Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên mặt đất được trải những chiếc lá cây dày, to và rộng, còn tản ra hương thơm cỏ cây nhàn nhạt, xung quanh phát ra ánh sáng mềm mại của thực vật cùng với khoáng thạch.
Thật sự rất thoải mái.
Đến khi người dẫn đường rời đi, bọn họ lập tức ngồi lại gần nhau để nói chuyện.
Trước đó Tiểu Phúc vẫn luôn thành thật mà dựa sát bên người Lâm An, bây giờ nó lại hoạt bát hơn một chút, đứng lên ngửi ngửi khắp xung quanh.
Từ Phóng đã quen thuộc với người dân ở đây rồi, thậm chí còn có thể gọi được tên của rất nhiều người, hắn đã cùng vài người ra ngoài so đấu một lúc, lúc này hắn vẫn luôn nói rằng dị năng của người ở đây đều rất mạnh.
Trước đây, mặc dù hắn không phải là người mạnh nhất trong số những người có dị năng ở thành Sơ Hi, nhưng hắn cũng được xem là khá mạnh, một mình hắn đối phó cùng lúc với bốn năm dị năng giả bình thường vẫn không nói chơi.
Hơn nữa, trải qua khoảng thời gian huấn luyện này, hắn cảm thấy nếu như vẫn còn ở thành Sơ Hi, nói không chừng hắn có thể đánh nhau một trận với người mạnh nhất trong đó.
Đương nhiên không tính lão đại và anh An, hai người bọn họ đã vượt qua phạm trù của người bình thường rồi.
Nhưng ban ngày, lúc hắn so tài với người của thành Mộc Linh, vậy mà người ở đây vận dụng dị năng vô cùng thuần thục, nếu không phải mấy ngày hôm trước hắn ở thành Mộc Linh học được hai chiêu thức mới, thì có lẽ đã thua rồi.
Bà Ô lại không ngoài ý muốn: "Trước khi mạt thế tới thì phần lớn người của thành Sơ Hi đều rất ít rèn luyện, còn người của thành Mộc Linh đã sinh hoạt trong rừng từ nhỏ, tố chất thân thể vốn đã cao hơn người bình thường một đoạn rồi, càng đừng nói tới việc bọn họ phải vật lộn với dã thú hằng ngày, cho nên dị năng mạnh mẽ cũng rất bình thường."
Lâm An "ăn cơm" xong thì mang khẩu trang lên, lúc này cậu đang ngồi ở một bên vừa nghe Từ Phóng nói chuyện, vừa quan sát cái cây thực vật đang phát sáng kia.
Đây là một loại thực vật gọi là Đèn Cỏ, cả cái cây từ phiến lá đến gốc rễ đều tản ra một thứ ánh sáng màu xanh trắng, đây là lần đầu tiên Lâm An nhìn thấy vật thật, trên sách có nói loại cỏ này chỉ sinh trưởng ở nơi cực kỳ âm u ẩm ướt, nơi mà mặt trời không thể chiếu tới được, quả thật nơi này rất thích hợp cho Đèn Cỏ sống.
Tiểu Phúc đi tới trước mặt Lâm An, thấy cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái cây thực vật phát sáng kia mà không liếc nhìn nó một cái, thế nên nó gầm gừ rồi ngoạm một phát cây Đèn Cỏ đó vào trong miệng.
Lâm An vội vàng đoạt lại cái cây cỏ đó từ trong miệng nó.
Chỉ là Tiểu Phúc cũng không thật sự ăn vào, nó chỉ nhẹ nhàng chứa ở trong miệng để hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân thôi, Lâm An vừa động thì nó liền há miệng ra.
"Không thể ăn." Lâm An dạy dỗ Tiểu Phúc: "Cái này là cỏ, có độc."
"Có độc? Ăn vào sẽ chết sao?" Âu Dương Đông ngồi bên cạnh nghe thấy, khiếp sợ dò hỏi.
Những người khác cũng nhìn qua đây, Lâm An lắc đầu: "Không chết người, sẽ, sinh ra ảo giác."
Loại cỏ này sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, nhưng trên sách cũng không có nói chó ăn vào thì có bị gì không, dù sao khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
Vì phòng ngừa Tiểu Phúc lại ăn thứ gì bậy bạ, vài người thay phiên nhau ôm nó lại, không cho nó đi ngửi ngửi mấy cái cây cỏ đó nữa.
