không ít đâu." Ô Sương Tuyết ngồi xổm xuống gãi gãi cằm của Tiểu Phúc, nó híp mắt lại một bộ rất là thoải mái.

" Đây cũng là anh An nuôi đó, hơn nữa trước khi mạt thế tới đã dự trữ rất nhiều thức ăn chó, cho nên Tiểu Phúc mới béo như vậy." Từ Phóng lại nói tiếp.

" Còn đây là anh em của tôi Âu Dương Đông, anh ấy là dị năng hệ mộc, ngài nhìn bụng của anh ấy mà xem, đây đều là do trái cây mà anh ấy trồng ra nuôi lên đấy."

Âu Dương Đông cùng Ô Sương Tuyết chào hỏi lẫn nhau, tính cách của mấy người đều rất hợp nhau, trong lúc nhất thời thế mà nói chuyện vô cùng rôm rả.

Thẩm Tu Trạch mới vừa thu thập xong đồ vật của Lâm An, vừa ra tới thì thấy mấy người đang nói chuyện không ngừng nghỉ, bất đắc dĩ phải lên tiếng: "Trước tiên thu thập đồ đạc đã, bằng không trời tối cũng không ra khỏi thành được."

Từ Phóng cùng Âu Dương Đông nhanh chóng mang theo Ô Đóa đi cất vật tư, còn Ô Sương Tuyết thì đi tới trước mặt Thẩm Tu Trạch, đưa ra yêu cầu muốn gặp Lâm An.

Tuy rằng Thẩm Tu Trạch cùng Từ Phóng đều nói Lâm An là một con tang thi vô cùng đặc biệt, nhưng tang thi dù sao vẫn là tang thi, không có lý trí, không có nhân tính, dù cho đã từng có quan hệ thân thiết tới cỡ nào, khi biến thành tang thi cũng coi như là đã chết, chỉ còn lại một cái xác và bản năng săn mồi, bà sẽ không vì cảm thấy đây là một con tang thi khác biệt mà xem nhẹ tính nguy hiểm này.

Thẩm Tu Trạch biết băn khoăn của đối phương, nên mang theo bà đi vào trong phòng của Lâm An, mở tủ quần áo ra.

Nhóc tang thi ngồi xổm ở đó, hai tay ôm đầu gối, cứ như là bị người khác bắt nạt vậy, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Cho dù bên ngoài có hai nhân loại tươi sống, cũng không khiến cho cậu có nửa điểm hứng thú, ngược lại bởi vì tầm mắt sáng quắc của hai người mà khiến cậu co rụt bả vai lại sâu hơn.

" Cậu nói cậu ta có thể nghe hiểu tiếng người sao?" Ô Sương Tuyết nhìn tang thi nhỏ yếu đáng thương trong tủ quần áo, nếu không nhìn kỹ, xác thật sẽ nhận nhầm đối phương thành nhân loại.

" Vâng, trước mắt chỉ có thể nghe hiểu được hai từ, nhưng mà tôi cảm thấy thần trí của cậu ấy đang chậm rãi khôi phục lại."

" Thần trí đang khôi phục? Cậu nói tang thi cuối cùng có khả năng sẽ khôi phục lại lý trí của nhân loại sao?" Ô Sương Tuyết lập tức hỏi.

" Không phải, tôi cảm thấy chỉ có một mình cậu ấy là như thế thôi, dù sao lúc biến thành tang thi thì chỉ còn lại bản năng săn mồi, nhưng Lâm An vẫn luôn duy trì thói quen sinh hoạt của chính mình, ngay cả con chó kia được cậu ấy nuôi nửa năm vẫn luôn rất tốt, ngài xem bộ dáng của cậu ấy, không hề giống với những con tang thi mà tôi đã gặp trước đó, tôi cảm thấy có lẽ là do bản thân cậu ấy tương đối khác biệt, hơn nữa do khối thiên thạch kia cung cấp năng lượng cho cậu ấy, mới khiến cậu ấy chậm rãi khôi phục lại."

Ô Sương Tuyết như suy tư cái gì mà nhìn Lâm An, sau đó vươn tay về phía đối phương, cười tủm tỉm nói: "Lâm An, chào cậu, tôi là Ô Sương Tuyết."

Nghe được tên của mình, Lâm An khẽ động một chút, cậu trộm giương mắt lên đánh giá bà lão hòa ái dễ gần trước mặt cậu này, cũng không có bất kỳ hành động nào khác.

Thẩm Tu Trạch hơi nhướng mày, lần đầu tiên hắn mở tủ quần áo ra, nhóc tang thi còn bị dọa chết khiếp, hiện tại vậy mà cũng đám đánh giá người ta rồi, đây là bởi vì khôi phục sao? Hay là nhìn thấy người ta là một bà cụ rất thân thiết?

" Lâm An? Có thể giúp tôi một việc được không, nghe nói cậu có dị năng hệ thủy, hiện tại trên người của tôi rất bẩn, có thể giúp tôi rửa sạch được không?"

Ở trên đường, Ô Sương Tuyết có nghe Từ Phóng nói qua, mỗi lần trên người bọn họ có dính bẩn, Lâm An đều sẽ dùng dòng nước cuốn họ vào rồi ra sức "giặt", cuối cùng còn có thể lăn lộn bọn họ như một cái "máy giặt".

Lâm An nghe hiểu từ "bẩn", cậu lại lặng lẽ nhìn nhìn quần áo của đối phương, trên người Ô Sương Tuyết cũng không có bẩn, chỉ là quần áo có chút cũ.

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Copyright © 2022 - MTruyện.net