Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giết xong tang thi chuột, Thẩm Tu Trạch nhìn về phía Lâm An đằng sau hỏi: "Làm sao cậu biết ở dưới đó có tang thi chuột?"
Tất nhiên là Lâm An sẽ không trả lời lại hắn, cậu nhìn thi thể cùng máu của mấy con chuột, dùng dị năng hệ thủy quét dọn sạch sẽ, để qua một bên.
Lúc này, những người khác cũng thấy được sự khác lạ của Lâm An.
Ngày thường khi Lâm An gặp tang thi, lúc cậu không chịu đựng nổi nữa sẽ quét dọn sạch sẽ, cuối cùng còn phải tìm thùng rác để vứt bỏ tất cả tang thi cùng với rác vào chung, mà khi cậu sử dụng lốc xoáy, cũng vẫn luôn khiến nó xoay tròn cho đến khi toàn bộ dị năng đều dùng hết mới thôi.
Hôm nay mọi chuyện đều khác trước kia, Lâm An là người đầu tiên phát hiện ra tang thi chuột, dùng dị năng đem chúng từ dưới cống ngầm đi lên, bây giờ còn đem thi thể cùng với những chất ô uế từ cống ngầm đều chất thành một đống lại, những hành động này nhìn giống như dựa vào ý thức của chính mình mà hoạt động.
Những người khác đều nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, dù sao mấy tiếng vừa rồi cũng chỉ có hắn ở bên cạnh Lâm An.
Rốt cuộc Thẩm Tu Trạch đã có thể khoe khoang được rồi, hắn hơi nghiêng đầu hỏi Lâm An: "Lâm An, tôi là ai?"
Hai mắt nhóc tang thi rũ xuống, qua một lúc lâu cậu mới nhỏ giọng nói: "Thẩm."
Giọng nói trong trẻo, dễ nghe, rõ ràng không phải là lời nói ra trong vô thức.
Hai mắt Từ Phóng sáng lên, lập tức bước tới bên cạnh: "Anh An, còn em thì sao? Em là Từ Phóng nè."
Lâm An không có đáp lại.
Âu Dương Đông ỷ vào thân thể to lớn của mình, dùng mông đẩy Từ Phóng qua một bên, nói với Lâm An: "Tôi là Âu Dương Đông, Âu Dương Đông."
Lâm An vẫn không có phản ứng.
Hai bà cháu Ô Sương Tuyết cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng hai người không có tiến tới, mà đứng một bên nhìn chằm chằm Lâm An, Ô Sương Tuyết có chút tò mò không biết Thẩm Tu Trạch làm cách nào dạy được Lâm An, khoảng thời gian này ai cũng đều lén lút dạy dỗ, nhưng tới bây giờ chỉ có một mình hắn thành công.
Khóe miệng Thẩm Tu Trạch hơi nhếch lên, hắn hơi nâng cằm, bày ra vẻ mặt khoe khoang đối với hai tên đàn em, "Không cần hỏi, cậu ấy chỉ biết nói tên của tôi thôi."
Đôi mắt phượng hẹp dài mang theo vẻ mỉa mai, trông vô cùng đắc ý.
Cho dù là lão đại của mình, Âu Dương Đông nhìn thấy vẻ mặt kia của đối phương đều muốn đánh cho một trận, dù rằng hắn đánh không lại.
Đôi mắt Từ Phóng sáng quắc, ngoại trừ Thẩm Tu Trạch, thì thời gian hắn quen biết với Lâm An là dài nhất, nên lúc này hắn rất vui mừng vì sự biến hoá của cậu: " Anh An, anh càng ngày càng lợi hại, chờ tới lúc anh khôi phục lại thần trí, nhất định phải che chở cho em nha."
Lâm An vẫn không có đáp lại, chỉ yên lặng tiêu hoá những lời mọi người nói, nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần.
Nhưng mà cậu nghe hiểu được một câu, người trước mặt với cái đầu phát sáng này đang khen cậu, từ lúc nãy đã luôn khen cậu lợi hại, vì thế Lâm An nhanh chóng ngước mặt lên nhìn khuôn mặt cười tươi của đầu trọc, rồi lại cúi đầu nghiêng mặt qua một bên, co chút bối rối mà đỏ mặt.
