Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài
  3. Chương 26
Trước /109 Sau

Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hai bà cháu từ trên xe đi xuống, cùng Thẩm Tu Trạch nhìn về phía tiếng hét thất thanh.

" Là giọng của hai người bọn họ sao?" Ô Sương Tuyết hỏi.

" Vâng, vừa mới ra ngoài có mấy phút, cũng không biết là làm cái gì, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt."

Ô Đoá đứng bên cạnh nhìn sắc mặt bình thản của hai người, nhịn không được hỏi: "Chúng ta không đi cứu bọn họ sao ạ?"

" Động thực vật ở chỗ này có tính công kích không nhiều lắm, đại khái là do bọn họ chủ động trêu chọc thứ gì đó, cứ kệ đi, để cho bọn họ nhớ lâu một chút." Thẩm Tu Trạch nói.

Rõ ràng lúc vừa mới ra khỏi thành hắn đã nói với bọn họ đừng có thấy cái gì cũng chạm vào, kết quả quay đầu đi liền quên hết.

Ô Sương Tuyết cười tủm tỉm nói: "Đi xem đi, tôi cũng muốn biết là thứ gì lại có thể vây khốn được hai dị năng giả, hôm nay trên đường chúng ta chỉ mới gặp được tang thi, còn chưa có đụng tới động thực vật biến dị nào khác, nói không chừng hai người đó xui xẻo gặp phải thì sao."

Thẩm Tu Trạch lo lắng khi hắn đi, ở đây sẽ bị đánh lén, cho nên hắn mang theo cả Lâm An cùng Tiểu Phúc đi cùng, thu hồi nhà xe, vài người đi về hướng phát ra tiếng hét.

Đi không bao lâu, lỗ tai Tiểu Phúc giật giật, dừng lại không chịu đi nữa.

Ô Sương Tuyết nhìn Tiểu Phúc như có điều suy nghĩ: "Có phải nó nghe thấy cái gì hay không?"

Mấy người đều cùng nhau dừng lại, Lâm An đứng sau lưng Thẩm Tu Trạch, vẫn dùng một tay nắm chặt góc áo của hắn như cũ, biểu tình ngây ngốc, bỗng nhiên cậu dịch qua bên cạnh một chút, dựa lưng vào một tảng đá lớn đằng sau.

Thẩm Tu Trạch đang không hiểu Lâm An làm vậy là có ý gì, lại nghe thấy tiếng sạt sạt sạt.

"Mọi người trách qua một bên đi, nhường ra một con đường."

Ô Sương Tuyết cùng cháu gái của bà phản ứng rất nhanh, lập tức học theo động tác của Lâm An dựa vào trên tảng đá lớn.

Còn Tiểu Phúc nhìn trái nhìn phải, sau đó cũng lập tức dán vào bên cạnh chân của chủ nhân.

Âm thanh sàn sạt càng lúc càng lớn, một đàn nhện xuất hiện trước mắt mọi người.

Ô Đoá là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, một đống nhện nhỏ đen tuyền cuồn cuộn không ngừng di chuyển về phía trước, vô số những cái chân màu đen được che kín lông đang không ngừng hoạt động, phát ra từng trận tiếng sạt sạt sạt.

Sau lưng nổi lên một cơn lạnh lẽo, đối với những người đang dán lưng lên tảng đá lớn, chúng nó cũng không thèm nhìn lấy một cái, nhưng lúc chúng nó bò qua, còn mang theo một thứ khác ở phía sau.

Nhóm nhện con này vừa tóm được hai vật thể được tơ nhện bao thành hai quả trứng, một lớn một nhỏ, tơ nhện trắng bao kín mít không một kẽ hở, được vô số nhện con đi phía trước kéo theo.

" Ưm! Ưm ưm!"

Trong quả trứng tơ nhện ấy phát ra thanh âm, thậm chí còn có thể nhìn thấy có cái gì đó đang không ngừng giãy giụa.

Ngoại trừ Lâm An ngây ngốc ra, ba người còn lại cùng Tiểu Phúc nhìn theo một đám nhện con kéo theo hai cái kén nhện hình trứng kia đi mất.

Ô Đoá chớp mắt: "Nơi đó, chắc là anh Từ và anh Tiểu Đông nhỉ?"

Thẩm Tu Trạch: ".......Tôi không quen biết hai người đó."

Còn Ô Sương Tuyết thì lắc đầu: " Cậu muốn mang theo hai người bọn họ đi thành Bạch Trạch, khẳng định sẽ rất khó khăn, một chút tính cảnh giác cũng không có, thậm chí có dị năng mà còn đánh không lại một đám nhện con."

Loại nhện này sống ở phụ cận thành Sơ Hi, gọi là nhện nhảy, có ngoại hình đáng yêu, cũng sẽ không chủ động công kích con người, chỉ là chúng nó đều sinh hoạt theo đàn, gặp được một con vật to hơn bản thân nó gấp nhiều lần, sẽ đồng tâm hiệp lực mà bắt bằng được con mồi đó.

Loại này cũng hiếm khi nhà thám hiểm để ý tới.

Trêu chọc loại nhện nhảy này cũng không có tác dụng gì, còn sẽ bị tấn công hội đồng, nhưng nếu thật sự phải đánh nhau với chúng, Ô Sương Tuyết lúc mười tuổi cũng có thể đem toàn bộ số nhện này tiêu diệt hết, có dị năng rồi còn bị bắt, rốt cuộc bọn họ có biết cách sử dụng dị năng không vậy?