Thẩm Tu Trạch nhìn chằm chằm vào cái cây Đèn Cỏ sáng rực rỡ kia, từ lúc bọn họ tiến vào bên trong hốc cây này, khắp nơi đều là những loại thực vật phát sáng, ngoại trừ cái Đèn Cỏ ở ngoài, còn có những loại thực vật có màu sắc khác nhau nữa, chúng được đựng trong những chậu hoa nhỏ làm bằng gỗ, đặt ở khắp mọi nơi, lúc nãy khi hắn bước lên cầu thang đã nhìn những lỗ thủng gần đó, bên trong đều có thực vật phát sáng.
Hơn nửa năm trước Thẩm Tu Trạch cũng có đi qua thành Mộc Linh, lúc ấy tuy người ở đây cũng rất nhiệt tình, nhưng phần lớn người dân đều có việc riêng cần phải làm, khi người bên ngoài tới cần sự trợ giúp thì họ vẫn sẵn lòng hỗ trợ, sẽ bày ra một mặt thân thiện, hiếu khách nhưng cũng không quá nhiệt tình như người dân ở đây.
Hắn đứng dậy nhìn về phía cửa động, gần đó không có ai cả, vì vậy Thẩm Tu Trạch liền nói ra những dị thường này cho mấy người khác nghe, muốn biết suy nghĩ của bọn họ.
Vẻ mặt Từ Phóng khó hiểu: "Nhiệt tình thì không tốt hả?"
Ô Đóa tuổi nhỏ nhất, nhưng lại rất cảnh giác: "Thường chỉ khi nào có mục đích gì đó thì mới nhiệt tình như vậy được thôi."
Âu Dương Đông gật đầu: "Dù sao thì tôi cũng không thích nơi này, cứ cảm thấy áp lực làm sao ấy."
Từ lúc đi vào trong hốc cây này, hắn vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu, tuy bên trong hốc cây có các thực vật phát sáng, nhưng không có ánh mặt trời nên vẫn khiến người ta cảm thấy rất ẩm ướt, mùi vị trong này cũng không dễ ngửi, mang theo chút mùi gỗ mục nát. Mãi cho đến khi vào nơi này, ngửi thấy mùi vị của cây cỏ hắn mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Lâm An rất tán đồng, người nơi này quá nhiệt tình, dù cậu đã cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại đi nữa, nhưng vẫn có không ít người nhìn chằm chằm vào cậu, còn muốn tới gần nói chuyện với cậu.
Cái cảm giác lúng túng khi bị ném vào một đám người xa lạ này khiến Lâm An cảm thấy rất khó chịu, toàn thân đều khó chịu.
Cậu thà ở một mình còn hơn là bị một đám người xa lạ vây xem như thế.
Nếu không phải khuôn mặt Thẩm Tu Trạch hung dữ, dọa lui được không ít người, thì có khả năng cậu đã sớm tìm một chỗ trốn rồi.
Cuối cùng, sau khi mọi người bàn bạc xong, họ quyết định ngày mai sẽ rời khỏi đây, đích đến tiếp theo chính là thành Mạc Ô Tư, họ không biết nơi đó còn xa bao nhiêu nữa, nên sớm xuất phát thì tốt hơn.
Đêm khuya, trong hốc cây rất yên tĩnh, mọi người đều đã ngủ say.
Bây giờ Lâm An là tang thi, ban đêm cậu không cần phải nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn đắp chăn, còn nằm trên một cái chăn bằng bông rất êm ấm.
Bên cạnh cậu còn có ba người khác đang ngủ, Tiểu Phúc thì cuộn tròn nằm bên chân cậu, có đôi khi nó còn trực tiếp cách một lớp chăn hoặc là túi ngủ mà đè lên trên người cậu.
Còn bà Ô và Ô Đóa thì ngủ ở cái hố bên cạnh.
Lâm An chớp chớp mắt, cậu quay đầu nhìn qua bên cạnh vài lần, có chút không quen lắm.
Trước đó bọn họ ở trong rừng, buổi tối lúc đi ngủ thì đều sẽ dùng túi ngủ, bốn người đàn ông mỗi người một cái túi ngủ nằm song song với nhau, nửa đêm, Từ Phóng ngáy ngủ, Âu Dương Đông thì đúng giờ sẽ nói mớ, trong đêm đen tĩnh lặng như thế, hai người họ có thể diễn tấu ra một khúc " Cầu siêu."