Vì những chuyện trải qua khi còn nhỏ, cậu rất ít khi được người khác khích lệ, sau khi lớn lên cũng cố gắng không tiếp xúc với người khác, cho nên Lâm An có một đặc tính mà chính cậu cũng không biết.
Đó là đặc biệt thích được khen ngợi.
Lúc này, một tay cậu nắm áo khoác gió của Thẩm Tu Trạch, ngượng ngùng mà móc móc, nếu không phải chất lượng của áo rất tốt, thì có thể đã bị ngón tay của cậu móc ra một lổ thủng rồi.
Nhóm người Thẩm Tu Trạch đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, ở thành Sơ Hi, bọn họ luôn bị vây xem, bị rất nhiều ánh mắt đánh giá nhiều lần, thế cho nên hiện giờ bị người của thành Cơ Giới nhìn chăm chú, sắc mặt của bọn họ vẫn như thường, không hề bị những ánh mắt ấy ảnh hưởng.
Thẩm Tu Trạch cao hơn Lâm An nửa cái đầu, chỉ cần người khác không đến gần, sẽ không nhìn thấy được Lâm An, hơn nữa lúc tới đây, cậu đã được thả tóc mái xuống, những sợi tóc mềm mại lúc được thả ra cũng không được chải gọn gàng, chỉ thuận tay vuốt mấy cái, nhưng như vậy cũng đã khôi phục lại bộ dáng che khuất hai mắt trước đó, hơn nữa ở đây cũng không quá sáng, ngoại trừ giáo sư Lâm, những người khác đều không phát hiện được ở đây còn có một con tang thi.
" Các anh, mới vừa làm cái gì vậy?" Một người sống sót nhịn không được nữa mở miệng hỏi, bọn họ bày ra sức mạnh quá mức chấn động, so với bản thân chỉ biết chạy trốn gào thét, những người này đối mặt với tang thi lại bình tĩnh và mạnh mẽ như vậy khiến mọi người vô cùng khiếp sợ, đồng thời cũng rất mong chờ.
" Vừa rồi hả? Đó là dị năng, trong số các người có lẽ cũng có người sở hữu dị năng đúng không?" Âu Dương Đông quay lại giải thích.
" Đúng vậy......" Người hỏi là một cậu nhóc tuổi không lớn lắm, cậu ta nghe thấy vậy thì giơ bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, ánh lửa màu cam run rẩy như giây tiếp theo sẽ bị dập tắt, " Em chỉ có thể làm được như thế này thôi."
Cậu ta vung ngọn lừa ra ngoài, ánh lửa nhảy múa trên không trung một chút rồi biến mất.
" Lão đại của tôi cũng có dị năng hệ hỏa, chỉ là anh ấy có thể cách không phóng lửa thiêu tang thi hóa thành tro bụi, chắc là cậu chưa từng thấy đâu, lúc chúng tôi đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, anh ấy chỉ cần ngồi trong xe không nhúc nhích, tang thi bên ngoài vẫn bị thiêu chết toàn bộ, mỗi lần nhìn thấy biển lửa đó đều sẽ cảm thấy rất đồ sộ, sau này cậu mạnh mẽ hơn, thì cũng có thể làm được như thế." Từ Phóng bắt được cơ hội là bắt đầu thổi phồng lão đại của mình, nhưng mà hắn cũng nói sự thật, không hề có chút khuếch đại nào.
Mục đích giáo sư Lâm đưa bọn họ tới nơi này, chính là để cho mọi người biết được ông và người máy không phải là vạn năng, ông không nghĩ tới tang thi chuột lại xuất hiện, nhưng mà kết quả cuối cùng cũng rất tốt, lúc biết được con người cũng có thể mạnh mẽ, có thể dựa vào chính sức mạnh của mình để đánh bại tang thi, nhất định sẽ có nhiều người chủ dộng rèn luyện dị năng của mình.
Nhìn ánh lửa trong mắt của cậu nhóc, giáo sư Lâm cảm thấy mục đích của ông đã đạt được rồi.