Thẩm Tu Trạch gật đầu: "Đúng vậy, lúc đầu tôi tính toán sau khi ra ngoài sẽ rèn luyện bọn họ, dù sao trước mạt thế thành Sơ Hi vẫn quá an toàn, làm cho bọn họ đối với bên ngoài không có một chút phòng bị nào, cho rằng ra khỏi thành không có tang thi nữa thì có thể kê cao gối mà ngủ, hiện tại cho bọn họ ăn mệt vài lần, cũng coi như là một loại rèn luyện."

Đám nhện con kia đã không thấy đâu nữa, mà hai cái kén trắng cũng biến mất theo, Ô Đoá nhìn về hướng cái kén biến mất vài lần, rồi quay lại nhìn bà vẫn còn đang nói chuyện với Thẩm Tu Trạch, vội vàng nói: " Chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi cứu người đi, trễ chút nữa bọn họ bị đám nhện đó ăn luôn thì sao."

Ô Sương Tuyết: " Không vội, hiện tại những con nhện đó cũng không đói, cho nên mới kéo con mồi về động của mình."

Thẩm Tu Trạch: "Chờ khuya rồi, những con nhện đó nghỉ ngơi, chúng ta lại mang hai tên kia ra ngoài."

Hai người đều là nhà thám hiểm, nên có hiểu biết đối với phần lớn động thực vật hoang dã cùng với cảnh quan kỳ lạ.

Với trường hợp nhỏ như thế này, bọn họ không chút dao động nào.

Lúc này, lực chú ý của hai người không ở nơi hai tên xui xẻo bị đám nhện con bắt đi, mà là ở trên người Lâm An.

Những con nhện nhỏ ấy sẽ không chủ động công kích người khác, nhưng nếu trên con đường mà chúng đang đi có người chặn lại, chúng sẽ lập tức tấn công.

Vừa rồi, Lâm An là người đầu tiên tránh khỏi con đường có nhện, không biết chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay là cậu cố ý làm như thế.

Thẩm Tu Trạch nhìn nhóc tang thi đang rửa sạch bụi bẩn trên người, nói: " Lâm An đã đọc qua rất nhiều sách có liên quan tới khu vực tự nhiên, đối với những nơi hoang dã như vậy có trình độ hiểu biết rất lớn, tuy rằng hiện tại cậu ấy đã biết thành tang thi mất đi ký ức, nhưng có lẽ vừa rồi là hành động trong tiềm thức của cậu ấy."

Ô Sương Tuyết cũng đồng ý với quan điểm này: "Nếu nói như vậy, năng lực sinh tồn ở nơi hoang dã của Lâm An, không chừng còn mạnh hơn hai tên ngu ngốc kia."

Nửa đêm, hai người bị kéo vào động nhện còn đang không ngừng giãy giụa, lúc bị đám nhện tấn công, tuy rằng bọn họ có sử dụng dị năng, nhưng trước đây đều là để giết tang thi, còn những con nhện này lại quá nhỏ, bị chôn vùi trong đất cũng sẽ tiếp tục bò ra ngoài, cho dù đánh chết một nhóm, thì lại có thêm một nhóm khác tiến lên.

Hoàn toàn không giống như lúc đánh tang thi.

Cuối cùng bọn họ bị vô số nhện con "đáng yêu" bò khắp người, dùng tơ nhện mà bọc bọn họ thành cái kén rồi kéo trở về sào huyệt.

Những sợi tơ nhện trắng ngần vừa mềm mại vừa tinh tế, lại dẻo dai vô cùng, hai người giãy giụa rất lâu cũng không thoát ra được. Hơn nữa vì để giữ cho đồ ăn luôn tươi mới, những con nhện đó còn biết để ra một lỗ hổng nhỏ đủ để bọn họ hô hấp được, bọn họ ra sức kêu cứu mạng.

" Cứu với!"

" Có người ở bên ngoài hay không?"

Hai người kêu thật lâu, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại nào.

Bỗng nhiên, những sợi tơ nhện bao xung quanh bọn họ bắt đầu di chuyển, người bên trong không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể sợ hãi mà tiếp tục giãy giụa.

Những con nhện đó không phải là chuẩn bị ăn bọn họ đấy chứ, không nghĩ tới kết cục cuối cùng của họ không phải là bị tang thi ăn, mà là bị một đám nhện con ăn mất.

Không cần mà! Cứu mạng!

Cái kén nhện bị mở ra, hai người đang lo sợ bất an trong một không gian đen thui lại được trông thấy những màu sắc khác biệt.

Là lão đại tới cứu bọn họ!

Nửa đêm, Thẩm Tu Trạch đột nhập vào sào huyệt của đám nhện, trộm hai cái kén nhện từ bên trong ra, sau đó dùng dao cắt tơ nhện, vừa thoát ra ngoài, hai tên khốn này lập tức kích động muốn mở miệng nói chuyện.

" Suỵt! Trở về rồi lại nói."

Hiện tại bọn họ vẫn còn đang ở trong sào huyệt của người ta, tiếng động quá lớn sẽ bị đám nhện nghe thấy được, Thẩm Tu Trạch lập tức ngăn cản hai người lên tiếng, lặng yên mang bọn họ trở về.