Thẩm Tu Trạch bị đánh thức không chỉ một lần, hắn đen mặt, cả người tỏa ra sát khí, nhìn chằm chằm về phía hai người kia, hắn có chứng cáu gắt khi rời giường, bình thường hắn rất ghét bị đánh thức. đối mặt với Từ Phóng ngáy to, cùng với Âu Dương Đông nói mớ suốt cả đêm, hắn chỉ ước gì có thể bịt miệng của hai người họ lại, sau đó đánh một trận thật tàn nhẫn.
Nhưng dần dần rồi hắn cũng quen.
Buổi tối Lâm An không ngủ được, cho nên có đôi khi cậu sẽ nghe giọng nói của hai người họ vang lên lần lượt nhau, nghe còn rất thú vị, có thể giết thời gian.
Nhưng đêm nay, đã qua 12 giờ rồi, mà Âu Dương Đông lại không có giống như này thường nói mớ, Từ Phóng cũng không hề ngáy ngủ tí nào.
Nếu không phải vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của ba người họ, cậu còn tưởng rằng không có người ở đây.
Là do hôm nay quá mệt rồi sao?
Lâm An có chút buồn chán, cậu giật giật ngón tay và chân của mình, lại phát hiện hai chân cậu bị Tiểu Phúc đè nặng, không động đậy được.
Vẫn nên rèn luyện dị năng đi, dù sao cũng không có gì làm.
Lâm An nhìn thẳng lên, phía trên được Đèn Cỏ chiếu sáng hiện ra những hoa văn của cây đại thụ, uốn lượn không đều đặn, nhìn có chút đứt quãng.
Trên không trung chậm rãi xuất hiện một giọt nước nhỏ, sau đó càng ngày càng nhiều, giống như những giọt mưa mãi không chịu rơi xuống, dày đặc lại gọn gàng.
Những giọt nước tròn xoe ấy chậm rãi thay đổi hình dạng, từ hình tròn dần dần dài ra, biến thành từng con chó nhỏ.
Giống Tiểu Phúc, chúng đứng ở trên không trung xếp thành hàng chỉnh tề, còn có thể làm ra động tác đang chạy.
Lâm An nhìn những giọt nước chạy tới chạy lui, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.
Sau đó giọt nước biến thành Từ Phóng, cái đầu tròn tròn, đứng giữa không trung làm vài động tác, rồi tới Âu Dương Đông cũng giống như vậy, có cái bụng thật bự, mập mạp.
Bà Ô và Ô Đóa đều được cậu dùng nước tạo ra, nói là tập luyện dị năng, thì Lâm An lại giống như đang dùng dị năng để chơi hơn.
Cuối cùng Thẩm Tu Trạch cũng được cậu tạo ra, giữa không trung có một Thẩm Tu Trạch mặc một cái áo gió xuất hiện, hai cái tay nho nhỏ khoanh lại đứng đó, cằm nâng lên thật sự cao, dù là một người nước nhỏ, nhưng nhìn lại giống y như đúc người thật, còn làm động tác mà ngày thường Thẩm Tu Trạch vẫn làm, thật sự rất sinh động.
Lâm An chơi rất vui vẻ, cậu nhịn không được mà bật cười, lại nhanh chóng lấy tay che miệng lại, thật cẩn thận mà quay đầu qua bên cạnh nhìn xem, cậu sợ đánh thức mấy người bọn họ.
Chỉ là ba người kia vẫn thở đều, vững vàng, hoàn toàn không có dấu hiệu bị đánh thức.
Những giọt nước vẫn treo lơ lửng trên không trung, Lâm An chuẩn bị tạo thêm mấy người nước nhỏ làm những động tác thói quen thường ngày của Thẩm Tu Trạch, thì lại nghe thấy tiếng động rất nhỏ ở bên ngoài.
Lâm An giật mình, những giọt nước lập tức bị vỡ tan ra rơi xuống, vừa lúc tạt lên mặt cùng với chăn của ba người khác bên cạnh.
Lâm An: Cậu không có cố ý đâu!