" Mọi người có thể ở lại đây bao lâu?" Giáo sư Lâm hỏi Ô Sương Tuyết đứng bên cạnh.
Ô Sương Tuyết lắc đầu: "Không biết, chúng tôi chỉ tới nơi này để nhìn thử thôi, rất nhanh sẽ đi tới thành phố khác, cũng không ở lại đây được bao lâu."
" Có thể ở lại đây một hai ngày giúp tôi được không? Tôi có thể cung cấp bất kỳ loại máy móc nào mà mọi người muốn." Giáo sư Lâm tham dự vào nhiều phát minh ở thành Cơ Giới, có những loại nghiên cứu của người khác chỉ cần ông nhìn qua bản thiết kế hoặc tháo dở máy móc đó ra xem một lần là ông có thể làm ra được.
Thẩm Tu Trạch lập tức đồng ý, ở thêm mấy ngày là có thể lấy được vũ khí, rất có lời.
Tang thi trên mặt đất đã được giải quyết sạch sẽ, nhưng ở trong cống thoát nước thì chưa.
Hệ thống cống thoát nước ở thành Cơ Giới rất lớn và phức tạp, dù có để người máy xuống đó đi tìm cũng là cả một quá trình lâu dài, chưa kể nhiều cống thoát nước còn bị lưới sắt chặn lại, nhiều người máy đều không thể đi qua được.
Giáo sư Lâm nhìn thấy dị năng của Lâm An, dị năng hệ thủy của cậu rất mạnh, nếu cho nước ngập đầy vào bên trong, có thể đem một số bộ phận tang thi ra ngoài, như vậy sẽ không cần phải đi tìm kiếm.
Còn về những tấm lưới sắt thì giáo sư Lâm cũng đã có biện pháp, ông có bản đồ phân bố toàn bộ cống thoát nước của thành phố, chỉ cần chia các khu vực thì không cần lo lắng tang thi bị lưới sắt chặn lại không thể lên được.
Ý tưởng thì rất tốt, nhưng mà nhiệm vụ này chỉ có thể dựa vào Lâm An hoàn thành, mà hiện tại Lâm An nghe không hiểu lời mọi người nói, cũng không có biện pháp ép buộc cậu sử dụng dị năng.
Buổi tối, bọn họ ở tại nhà xưởng của giáo sư Lâm, tuy nhìn có chút đơn sơ, nhưng thiết bị sưởi ấm bên trong rất đầy đủ, chăn cũng được giặt sạch sẽ.
Một người một giường, giáo sư Lâm còn cẩn thận làm một vách ngăn bằng kim loại, để cho hai bà cháu ngủ bên trong.
Chỉ là cuối cùng Ô Sương Tuyết lại từ chối, đây cũng không phải là nhà tù, không cần thiết phải làm vách ngăn, kéo một cái rèm coi như ngăn cách là được, không nhất thiết phải phiền phức thêm làm gì.
Cơm tối của bọn họ cũng do giáo sư Lâm cung cấp, nước nóng cùng với bánh gạo, giống khẩu phần ăn của những người sống sót khác.
Giáo sư Lâm không có tích trữ lương thực, chỉ đem nhưng vật tư hiện có của thành Cơ Giới ra để phân phát cho mọi người, ngay cả ông cũng ăn như vậy, cho nên vật tư của thành Cơ Giới đều còn rất phong phú, cũng đủ cho mọi người ăn thêm một năm nữa.
Xung quanh thành Cơ Giới rất hoang vắng, chủ yếu là đá cùng cát vàng, trên mặt đất cũng không có nhiều cây, chỉ có một ít cỏ dại với sức sống mạnh mẽ là có thể sinh trưởng.
Bởi vì bên dưới lòng đất có rất nhiều quặng kim loại, cho nên nơi có thể trồng ra lương thực rất ít, cũng bởi vì có những quặng kim loại như vậy, thành Cơ Giới mới có thể phát triển mạnh mẽ trong vài chục năm ngắn ngủi, từ một thành thị nho nhỏ phát triển thành quy mô lớn như bây giờ.