" Hai người bao lớn rồi mà còn bị nhện bắt được, còn muốn nuôi mấy con? Làm sao, Tiểu Phúc không đủ cho hai người nuôi hả? Hốt phân, chải lông, tắm rửa, mấy việc này hai cậu còn lười không muốn làm, bây giờ còn muốn nuôi thứ khác?" Thẩm Tu Trạch ôm cánh tay, vẻ mặt trào phúng, châm chọc nói.

" Bắt nhện cũng không sao, dù sao tuổi này của các cậu có hoạt bát năng động một chút cũng là bình thường, nhưng tôi rất tò mò, hai người các cậu làm sao mà ngay cả mấy con nhện con cũng đánh không lại?" Vẻ mặt Ô Sương Tuyết tươi cười hiền lành, nhưng những câu nói ra lại không hiền lành một chút nào, " Lúc tôi mười tuổi cũng thích bắt nhện để chơi, chúng nó tụ lại một đám quá nhiều thì tôi sẽ giết sạch, hai người các cậu không dùng dị năng sao?"

Thẩm Tu Trạch: "Hừ, lúc ra khỏi thành tôi đã nói, ở nơi hoang dã dù chỉ là một con sâu, một gốc cây, đều không được thả lỏng cảnh giác, nếu ở những nơi khác, các cậu đã sớm mất mạng rồi, chúng ta ra ngoài này là để đi du lịch hả?"

Ô Sương Tuyết: "May mắn là lực sát thương của loại nhện này rất thấp, với cả chúng đã ăn no trước đó rồi, bằng không nếu ở trong rừng mưa, tôi nhớ rõ nơi đó có một loại nhện, có rất nhiều màu sắc, đặc biệt đẹp, chỉ cần có vật thể nào đứng trước mặt nó, loại nhện này liền sẽ phun ra một chất axit cực mạnh, nếu hai cậu gặp phải là loại nhện này, có lẽ hiện giờ khuôn mặt của hai người đều hợp lại thành một cục rồi, à, giống như tang thi dung hợp ấy."

Thẩm Tu Trạch: "Lúc chúng tôi nghe thấy tiếng hét rồi đi ra ngoài tìm các cậu, Tiểu Phúc nghe thấy động tĩnh còn biết phía trước có nguy hiểm, hai người các cậu thì khen ngược, cố tính còn đi vào đó."

Ô Sương Tuyết: "Lâm An cũng giống vậy, rõ ràng cậu ấy đã là tang thi rồi, vậy mà vẫn có thể phản ứng đầu tiên, thấy những con nhện đó liền lập tức tránh sang một bên."

Ô Đóa đứng ở bên cạnh, nghe hai người mỉa mai, đả kích, Thẩm Tu Trạch thì không cần phải nói, cái gương mặt trào phúng nói lời trào phúng người khác, quả thật chính là song bạo kích.

Còn bà của cô thì mang vẻ mặt tươi cười, nhưng nói ra những câu thật sự đau thấu tim.

Không hỗ là hai nhà thám hiểm, chẳng lẽ hiện tại muốn trở thành một nhà thám hiểm, đều phải học được nghệ thuật nói chuyện như vậy sao?

Nhìn hai người kia như muốn tìm một cái động để chui vào, đứng ở đó mặt đỏ tai hồng nghe những lời răn dạy, Ô Đóa lặng lẽ lùi ra đằng sau, sau này cô bé tuyệt đối phải luôn cẩn thận, một khi thả lỏng cảnh giác, bị dã thú ăn luôn thì không nói làm gì, nếu không khẳng định sẽ bị bà cùng anh Thẩm mỉa mai đến chết.

Từ Phóng thật sự muốn tìm một chỗ nào đó đào một cái hố chôn mình, Âu Dương Đông cũng giống vậy, một gương mặt béo tròn trắng trẻo cứ như bị luộc qua nước sôi, vừa đỏ mặt vừa xấu hổ.

Cuối cùng hai người bị giáo huấn mém tí thì khóc tại chỗ.

" Em thật sự không dám nữa, vừa rồi bị một đám nhện lúc nhúc bò toàn thân, cả đời này em cũng không muốn gặp lại cái loại sinh vật này nữa, về sau em tuyệt đối sẽ đi đường vòng." Từ Phóng lớn tiếng thừa nhận sai lầm, nếu không nói câu gì đó thì cậu sẽ bị trào phúng tới chết luôn.

Âu Dương Đông lập tức phụ họa: "Tôi cũng vậy, không chỉ nhện, về sau nhìn thấy ai họ Chu đều sẽ đi đường vòng hết."

*Nhện (蜘蛛): Zhīzhū

Chu (楚): Chǔ

( hai âm cuối phát âm gần giống nhau)

Ô Đóa:......Cái này thì thật sự không cần đâu.

Ánh mắt Thẩm Tu Trạch băng giá: "Chỉ có nhện thôi sao?"

" Không không không, về sau mặc kệ là thứ gì, động vật, thực vật, tất cả em đều sẽ không chạm vào nữa, lão đại cho em chạm thì em mới chạm, lão đại không cho em chạm, vậy thì em sẽ không đụng vào một chút nào hết." Từ Phóng không hổ là đàn em lâu năm của Thẩm Tu Trạch, há miệng là ra lời nịnh nọt được ngay.

Âu Dương Đông: Đáng giận, bị hắn giành trước rồi.