Lâm An lập tức rút hết hơi nước ở trên mặt cùng với chăn của mấy người họ, cậu hoang mang rối loạn không biết nên xử lý nước này như thế nào, cuối cùng đem những giọt nước này hóa thành hơi nước rơi trên thân cây xung quanh, như vậy thì sẽ không có ai nhìn ra được.
Tiếng động ở bên ngoài càng lúc càng lớn hơn, Lâm An nghe ra được vài tiếng bước chân, đồng thời cậu cũng ngửi ra được là mùi vị của tộc trưởng Mộc Trạch, cùng với một vài người mà hôm nay bọn họ đã gặp mặt.
Đã trễ như vậy rồi mà bọn họ còn tới làm gì?
Lâm An không rõ ý đồ của bọn họ lắm, nên cậu chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, giả bộ như bản thân đang ngủ say.
Lúc cậu ngủ cũng không có tháo khẩu trang xuống, cho nên bây giờ cậu cũng không lo lắng mình sẽ bị phát hiện.
Bên ngoài có người đang lặng lẽ đi tới, thật ra tiếng bước chân của họ gần như không thể nghe thấy được, nhưng ai bảo Lâm An lại là tang thi, thính lực của cậu vượt qua mức bình thường, lại thêm mùi hương của thịt người cũng theo đó tiến vào, cho nên cậu còn có thể phân biệt ra được ai với ai luôn.
Sau khi mấy người kia đi vào, bọn họ đứng ở cách đó không xa, dường như đang đoán xem mọi người đã ngủ hay chưa, họ quan sát một lát rồi nhỏ giọng gọi: "Tiểu Từ? Tiểu Từ? Đừng ngủ nữa, trời sáng rồi."
Đây là đang gọi Từ Phóng, người này là người thứ nhất đối chiến với Từ Phóng, hai người đánh xong một trận thì tình hữu nghị tăng lên vượt bậc, không lâu trước đó đã xưng huynh gọi đệ với nhau luôn rồi.
Từ Phóng không có động tĩnh gì.
"Âu Dương, mau dậy đi, tôi đưa cậu đi xem thứ này hay lắm nè." Giọng nói của một người khác hơi lớn hơn một chút.
Lâm An nhắm mắt, cậu không biết giả bộ ngủ, tròng mắt cứ đổi tới đổi lui, lông mi cũng run lên, may mắn là tóc mái của cậu dài, che được một ít, hơn nữa ánh sáng của Đèn Cỏ cũng hơi tối tăm, cho nên cũng không bị phát hiện.
Cậu nhẫn nhịn thật sự rất vất vả, cậu muốn nói với người kia rằng Âu Dương Đông không phải họ Âu Dương, mà là họ Âu.
Nhưng một mặt thì cậu không dám nói, dù sao thì những người này đều là người xa lạ đối với cậu, một mặt thì đã trễ thế rồi mà họ còn xuất hiện ở chỗ này thật sự rất khả nghi.
Sau đó, bọn họ gọi tên Thẩm Tu Trạch nhưng hắn cũng không có phản ứng.
Không đúng! Dù ban đêm Từ Phóng và Âu Dương Đông có ngủ như chết, giữa tiếng ngáy ngủ cùng với tiếng nói mớ lớn như thế cũng không hề tỉnh lại được, thì Thẩm Tu Trạch cũng sẽ không.
Hắn luôn rất cảnh giác ở những nơi không an toàn, chỉ cần có gió thổi cỏ lay gì đều sẽ là người đầu tiên tỉnh dậy.
Hiện tại rõ ràng có người đi vào, nhưng hô hấp của Thẩm Tu Trạch lại vững vàng như cũ, cho dù bị gọi tên cũng không có phản ứng.
Mọi người bị làm sao vậy?
Lâm An nghĩ lại, lúc bọn họ tiến vào nơi này, những đồ vật đã từng tiếp xúc cũng không có loại nào khiến người ta hôn mê được.
"Lâm An, tôi biết cậu tỉnh rồi, mau đứng lên đi, có chuyện xảy ra rồi."
Lâm An giật cả mình, nhưng cậu lập tức phản ứng lại được ngay người này đang lừa cậu, đôi tay dưới chăn gắt gao nắm chặt, cậu bắt chước hô hấp của Thẩm Tu Trạch ở bên cạnh, không một chút phản ứng nào.
Có người tiến vào hốc cây của bà Ô và Ô Đóa, rất nhanh sau đó liền đi ra.