Lương thực của bọn họ chủ yếu là mua từ thành Sơ Hi, lúc mạt thế ập tới, người dân chết đi cũng quá nửa, cho nên giáo sư Lâm tới từng nhà để thu gom lương thực lại, đúng giờ sẽ phân phát đồ ăn cho mọi người, tuy rằng ăn không ngon lắm, nhưng cách này đúng thật không khiến người nào chết vì đói cả.
" Hôm nay chỉ có bánh gạo, ngày mai sẽ có sữa bò và cơm, hiện giờ trái cây và rau dưa đều ăn hết cả rồi, chỉ còn lại một ít rau muối, nhưng loại đó thì phải cuối tuần mới phát, hôm nay không ăn được."
Giáo sư Lâm cười ha ha, lấy bánh gạo ngâm vào trong nước ấm, với cái tuổi hiện giờ của ông, chỉ có thể ăn như vậy, răng không còn tốt nữa, cắn không nổi bánh gạo cứng như thế.
Ngay cả bây giờ, ông vẫn tuân thủ theo quy tắc, đối xử với nhóm người Ô Sương Tuyết như những người sống sót bình thường,
Quả thật là ông không biết cách quản lý, cũng không biết thu phục lòng người, giống như khi ông chế tạo người máy vậy, chỉ biết dựa theo trình tự đã được lập trình sẵn để làm theo, những quy định công bằng, cứng ngắt như vậy mới có thể khiến người dân của thành Cơ Giới sống sót trong hoàn cảnh gian nan khó khăn như bây giờ.
Ô Đóa không kén ăn, nhưng nhìn bà mình cùng ông Lâm, hai người đã hơn 70 tuổi phải dùng nước ấm ngâm bánh gạo. cô bé nhìn qua nhìn lại mấy lần, cuối cùng hơi do dự mà nhìn về phía bà mình.
Ô Sương Tuyết liếc một cái cũng biết được cháu gái của mình đang suy nghĩ gì, trong không gian của cô bé có đồ ăn mềm thích hợp cho người lớn tuổi, cô bé muốn lấy ra cho bọn họ ăn, nhưng bà lại lắc đầu với cháu gái, tiếp tục cúi đầu ăn bánh gạo ngâm.
Cuối cùng, Ô Đóa chỉ có thể từ bỏ.
Tiểu Phúc vẫn luôn nghe lời dựa vào chủ nhân, lúc ra ngoài Thẩm Tu Trạch không có mang thức ăn chó theo, tuy rằng trong không gian có rất nhiều, nhưng bởi vì có giáo sư Lâm ở đây, Ô Đóa cũng không tiện lấy ra, cho nên Tiểu Phúc cũng cùng mọi người ăn bánh gạo, nó không kén ăn, cắn mấy cái là ăn xong bánh gạo, còn đang ngồi ở đó liếm miệng.
Giáo sư Lâm nhìn Tiểu Phúc nghe lời như vậy, mỉm cười sờ đầu nó: "Trong kho hàng có thức ăn chó, tôi tính để lại cuối cùng làm thức ăn trong trường hợp khẩn cấp không còn gì để ăn, ngày mai tôi để người máy lấy ra một ít cho mọi người mang theo."
Dường như Tiểu Phúc nghe hiểu, nó bắt đầu vẫy đuôi không ngừng.
Lâm An ngồi một bên, cậu không cần ăn gì, cho nên hai tay ôm khung ảnh, ánh mắt chậm rãi đánh giá xung quanh.
Hoàn cảnh xung quanh rất xa lạ, khắp nơi đều là linh kiện và phần tay chân còn lại của người máy, toàn bộ người máy bị hư hỏng vào buổi sáng đều ở nơi này, chờ khi nào giáo sư Lâm có thời gian thì sẽ sửa chữa chúng.
Tuy rằng rất bừa bộn, nhưng không bẩn, Lâm An tìm khắp bốn phía, cũng không phát hiện ra đồ dùng để quét dọn, nên cậu không tìm kiếm nữa.
Cả ngày hôm nay cậu đều ôm lấy khung ảnh, dù đi theo Thẩm Tu Trạch ra ngoài thì vẫn một tay túm góc áo của hắn, một tay khác thì ôm khung ảnh vào lòng.