Hai tên xui xẻo này nhiều lần bảo đảm, hận không thể khắc luôn dòng chữ lên trên trán mình: luôn cảnh giác với tất cả các loại sinh vật hay những đồ vật lung tung bên ngoài, mới được Thẩm Tu Trạch cùng với Ô Sương Tuyết buông tha.

Vất vả lắm mới trốn khỏi đám nhện, chờ cơm nước xong, hai người lại bị gọi ra bên ngoài.

"Dị năng của hai người các cậu quá kém, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ thời gian ăn cơm và lái xe ra, các cậu đều sẽ phải huấn luyện."

Tuy rằng tuổi tác của Ô Sương Tuyết đã lớn, nhưng bà đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, dù là khống chế thân thể hay là lý giải về dị năng, đều hiểu biết hơn nhiều so với hai tên nhóc này.

Từ Phóng cùng Âu Dương Đông vô cùng khổ não, nhưng lại không dám có ý kiến gì thêm, dù sao hai người bọn họ đúng thật là bị nhện bắt đi, còn phải đợi lão đại tới cứu, rất mất mặt, bọn họ không muốn lại kéo chân sau nữa.

" Trước tiên để tôi xem thử dị năng của các cậu, cậu là hệ thổ, vậy phát động chiêu thức mạnh nhất của cậu đi." Ô Sương Tuyết nhìn về phía Từ Phóng.

Từ Phóng hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống hai tay chạm đất, sau đó mặt đất nứt ra một cái vực sâu không đáy.

Ô Sương Tuyết: "Chỉ như vậy? Không có gì khác? Hiện tại cậu phát động dị năng mà còn phải tiếp xúc với mặt đất."

Từ Phóng đứng lên gãi gãi mặt: "Thật ra trước đó tôi có cách không phát động dị năng thành công được một lần, nhưng sau đó lại không sử dụng được nữa."

Đó là lần đầu tiên hắn gặp Âu Dương Đông, đối phương từ trên cao rớt xuống, lúc ấy hắn chỉ nghĩ cứu người, nên không biết làm thế nào mà thành công được.

Ô Sương Tuyết nhìn người đàn ông đang khoanh tay đứng dựa vào nhà xe: "Cậu thao túng một miếng kim loại cho cậu ta xem."

Thẩm Tu Trạch ngước mắt lên nhìn thoáng qua, gỡ xuống một miếng kim loại được dùng gia cố ở phía sau nhà xe, cầm ở trong tay.

Miếng kim loại lập tức kéo dài ra biến thành từng lát cắt, sau đó lại biến thành một quả cầu, thậm chí có thể biến thành một cái võng kim loại, cuối cùng Thẩm Tu Trạch thao túng nó biến thành một người kim loại tí hon, đi tới đi lui trong tay hắn, rồi ngồi xổm trong lòng bàn tay của hắn.

" Như vậy?"

Ô Sương Tuyết gật đầu, Thẩm Tu Trạch đã có thể khống chế dị năng vô cùng nhuần nhuyễn rồi, xác thật rất lợi hại.

Bà quay đầu lại nhìn về phía Từ Phóng: "Trước tiên cậu thử thao túng đất xem có thể biến ra một người tí hon như vừa nãy không."

Từ Phóng cầm một nắm đất lên, đặt ở trong lòng bàn tay, nắm đất kia dần dần có hình dạng, biến thành một thứ gì đó tương tự hình người, một chân ngắn một chân dài, đầu thì biến thành hình vuông.

Ô Sương Tuyết: ".... Cũng được đi, trước thử để nó cử động xem."

Người đất tí hon ở trong lòng bàn tay run rẩy bước ra một chân, kết quả giây tiếp theo liền ngã biến thành một đống đất, cuối cùng chỉ còn giữ lại cái đầu hình vuông.

Từ Phóng a một tiếng, rõ ràng hắn thấy lão đại thao túng đơn giản như vậy, sao tới lượt hắn thì lại khó quá chừng.

Ô Sương Tuyết: "Nhiệm vụ đêm nay của cậu chính là khiến cho người đất tí hon này cử động được."

Sau đó bà nhìn về phía Âu Dương Đông: "Cậu là hệ mộc? Bình thường lúc chiến đấu, cậu chủ yếu là dùng thực vật sao?"

Âu Dương Đông lập tức móc từ trong túi ra một đống hạt giống và cây non.

Ô Sương Tuyết nhìn: "Sao phần lớn đều là hạt giống trái cây vậy? Cậu dùng trái cây chọi chết tang thi hả?"

Âu Dương Đông: " Trái cây là dùng để ăn, còn dư lại mới dùng để chiến đấu."

Nhìn cơ thể đầy mỡ của Âu Dương Đông, Ô Sương Tuyết câm nín, cuối cùng bà thở dài nói: "Cậu chọn một chiêu sở trường nhất, sau đó đem tất cả dị năng cậu có được phát động ra, tôi nhìn xem cuối cùng thực vật đó sẽ biến thành cái dạng gì."

Âu Dương Đông lấy ra dây đằng non, sau đó lập tức phát động dị năng tăng trưởng, cây non dần dần lớn lên, biến thành một dây đằng thô to cường tráng.

" Lúc chiến đấu cậu dùng dây đằng này để công kích sao?"

Âu Dương Đông gật gật đầu.