"Đều ngủ cả rồi."
Có lẽ đã cho rằng tất cả bọn họ đều ngủ say không thể tỉnh lại được, thanh âm nói chuyện của mấy người kia trở lại bình thường, không cố tình hạ thấp giọng nữa.
"Ừ, cậu đi gọi thêm vài người nữa tới đây, nâng bọn họ đi." Đây là giọng nói của Mộc Trạch, không giống với vẻ chân thành hòa ái của ban ngày, lúc này giọng của Mộc Trạch nhàn nhạt, còn mang theo chút lạnh lẽo.
"Vậy con chó này thì làm sao bây giờ?" Một giọng nói khác vang lên.
Lâm An biết người này, chính là cậu thiếu niên mới mười tám mười chín tuổi kia.
Tầm mắt Mộc Trạch chuyển dời đến chân của Lâm An, nhìn Tiểu Phúc vẫn luôn ngủ say bên cạnh cậu không có tỉnh lại, giọng nói mang theo lạnh nhạt: "Nếu cậu muốn nuôi thì nuôi, chỉ là con chó này đã có chủ rồi, nuôi cũng không thân, còn không bằng để nó đi cùng đám người này, nếu cậu muốn nuôi thì mấy hôm nữa tự mình đi bắt một con sói con mà nuôi."
Cậu thiếu niên im lặng, không nói gì nữa, xem ra là đã đồng ý với ý kiến của đối phương rồi.
Lâm An nhẹ nhàng thở ra, cậu còn tưởng Tiểu Phúc sẽ bị mang đi nơi khác.
Chỉ là họ nói đi, là đi chỗ nào vậy?
Chẳng lẽ thực ra những người này không hề hoan nghênh bọn họ?
Muốn vứt bọn họ ra ngoài?
Không lâu sau, lại đi vào thêm vài người nữa, những người đó hai người nâng một người bọn họ, một trước một sau cầm lấy cái chăn trải giường bên dưới người bọn họ, nâng ra ngoài.
Vốn dĩ Tiểu Phúc nằm dưới chân của Lâm An, hiện tại bị dồn lên bụng cậu, Lâm An sợ trong quá trình nâng Tiểu Phúc bị xóc mà rớt xuống, cho nên cậu lén dùng chân và tay vịn Tiểu Phúc lại.
Nâng những người khác đều rất thuận lợi, chỉ có Âu Dương Đông là xuất hiện vấn đề.
Bởi vì hắn quá nặng, hai người nâng thật sự là quá cố sức.
Vốn dĩ Âu Dương Đông đã rất béo rồi, trong khoảng thời gian này hắn đi đường cũng rất nhiều, mỗi ngày lại giết tang thi, thể lực tiêu hao rất lớn, kiểu vận động như vậy là dễ giảm mỡ nhất, nhưng mỗi ngày Âu Dương Đông lại tự thêm cơm cho chính mình, các loại trái cây ăn suốt cả ngày không ngừng, lượng đường được bổ sung quá nhiều, cho nên hình thể của hắn nhìn vẫn giống như trước đây vậy.
Thực ra đã có một bộ phận mỡ chuyển hóa thành cơ bắp rồi, cho nên hiện tại hắn đã biến thành một người mập mạp mà còn nặng nữa.
Hai cậu thiếu niên trẻ tuổi vất vả lắm mới nâng được hắn lên, kết quả cái chăn bông trải giường bị rách, rẹt một tiếng, tách ra làm vài đường.
Âu Dương Đông bị rớt xuống đất, may mắn chỗ này phủ kín lá cây nên hắn cũng không có bị thương gì.
Nhưng dù có bị ngã như vậy, Âu Dương Đông cũng không hề tỉnh lại.
Cuối cùng, phải gọi thêm một người nữa tới, lại lót thêm vài tầng vải bố ở bên dưới người hắn, ba người hợp lực lại mới nâng được Âu Dương Đông lên đi tiếp.
Lâm An sợ cậu mà mở mắt ra thì sẽ bị những người này phát hiện rằng cậu còn thức, cho nên cậu chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ, cảm nhận một chút phương hướng mà những người này đưa bọn họ đi.
Bọn họ được nâng xuống bậc thang, sau đó tiếp tục đi về phía trước, nơi này hẳn là vị trí trung tâm, lúc này lửa trại không có cháy hừng hực như lúc ban ngày nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng với tiếng nổ lép bép của nó.