Chờ sau khi ăn tối xong, mọi người ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm, đề tài thảo luận chính là làm thế nào để Lâm An có thể hỗ trợ dùng dị năng xử lý tang thi ở cống thoát nước, dị năng của những người khác đều không thích hợp.
"Lâm Hoài, ông có nghĩ tới chuyện đi theo chúng tôi không?" Bà Ô hỏi.
" Mọi người muốn đi tới thành Bach Trạch sao? Không được đâu, bộ xương già này của tôi không đi xa được như vậy, cái gì cũng không biết làm, chỉ tổ vướng chân mọi người mà thôi."
Giáo sư Lâm lắc đầu, ông hiểu rất rõ bản thân mình, không có dị năng, tuổi lại lớn, hoàn cảnh ở nơi hoang dã thay đổi trong nháy mắt, loại người như ông chưa từng đi ra ngoài bao giờ chỉ có thể gây thêm phiền phức cho người khác mà thôi.
"Ngài làm người máy lợi hại như vậy, đã mạnh hơn vô số dị năng giả khác rồi." Từ Phóng cũng rất muốn giáo sư Lâm đi cùng bọn họ, ngay từ đầu hắn còn nghĩ tới việc trói đối phương lại mang theo.
"Đi theo chúng tôi đi, chúng tôi có thể bảo vệ ngài." Âu Dương Đông cũng lập tức tiếp lời.
Tuy Ô Đóa không nói gì, nhưng cô bé vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thẩm Tu Trạch không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng danh tiếng của Lâm Hoài hắn có nghe qua, đối phương chế tạo máy móc phối hợp với dị năng của hắn, chắc chắn sẽ có uy lực càng lớn hơn, nhưng mà tình trạng thân thể của ông xác thật cũng là một vấn đề, lúc Ô Sương Tuyết còn trẻ đã lang thang ở khu hoang dã, cho tới tận bây giờ, thân thủ của bà cũng không thể coi thường được, trạng thái cùng tinh thần của bà cũng không kém quá nhiều so với người trẻ tuổi.
Nhưng giáo sư Lâm thì chưa từng rời khỏi nơi này, nếu theo bọn họ rời đi, lỡ như không hợp với khí hậu, hoặc là thời tiết biến hóa quá ác liệt, khả năng ông sẽ bị bệnh. Mà trong số bọn họ không có ai là bác sĩ cả, đến lúc đó căn bản không có biện pháp để chữa trị cho ông.
Lâm An vẫn luôn đánh giá xung quanh, lúc mọi người nói chuyện cậu không có phản ứng nào cả, nhưng khi nghe bà Ô gọi tên của giáo sư Lâm, cậu lại đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ mở to ra, lập tức nhìn về phía giáo sư Lâm.
Cậu đứng lên, chậm rãi đi về phía giáo sư Lâm, không nói tiếng nào mà chỉ đứng sau lưng đối phương, dường như muốn lại gần nhưng mà không dám, cứ bồn chồn mà đứng đằng sau ông.
Hành động khác thường của Lâm An khiến mọi người chú ý, nhìn nhóc tang thi lúc ẩn lúc hiện ở sau lưng giáo sư Lâm, mọi người đều thấy vô cùng khó hiểu.
"Anh An, anh đang làm gì vậy?" Từ Phóng sờ đầu trọc của mình, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Âu Dương Đông vuốt cằm suy đoán: "Muốn nói chuyện với giáo sư Lâm, nhưng không dám đi tới? Chắc là không phải đâu, bây giờ ý thức của cậu ấy chưa tốt như vậy được."
Giáo sư Lâm quay đầu lại nhìn Lâm An ở đằng sau mình, tuy rằng biết cậu là tang thi, cũng nghe không hiểu lời nói của mình, nhưng ông vẫn hiền lành hỏi: "Cậu cần gì sao?"
Lâm An bị giáo sư Lâm nhìn chằm chằm, cậu hơi rũ mắt, không nhìn thẳng vào đối phương, nhưng cũng không có rời đi, vẫn im lặng đứng ở phía sau.