"Cũng không tệ lắm, bây giờ cậu thử điều khiển những ngọn cỏ trên mặt đất này xem." Ô Sương Tuyết chỉ tùy ý những ngọn cỏ dại héo rũ ở trên mặt đất, khả năng còn bị ai đó dẫm bẹp, những phiến lá đều ghim vào đất.

Âu Dương Đông ngồi xổm xuống, muốn dùng tay đụng vào, lại bị Ô Sương Tuyết ngăn lại, để hắn cũng thử cách không thao túng.

Hắn nỗ lực phát động dị năng, những ngọn cỏ trên mặt đất hơi hơi động đậy, những chiếc lá bị dẫm bẹp trên đất cũng từ từ mà đứng lên, nhưng mới chỉ được một nửa, lại lần nữa nằm bẹp xuống mặt đất. Đọc thêⅿ các chươ𝙣g ⅿới tại [ TRu𝑴TR𝗨Y eN.𝓥𝙣 ]

Hai người, một người ánh mắt hung ác mà cầm nắm đất trong tay, một người khác thì ngồi xổm nhìn chằm chằm vào ngọn cỏ kia, không biết còn tưởng rằng hai người đang phát bệnh thần kinh gì.

Mà những người khác cũng không có nhàn rỗi, Thẩm Tu Trạch gặp một vị tiền bối có kinh nghiệm lâu năm, tất nhiên là muốn học hỏi thêm, hắn biết thực lực của hắn cũng không kém, nhưng kinh nghiệm cùng ánh mắt đều không bằng bà lão trước mặt này, cho nên hắn muốn học thêm nhiều điều nữa.

Còn Ô Đóa thì đang rèn luyện thân thể, cô bé là dị năng giả hệ không gian, cho nên lúc chiến đấu thì lại là người kém nhất, nhưng mà bà của cô nói chỉ cần cô bé rèn luyện thật tốt, dù cho không có dị năng cũng có thể trở thành một phần chiến lực của cả đội, dù sao lúc bà của cô giết tang thi cũng rất ít khi dùng dị năng, nhưng năng lực của bà cũng không hề kém so với bất luận một dị năng giả nào khác.

Lâm An chỉ là một con tang thi, trước mắt vẫn không nghe hiểu được lời của bọn họ, cho nên bà Ô để cậu dắt Tiểu Phúc đi xung quanh tản bộ.

Xung quanh đã được kiểm tra kỹ lưỡng, chỉ cần không đi quá xa, thì sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

Lâm An nắm dây dắt Tiểu Phúc, lấy nhà xe làm trung tâm mà đi vòng vòng, kỳ thật Tiểu Phúc vẫn là người chủ đạo, nó không dám đi quá xa, chỉ đi những nơi có thể nhìn thấy được nhà xe trong tầm mắt, cho nên Lâm An cũng chỉ đi loanh quanh như vậy.

Người xung quanh hoặc là rèn luyện thân thể, hoặc là rèn luyện dị năng, rõ ràng không có ai nhìn chằm chằm Lâm An, nhưng cậu lại có chút lo âu mà nắm chặt dây dắt.

Đi vài vòng, Tiểu Phúc phát hiện Từ Phóng đang đứng đó nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, nó tò mò mà đi qua xem thử.

Lâm An cầm dây dắt chó cũng bị kéo qua.

" Tiểu Phúc, trước hết mày cứ chơi một mình đi, tao muốn chuyên tâm rèn luyện dị năng." Từ Phóng vừa nhìn thấy Tiểu Phúc liền cười, nhưng hắn đang có việc phải làm, không thể cùng chơi với Tiểu Phúc được.

Tiểu Phúc tò mò mà nhìn cái nắm đất nhỏ đang run run đi tới đi lui trên tay Từ Phóng, sau đó nó nghiêng đầu nhìn về phía Từ Phóng.

Rõ ràng vẫn là cặp mắt đơn thuần sạch sẽ, nhưng không biết có phải do hôm nay đã bị châm chọc quá nhiều hay không mà Từ Phóng lại xuất hiện ảo giác, hắn cảm thấy ánh mắt của Tiểu Phúc như đang muốn nói: Anh làm cái quỷ gì với đồ vật này vậy?

Ha ha, khẳng định là ảo giác rồi.

Lâm An chậm rãi ngẩng đầu, từ khe hở của tóc mái lén lút nhìn về phía Từ Phóng, sau đó lại lén lút nhìn Âu Dương Đông ngồi xổm dưới đất bên cạnh, đang chăm chú thâm tình mà nhìn ngọn cỏ nhỏ, cuối cùng tầm mắt của cậu lại nhìn quanh một vòng, thấy Ô Đóa đang rèn luyện thân thể cùng với hai người khác đang thảo luận hoàn cảnh nơi hoang dã.

Cậu đứng trong chốc lát, sau đó cũng ngồi xổm xuống, hai mắt vô thần mà vươn một tay ra, trên tay lập tức xuất hiện một con chó nhỏ làm bằng nước.

Tuy rằng con chó nhỏ này được ngưng tụ từ nước, nhưng lại giống y như Tiểu Phúc đang ngồi bên cạnh.

Từ Phóng thấy được toàn bộ quá trình, hắn khiếp sợ mà trừng hai mắt thật lớn, la lên: "Mọi người đến đây xem nè!"

Mấy người quay đầu nhìn qua, Từ Phóng giống như một con khỉ đang nhảy nhót lung tung, hai tay đều chỉ vào Lâm An đang ngồi xổm ở đó: " Vừa rồi cậu ấy mới dùng dị năng."