Sau đó, hình như mấy người kia dừng lại một lúc, rồi mới tiếp tục đi xuống dưới.
Đi xuống hả?
Bọn họ không có bị vứt ra ngoài sao? Đi xuống nữa là chỗ nào nhỉ?
Lâm An chỉ cảm thấy một cỗ không khí u ám thổi thẳng vào mặt, những người khiêng bọn họ đi không nói lời nào, hơi thở có chút hỗn loạn, dường như mấy người đó rất sợ hãi nơi này.
Chắc chắn bên dưới cũng có những bậc thang, hơn nữa còn uốn lượn kéo dài xuống dưới.
Mấy người đi xuống một lúc lâu, những người khiêng Âu Dương Đông không khỏi thở dốc, cuối cùng thì họ cũng dừng lại.
"Cứ đặt họ ở đây đi, tổng cộng có sáu người, hơn nữa còn đều là dị năng giả, chắc là có thể thỏa mãn được Thụ Thần." Vẫn là giọng nói của Mộc Trạch, lúc nhắc tới Thụ Thần, giọng điệu của hắn hơi phập phồng, giống như lúc nói tới Thụ Thần vào ban sáng vậy, vừa kính ngưỡng vừa sùng bái.
Lâm An cảm giác bọn họ được đặt xuống đất, tuy rằng dưới người còn có một lớp chăn trải giường, nhưng xuyên qua nó vẫn có thể cảm nhận được mặt đất ẩm ướt và lạnh lẽo.
Quan trọng hơn là bề mặt đất bên dưới cũng không bằng phẳng, xúc cảm rất gập ghềnh.
Rốt cuộc, nơi này là nơi nào vậy?
Cậu thiếu niên mười tám mười chín tuổi kia nhịn không được mà nói: "Tộc trưởng, như vậy có phải không tốt lắm không? Bọn họ là khách từ bên ngoài tới, nếu để bọn họ ở lại đây, bọn họ đều sẽ chết hết."
Giọng nói của Mộc Trạch lúc này vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn: "Chẳng lẽ cậu muốn thế chỗ của bọn họ?"
Cậu thanh niên không nói gì.
"Là do bọn họ tự chủ động xông vào nơi này, cậu không muốn những người xa lạ này chết đi, vậy chẳng lẽ muốn chúng ta chết sao? Đừng có ngớ ngẩn như vậy, nhanh chóng đi ra ngoài đi."
Sau khi hắn nói xong liền mang theo mọi người rời đi.
Lâm An lặng lẽ mở một con mắt lên, cậu phát hiện những người đó còn chưa có đi xa, phía trên là những bậc thang bằng gỗ hình xoắn ốc, từng vòng từng vòng xoay hướng lên trên, nhìn không thấy điểm cuối.
Mà nhìn xung quanh thì họ vẫn còn đang ở bên trong đại thụ, chỗ này còn nhỏ hơn bên trong hốc cây lúc bọn họ đi vào, giống như bọn họ lại một lần nữa tiến vào một cái hốc cây nhỏ hơn nữa bên trong cái cây đại thụ to lớn này.
Động tác của cậu không quá lớn, bởi vì những người kia còn chưa có rời đi hoàn toàn, mà những người khác vẫn còn hôn mê chưa có tỉnh lại, cậu không dám mạo hiểm.
Lỡ như bị phát hiện rồi những người này muốn giết bọn họ thì phải làm sao bây giờ, cậu không có tự tin có thể bảo vệ được mọi người trước sự tấn công của nhiều người như vậy.
Lâm An yên tĩnh chờ đợi cho đến khi không còn nhìn thấy những người này nữa, cậu mới mở mắt ra.
Mũi của cậu khẽ giật giật, cậu phát hiện sau khi những người đó đi khỏi tầm mắt thì ngay cả mùi hương cũng trở nên mờ nhạt đi nhiều, chỉ còn lại mùi hương trước đó lưu lại, nhưng cậu không thể ngửi thấy vị trí cụ thể của mấy người đó.
Thật giống như trong chớp mắt hai bên bị ngăn cách bởi một cái không gian vậy.
Cậu ngồi dậy, đem Tiểu Phúc đang nằm ở trên bụng cậu đặt xuống tấm trải giường, sau đó đứng lên đánh giá xung quanh.