Thẩm Tu Trạch một tay đỡ đầu, đôi mắt phượng nhìn vào mắt Lâm An xem xét rồi mới nói: "Vừa rồi hình như bà Ô có gọi tên của giáo sư Lâm, sau đó cậu ấy mới phản ứng như vậy."
"Lâm Hoài?"
Lâm An đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nói không ra lời, chỉ có thể vội vàng chớp mắt nhìn giáo sư Lâm.
" Nhắc mới nhớ, Lâm An cùng họ với giáo sư Lâm, hay là hai người có quan hệ gì đó." Âu Dương Đông lại suy đoán.
Từ Phóng là người giỏi suy đoán nhất: "Ông cháu!"
Ô Sương Tuyết kinh ngạc nói: "Ông quen Lâm An không? Là ông của Lâm An hả?"
Giáo sư Lâm lập tức hoảng loạn lắc đầu: "Tôi chưa có kết hôn."
Ô Sương Tuyết: "À ~ không kết hôn vẫn có thể có cháu được mà."
Giáo sư Lâm không nhìn ra được Ô Sương Tuyết đang trêu chọc ông, ông lập tức giải thích: "Tôi không phải là người như vậy, thật sự không phải."
Ô Sương Tuyết nhìn ông cười ha ha lên, quả nhiên Lâm Hoài không có thay đổi gì, mấy chục năm rồi vẫn cứ như vậy, người khác chỉ nói đùa một câu thôi cũng nghe không hiểu được.
Nhìn Ô Sương Tuyết vui vẻ như vậy, giáo sư Lâm mới biết là bà đang trêu chọc mình, ông bất đắc dĩ nói: "Người cùng họ có rất nhiều, tôi thật sự không quen biết cậu ấy."
Nhưng Lâm An ở phía sau lại gấp đến nỗi xoay vòng tròn, cuối cùng cậu đưa khung ảnh quý giá của mình ra cho giáo sư Lâm.
Giáo sư Lâm không hiểu gì nhận lấy khung ảnh, ông đỡ mắt kính nhìn bức ảnh một nhà ba người, những người khác cũng chạy tới xem.
Từ Phóng đã nhìn bức ảnh này từ sớm rồi, nhưng những người khác còn chưa có xem qua, lúc bọn họ đi tới nhà Lâm An thì những đồ vật trong nhà đều được bỏ vào trong không gian của Ô Đóa, chỉ có khung ảnh cùng một ít quần áo để tắm rửa là được Thẩm Tu Trạch đặt ở trong ngăn tủ của nhà xe.
Ô Đóa nhìn khung ảnh, phát hiện Lâm An trông rất giống mẹ của cậu, dung mạo của ba mẹ cậu đều rất đẹp, trách không được Lâm An lớn lên lại đẹp như vậy.
Giáo sư Lâm nhìn khung ảnh, chậm rãi nhíu mày, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó.
Ô Sương Tuyết phát hiện sự thay đổi của ông: "Làm sao thế? Rốt cuộc nhớ ra cậu ấy là cháu mà ông đã thất lạc nhiều năm sao?"
"Tôi đã gặp hai người trên ảnh chụp này rồi." Giáo sư Lâm nói ra một câu khiếp người, ngay cả Thẩm Tu Trạch đang lười biếng cũng phải đứng dậy đi tới.
" Là mùa hè mười lăm năm trước, lúc ấy thường xuyên có nhà thám hiểm của thành Sơ Hi đi qua nơi này, bởi vì phát hiện được di tích cổ đại của thành Mạc Ô Tư, cho nên số lượng nhà thám hiểm lần đó rất nhiều, trong đó có rất nhiều nhà nghiên cứu lịch sử, cùng với những chuyên gia về động thực vật, bọn họ đi tới thành Cơ Giới để mua sắm máy móc cùng với trang bị vũ khí, nhưng mà sau đó, một người cũng không trở về."
Nói tới đây, giáo sư Lâm bỗng nhiên nhìn về phía ảnh chụp, trên bức ảnh có một đứa trẻ, rõ ràng chính là bản thu nhỏ của Lâm An.