........Này không phải là chuyện bình thường sao? Chỉ cần có thứ gì bẩn thì cậu ấy đều dùng dị năng.

" Cậu ấy không dùng dị năng để rửa đồ vật, cậu ấy dùng dị năng tạo ra một con chó nhỏ, cậu ấy đang nghịch!" Cứ như là thấy được một kỳ quan thế giới, Từ Phóng hét lên muốn bể cả giọng.

Thẩm Tu Trạch lập tức đứng lên đi tới, những người khác cũng đi về phía bên này.

Chỉ là, bị Từ Phóng lớn tiếng cùng nhảy nhót lung tung làm giật mình, Lâm An bị hoảng sợ, chó nhỏ trong tay tức khắc biến thành một bãi nước, từ khe hở ngón tay chảy xuống.

Chờ đến lúc mọi người vây lại đây, cũng chỉ nhìn thấy được một nhóc tang thi đang ngồi xổm ở đó.

" Em nói thật đó, lúc nãy tự nhiên cậu ấy ngồi xuống, sau đó lại biến ra một con chó nhỏ, nhìn giống y như Tiểu Phúc luôn." Từ Phóng hận không thể để Lâm An làm lại lần nữa cho mọi người xem, bằng không mọi người đều không tin.

Ô Sương Tuyết suy tư: " Trước đó các cậu nói, cậu ấy bị bệnh sợ xã hội rất nghiêm trọng sao?"

Thẩm Tu Trạch là người biết rõ nhất những chuyện mà Lâm An đã trải qua, hắn nghe vậy thì gật gật đầu, bởi vì chuyện khi còn nhỏ, nên sợ người đã trở thành một loại bệnh, còn đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần thấy người là sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bà lão cười nói: " Vậy không bằng hiện tại chúng ta chơi một trò chơi đi."

Lâm An ngồi ở đó, cậu bị doạ đến sợ hãi mà ôm hai chân.

Sau một lúc lâu, Lâm An mới phát hiện thanh âm ở xung quanh đều biến mất, rõ ràng không lâu trước đó mọi người đều đang nói chuyện cùng phát ra tiếng động, lúc này lại không có chút động tĩnh nào.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều quay lưng lại với cậu, ngay cả Tiểu Phúc cũng ngồi xổm qua bên kia.

Dường như mọi người đang nhìn chằm chằm vào cái gì đó, chỉ có một mình cậu ngồi ở chỗ này.

Không được.

Như là hành động theo bản năng, Lâm An nhanh chóng đứng lên, đi tới đứng bên cạnh Tiểu Phúc gần nhất.

Tất cả mọi người lại quay lại một lượt, Âu Dương Đông không nhịn được mà cười ra tiếng, sau đó hắn lại ho khan cố gắng che giấu: "Chuyện gì vậy?"

Thẩm Tu Trạch nhìn nhóc tang thi đang đứng bên cạnh, suy đoán: "Có lẽ là cậu ấy đang nỗ lực muốn hoà nhập với tập thể?"

Thật ra mấy ngày nay Lâm An đã có rất nhiều biến hoá, tủ quần áo của cậu bị cất vào trong không gian, vì trong xe không có nơi để chứa, cho nên vẫn không có lấy ra, mà trong nhà xe lại không có chỗ để trốn, cậu chỉ có thể bị ấn ngồi ở trên ghế sô pha.

Nhóc tang thì đã dần dần quen thuộc với nhóm người bọn họ, có thể là do cậu cảm thấy bọn họ sẽ không làm tổn thương cậu, hơn nữa mỗi ngày đều gặp nhau nên đã thành thói quen, cho nên cả ngày hôm nay cậu đều ngây ngốc mà ngồi trên sô pha, bị người khác nhìn chằm chằm cũng chỉ hơi cứng đờ một chút, cũng không tìm nơi để trốn nữa.

Buổi tối mọi người đều bận, Lâm An lại chỉ có thể dắt chó đi dạo, có lẽ cậu cảm thấy mình bị bài xích, cho nên mới muốn làm theo động tác của mọi người, nỗ lực khiến bản thân hoà hợp với tập thể.

Thẩm Tu Trạch cảm thấy, Lâm An đang dần dần tiếp nhận bọn họ, xem bọn họ như bạn bè.

"Đây là chuyện tốt, xem ra cậu ấy cũng có thể gia nhập nhóm rèn luyện." Ô Sương Tuyết cười tủm tỉm nói.

Dị năng của Lâm An rất mạnh, nhưng cậu chỉ biết rửa đồ vật, hiện tại Ô Sương Tuyết muốn cho Lâm An thử thêm nhiều phương pháp sử dụng dị năng nữa, nói không chừng rèn luyện nhiều cũng có thể kích thích cậu nhanh khôi phục hơn.

Dị năng của Âu Dương Đông không có tính tham khảo, cho nên Từ Phóng phải mang theo Lâm An cùng nhau làm.

Từ Phóng ngồi xuống mặt đất, nỗ lực biến nắm đất thành hình người, người đất tí hon run run rẩy rẩy muốn đi tới, lại ngay lập tức biến trở lại thành nắm đất.

Lâm An cũng ngồi xổm kế bên, trong tay lập tức xuất hiện một con chó nhỏ bằng nước, chó nước tí hon vui vẻ mà chạy tới chạy lui trong lòng bàn tay của cậu, thậm chí Lâm An đang nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình còn có thể phân tâm rửa sạch bùn đất trong tay của Từ Phóng đi.