Lúc này cậu mới biết được vì sao mặt đất lại gồ ghề như vậy, bởi vì nơi này chỗ nào cũng là rễ cây.
Rễ cây thô nhất có đường kính cũng phải vài mét, Âu Dương Đông đang nằm bấp bênh trên một cái rễ nhô lên.
Cảm giác như những người kia cố tình đặt hắn ở đấy vậy.
Cái rễ mỏng nhất cũng dày bằng ngón tay, rễ mọc khắp nơi, dày đặc và xếp lớp.
Rễ cây màu nâu và đen nhiều đến nỗi Lâm An thậm chí không nhìn thấy được bên dưới rễ cây này có cái gì.
Nhìn đồng đội của mình ngủ mãi không tỉnh dậy, Lâm An nôn nóng đi qua đẩy đẩy bọn họ.
"Mau tỉnh lại đi."
"Có nguy hiểm."
"Không được ngủ."
Lâm An cảm thấy tất cả đều là lỗi của cậu, mọi người hôn mê chắc hẳn là do đã tiếp xúc với thứ gì đó, nhưng cậu lại không nghĩ ra được nguyên nhân.
Rõ ràng cậu đã xem qua nhiều sách như vậy rồi, thế mà có một việc như thế này thôi cậu cũng không hiểu được, tất cả đều là lỗi của cậu.
Đang lúc Lâm An ủ rũ cúi đầu, Thẩm Tu Trạch chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc cổ.
"Anh tỉnh rồi!" Đôi mắt Lâm An sáng lên, cậu lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Tu Trạch, giống như đã tìm được người mà mình có thể tin tưởng, rốt cuộc cũng có cảm giác an toàn hơn.
"Nếu tôi không tỉnh lại, có phải cậu sẽ ngồi ở chỗ này mà khóc không?"
Thực ra, Thẩm Tu Trạch không hề hôn mê, từ lúc tiến vào cây đại thụ này hắn vẫn luôn đề phòng tất cả mọi thứ, cho nên vừa rồi hắn cũng giống như Lâm An, đều là giả vờ.
Lâm An mím môi, cậu sẽ không khóc.
"Ôi ~ Cái thắt lưng của tôi!"
Âu Dương Đông lăn lộn như một con cá chép béo, nhưng hắn không cân bằng được vị trí của mình, nên trực tiếp rớt từ trên rễ cây to xuống một đống rễ cây khác bên dưới.
"Những người đó bị làm sao vậy? Không có ăn no à? Sao sức lực lại nhỏ như vậy, chất lượng của cái khăn trải giường cũng quá tệ, ngã chết tôi rồi."
Âu Dương Đông cảm thấy bản thân quả thật là xui xẻo kinh khủng, ở bên ngoài bị mấy con chim, mấy con động vật bắt nạt thì thôi đi, ở chỗ này còn bị người khác bắt nạt, vừa rồi cái khăn trải giường bị rách, hắn bị té xuống quả thật không hề nhẹ đâu.
Nếu không phải kỹ thuật diễn của hắn tốt, liều mạng nhịn đau, có khả năng đã sớm bị phát hiện rồi.
"Ha ha, đáng đời, đã nói anh béo rồi mà, bình thường còn kiếm cớ, ba người đàn ông nâng anh thôi cũng vất vả cực, cái cân nặng này của anh thật sự quá đáng sợ mà." Từ Phóng cũng nhảy lên, tiếp tục thuần thục mà chế nhạo Âu Dương Đông.
Ô Đóa đỡ bà của mình ngồi dậy: "Chỗ này là chỗ nào vậy nhỉ? Vì sao bọn họ lại muốn khiêng chúng ta đến chỗ này?"
Lâm An nhìn những "xác chết" bỗng nhiên vùng dậy, cậu vui vẻ nói: "Mọi người, tỉnh rồi."
Bọn họ nhìn nhau, đều nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Hiện tại xem ra, tất cả bọn họ đều không có bị hôn mê, đều chỉ là giả vờ mà thôi.
Họ cho rằng chỉ có mỗi mình tỉnh, những đồng đội khác đều hôn mê không tỉnh được, cho nên mỗi người đều lựa chọn tiếp tục làm bộ hôn mê, xem thử mấy người kia muốn làm cái gì.