"Giáo sư Lâm, sao ông không nói gì nữa, không phải ông đã gặp qua người trên ảnh chụp rồi sao?" Âu Dương Đông quả thực gấp muốn chết.
Giáo sư Lâm chỉ vào người đàn ông trên ảnh chụp: "Anh ta trùng tên trùng họ với tôi, lúc ấy tôi lên phố để mua nguyên liệu về chế tạo người mấy, nghe có người gọi tên của tôi, sau đó mới phát hiện là bọn họ gọi người khác, chính là người đàn ông trên bức ảnh này. Lúc ấy vì một hồi hiểu lầm như thế mà chúng tôi có trò chuyện mấy câu, biết được hai vợ chồng bọn họ định đi tới thành Mạc Ô Tư, sau đó cũng không còn gặp lại nữa."
" Thành Mạc Ô Tư?" Ô Sương Tuyết nhắc lại cái tên này, sắc mặt hơi nghiêm túc: "Trước đó nhà thám hiểm ở thành Sơ Hi rất nhiều, hơn nữa bởi vì ảnh hưởng từ thế hệ của chúng tôi, sau mấy chục năm tiếp theo đều có rất nhiều người đi tới khu hoang dã để thám hiểm, thậm chí còn phát hiện ra di tích cổ đại. Hình như là mười lăm năm trước, một số lượng lớn nhà thám hiểm cùng nhau đi tới di tích cổ đại thám hiểm, không bao lâu sau thì xảy ra một trận động đất, mà những người ra ngoài lần đó không một ai trở về, từ đó nhà thám hiểm của thành Sơ Hi càng ngày càng ít đi."
Người trên ảnh chụp rõ ràng chính là ba mẹ của Lâm An, vậy nên, mười lăm năm trước ba mẹ cậu đã đi theo mọi người tới di tích cổ đại gì đó, mười mấy năm đều không có trở về, khẳng định là đã.....
Bọn họ nói quá nhiều lời phức tạp, Lâm An cố gắng phân biệt tin tức quan trọng: "Thành, Mạc, Ô Tư."
Từ Phóng đang còn suy nghĩ có nên đi tới nói lời an ủi gì đó với Lâm An hay không, thì đột nhiên nghe được một câu hoàn chỉnh từ trong miệng của Lâm An, hắn lập tức trợn hai mắt lên: "Anh An, anh ấy nói chuyện rồi!"
Thẩm Tu Trạch biết, có lẽ Lâm An vẫn luôn không từ bỏ chuyện tìm kiếm ba mẹ, cậu đọc nhiều sách như vậy, vẫn luôn muốn đi tới khu hoang dã, tất cả đều là vì muốn tìm ba mẹ.
Thậm chí bây giờ còn trùng hợp gặp được giáo sư Lâm có cùng tên với ba của mình, còn biết được tung tích của ba mẹ.
Âu Dương Đông hiểu được tâm tình của Lâm An, hắn lập tức hỏi: "Thành Mạc Ô Tư ở nơi nào vậy?"
Thẩm Tu Trạch nặng nề nói: "Cách nơi này rất xa, ở sâu bên trong rừng rậm, nơi đó căn bản không có người đặt chân tới, nghe nói là rất nguy hiểm."
Ô Đóa: "Vậy trên đường, chúng ta có đi vào qua chỗ đó không ạ?"
Thẩm Tu Trạch: "Không có, nhưng mà đi đường vòng cũng không quá xa, mười mấy năm trước nơi đó chính là trung tâm của động đất, là nơi bị tàn phá nghiêm trọng nhất, địa hình cùng sự phân bố thảm thực vật đều hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều động thực vật kỳ quái hiếm lạ, những nhà thám hiểm đều sẽ cố tình tránh đi......"
Hắn còn chưa nói xong, ống tay áo đã bị người kéo kéo.
Thẩm Tu Trạch quay đầu lại nhìn, Lâm An đang nắm lấy ống tay áo của hắn, vội vàng nói: "Đi, đi."
Tuy rằng đôi mắt đã bị tóc che mất, nhưng hắn có thể tưởng tượng được cặp mắt giống như hồng bảo thạch kia đang trông mong mà nhìn về phía hắn như thế nào.