Rõ ràng nhìn ngốc muốn chết, động tác cũng chậm rì rì, nhưng dị năng của cậu lại vô cùng linh hoạt.

Từ Phóng: Không so sánh thì không có đau thương, quá đau lòng rồi.

Sau đó, Từ Phóng dùng dị năng tạo ra một nhóc người đất, chỉ cần không thể khống chế dị năng mà biến thành nắm đất, đều sẽ bị nước cuốn trôi đi.

Từ Phóng nhìn chằm chằm Lâm An, cứ cảm thấy cái loại ảo giác kia lại tới nữa rồi.

Hắn cứ có cảm giác dường như anh An đang mỉa mai hắn vậy, tuy rằng nhìn cậu rất an tĩnh, trầm lặng, nhưng hành dộng dội nước kia cứ như đang nói rằng: Đây mà là luyện tập dị năng sao? Rõ ràng chính là đang chơi đất thôi.

Ừ, khẳng định chính là ảo giác.

Mãi cho đến khi dùng hết dị năng, Từ Phóng cùng với Âu Dương Đông mới dừng luyện tập, chuẩn bị trở về để nghỉ ngơi.

Nửa đường lại bị lão đại chặn: "Đi đâu, luyện tập hôm nay vẫn chưa kết thúc."

" Nhưng mà dị năng của tụi em đều đã dùng hết rồi mà."

" Có phương pháp không cần dùng đến dị năng cũng có thể rèn luyện được."

"Cái gì?"

Mười phút sau, Từ Phóng cùng Âu Dương Đông mỗi người cầm một cây đao kim loại do Thẩm Tu Trạch tạo ra, ra sức giết tang thi ở trên đường lớn.

Đã không còn dị năng nữa, cho dù là tang thi bình thường cũng vô cùng nguy hiểm đối với bọn họ.

Thường phát động dị năng một cái, đều có thể g.iết chết toàn bộ tang thi, bây giờ chỉ có thể thở hồng hộc cầm dao chém giết.

Từ Phóng thì tốt hơn một chút, dù sao trước đó hắn đi theo Thẩm Tu Trạch, có đôi khi sẽ cầm đao giết tang thi, còn Âu Dương Đông quen ỷ lại vào dị năng, hơn nữa thân hình của hắn hơi béo, lúc giết tang thi lại càng thêm cố hết sức.

Thẩm Tu Trạch cùng Ô Sương Tuyết đứng ở trên đỉnh nóc xe, nhìn mấy người giết tang thi.

" Đừng chỉ dùng đao chắn, xe xung quanh dùng để bài trí hả?"

" Chạy nhanh lên, Ô Đóa đã giết được ba con tang thi rồi, vậy mà các cậu mới giết được có một con."

Ô Đóa cầm thanh đao của Ô Sương Tuyết, lúc đầu nó là song đao, hiện tại bà chia lại cho cô một cây, cô bé cũng đi theo để giết tang thi, động tác rất quen thuộc, xem ra nửa năm này vẫn luôn được bà của mình dạy dỗ rất tốt.

Nghĩ đến một cô bé như Ô Đóa mới mười bốn tuổi đã có tốc độ nhanh hơn bọn họ, động tác của hai người rốt cuộc cũng nhanh nhẹn hơn không ít.

Tiểu Phúc được Ô Sương Tuyết ôm, nó ngước đầu nỗ lực tìm kiếm bóng dáng chủ nhân.

Mà chủ nhân của nó, Lâm An, lúc này cũng đang giết tang thi.

Lâm An đứng giữa đường lớn, trong tay cũng cầm một thanh đao giống với mấy người Từ Phóng, dường như cậu cũng muốn học động tác của những người khác mà giết tang thi, nhưng bản thân cậu là một con tang thi rồi, căn bản không khiến những con tang thi bình thường này thấy hứng thú một chút nào.

Ngẫu nhiên cũng có một con tang thi đi lướt qua Lâm An, cậu sẽ dùng đao chậm rãi mà chém vào trên vai của tang thi một cái.

Quần áo đều chém không hỏng.

Mà con tang thi kia hoàn toàn không phát hiện ra bản thân nó bị chém, hai mắt đỏ tươi chỉ nhìn chằm chằm về phía ba tên nhân loại kia, gào rống mà đi tới.

Lâm An ngơ ngác nhìn về phía bóng dáng con tang thi kia đã đi xa, thoạt nhìn có chút tủi thân.

Ô Sương Tuyết: "Sau này để cậu ấy rèn luyện dị năng thôi."

Thẩm Tu Trạch: "Vâng, tôi cũng cảm thấy vậy."

Mấy ngày sau đều trải qua như thế, ban ngày thì lên đường, buổi tối thì rèn luyện.

Ô tô trên đường lớn dần dần ít đi, chỉ còn lại mấy chiếc, rốt cuộc bọn họ cũng có thể lấy nhà xe ra để đi.

Mỗi ngày, Từ Phóng cùng Âu Dương Đông đều mệt chết khiếp, nằm xuống liền gọi cũng không tỉnh được, cho nên trên cơ bản đều do Thẩm Tu Trạch và Ô Sương Tuyết lái xe.

Hôm nay vừa lúc tới lượt Ô Sương Tuyết, Ô Đóa ngồi ở ghế phụ bồi bà của mình.

Con đường phía trước đột nhiên xuất hiện một loạt xe dàn hàng ngang, đem toàn bộ đường cái cùng xung quanh chặn lại.

Ô Sương Tuyết dừng xe, nhìn lều trại ven đường mà bấm còi.

Kết quả bên trong lều trại đi ra ba người.

Đầu bù tóc rối, nếu không phải đang nói tiếng người, liếc mắt nhìn một cái chỉ sợ sẽ nhầm thành tang thi.

" Dừng lại, dừng lại, muốn đi qua nơi này, phải lưu lại một nửa vật tư." Một người đàn ông trong đó vừa nói vừa đi về phía nhà xe.

Bên cạnh còn có hai người đàn ông, lúc nhìn nhà xe hai mắt đều lộ ra kinh ngạc cùng cảm thán, chờ phát hiện người lái xe là một bà cụ, bên cạnh chỉ có một cô bé, hai người liền liếc nhau, đều lộ ra ánh mắt không có ý tốt.

"Đại ca, chúng ta đoạt chiếc xe này liền không cần phải ngủ lều trại nữa." Một người đàn ông nhỏ giọng nói.

Một người khác cũng phụ họa theo: "Anh xem bên trong chỉ có một bà già cùng với một con nhóc, đây là cơ hội tốt đó."

Người đàn ông đi đằng trước bị lời nói đả động, hắn lập tức tiến lên, hung ác mà vỗ vào cửa sổ: "Muốn đi qua trước hết phải để lại một nửa vật tư."

Ô Sương Tuyết hạ xuống cửa sổ xe, cười ha ha mà nói: "Nếu như không đưa thì sao?"

" Vậy tất cả đều phải lưu lại, xe cũng lưu."

Ô Sương Tuyết im lặng một lát: "Cái này tôi không làm chủ được, phải hỏi người khác."

" Hỏi ai?"

Bà cụ đang có ý xấu từ cửa sổ xe hô về phía sau: "Ê! Có người muốn thu lộ phí, tôi cho hay là không cho đây."

Cửa sau nhà xe mở ra, có ba người đàn ông so với đám người kia còn hung ác hơn nhiều lần bước xuống.

Thẩm Tu Trạch – 1m85, mặt đầy sát khi hỏi: "Sao tôi không biết con đường này là do anh xây?"

Đầu trọc còn chưa tỉnh ngủ nổi giận mắng: "Thu cái rắm ấy, vậy mà dám muốn đồ của chúng tao, tụi mày chán sống rồi hả."

Âu Dương Đông vừa mập vừa cao lớn, ngáp một cái: "Thu cái gì?"

Tiểu Phúc: "Gâu!"

Ba người đi ra vậy mà còn có một con chó, thời buổi này thế mà còn có người nuôi chó sao?

Ba người đàn ông đối diện bị khí thế bên kia làm cho co rúm, vừa rồi còn hùng hổ, lúc này ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, bọn họ vội vàng chạy nhanh đem xe mở ra một con đường.

" Đều là hiểu lầm thôi, vừa rồi mọi người nghe nhầm, chúng tôi không thu gì cả, ngài đi đi, ngài đi đi."

Đối với loại người sợ mạnh hiếp yếu như thế này, Thẩm Tu Trạch cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, hắn dò hỏi bà Ô có cần thay người lái xe hay không, sau khi nhận được đáp án không cần thì quay trở lại nhà xe.

Thẩm Tu Trạch đi vào đầu tiên, hắn phát hiện vậy mà Lâm An đang đứng ở cửa, cậu lặng lẽ nhìn ra bên ngoài thăm dò, sau khi bị phát hiện lại chậm rãi lùi về trong.

Bên ngoài có người lạ, dựa theo thói quen ngày thường hẳn là Lâm An phải sợ hãi mới đúng, nhưng lần này vì sao cậu lại nép ở cửa nhìn lén?

Đương nhiên vấn đề này cho dù có hỏi nhóc tang thi này thì cũng không nhận được câu trả lời, Thẩm Tu Trạch chỉ đem chuyện này để ở trong lòng.

Sau đó nhà xe tiếp tục lên đường, ba người đàn ông ở ven đường nhìn theo nhà xe đi xa, không khỏi hỏi một câu: "Hai người nói xem, bọn họ có thể sống sót đi tới Thành Cơ Giới hay không?"

"Ai biết, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta."

" Đến không được đâu, người đi về phía trước đều đã chết hết, nếu không phải chúng ta chạy nhanh, thì cũng đã chết theo rồi, cứ như vậy thôi, dù sao cũng không đi tới Thành Cơ Giới được, đường trở về thành Sơ Hi cũng bị phá hỏng, sớm biết vậy còn không bằng ở lại thành Sơ Hi, cậu nói xem trong đó còn có một người mập mạp, nói không chừng bên trong thành hiện tại đã không còn tang thi nữa rồi."

" Nếu không chúng ta trở về xem thử?"

"Làm sao về?"

"Đi về thôi, dù sao lương thực vẫn còn một chút, chắc là đủ rồi."

" Cũng đúng."

Đối thoại của mấy người phiêu tán trong gió, người trong nhà xe căn bản không nghe thấy được, một đường chạy về hướng thành Cơ Giới.

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mít Ướt

Copyright © 2022 - MTruyện.net