Dù sao thì một người cũng không thể đồng thời bảo vệ được nhiều đồng đội như vậy.
Cuối cùng, chỉ có một mình Tiểu Phúc là thật sự hôn mê không tỉnh.
Ô Đóa lấy từ trong không gian ra một cái địu cho em bé, cũng không biết sao cô bé lại có được đồ vật này, dù sao thì cuối cùng Từ Phóng xung phong nhận việc mang Tiểu Phúc hôn mê địu ra sau lưng.
"Em cảm thấy là thịt nướng có vấn đề." Ô Đóa khẳng định nói, "Bởi vì biểu hiện của bọn họ nhiệt tình quá mức, em cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên lúc mọi người ăn thịt nướng thì em đều thay đổi thành thịt của chúng ta cả."
Thẩm Tu Trạch có ngửi qua, thịt nướng không có vấn đề gì, bên trong cũng không có cho thêm những thứ gì khác, nhưng từ sau khi hắn tiến vào nơi này đều luôn duy trì thái độ nghi ngờ mọi vật, cho nên lúc Ô Đóa thay đổi thịt nướng thì hắn cũng không có làm lộ ra cái gì.
Trong không gian của Ô Đóa có rất nhiều thịt nướng, đều là nướng lúc còn ở trong rừng, có đôi khi là do ăn không hết, có đôi khi là do nhìn thấy có con mồi ngon liền bắt nhiều thêm mấy con nướng lên để dự trữ, dù sao thì trong không gian vẫn có thể bảo tồn độ tươi ngon của đồ ăn, cho nên số lượng cũng rất nhiều.
Có thịt còn nguyên, có thịt thì đã được cắt ra sẵn, bà Ô chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý của những người khác, Ô Đóa thì thay đổi thịt của mấy người bọn họ, cũng không có ai phát hiện ra động tác nhỏ này của cô bé.
Tuy những người đó có hỏi qua dị năng của bọn họ, nhưng Ô Đóa và bà Ô chỉ nói là họ không có dị năng, dù sao thì dị năng của hai người họ đều không phải trong nhóm nguyên tố thường thấy, cho nên vẫn có thể che giấu được.
Quả nhiên, thật sự hữu ích.
Chỉ có Tiểu Phúc, bởi vì ở đây có rất nhiều người thích chó, cho nên lúc nó ăn thịt đều là mọi người từng miếng từng miếng đút cho nó ăn, Ô Đóa không có cách nào để thay đổi thịt được.
Thẩm Tu Trạch nhìn xung quanh, bỗng nhiên nói: "Thịt nướng tôi đã ngửi qua rồi, thật sự không có vấn đề gì, hơn nữa những người đó cũng đều ăn cả, cho nên tôi cảm thấy có thể là do một vài thứ gì đó trộn lẫn vào nhau mới có thể tạo ra được hiệu quả làm người ta hôn mê."
Bên trong thịt nướng có cho thêm hương liệu, những hương liệu đó vốn dĩ ăn vào sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu sau đó bọn họ tiếp xúc với những thứ khác, những thứ này chồng lên nhau, nên dù bọn họ có cẩn thận như thế nào cũng khó mà phát hiện ra được.
Lâm An lập tức nghĩ đến Đèn Cỏ có tác dụng gây ra ảo giác.
Tuy cậu không biết được nguyên lý của nó, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như Đèn Cỏ chỉ có ở rìa bên ngoài hốc cây, hoặc những cái động cây không có người ở, nhưng động cây mà bọn họ đi qua chỉ có một số loại thực vật phát sáng khác và khoáng thạch.
Cậu chỉ biết hình dáng và chức năng của từng loại cây, còn cây nào khi kết hợp sẽ có tác dụng đặc biệt, cây nào sẽ xung đột với nhau, những điều này trong sách không hề đề cập tới.
Chỉ có những người dân của thành Mộc Linh đã sống từ nhỏ ở trong khu rừng này thì mới biết được.
Từ Phóng đứng ở trên một cái rễ cây thật to, một tay đưa ra sau nâng chú chỏ nhỏ mềm oặt lên, hỏi: "Trước tiên cứ mặc kệ cái vấn đề thứ gì làm hôn mê đi, rốt cuộc nơi này là nơi nào vậy?"
Lâm An cảm thấy, dựa theo tuyến đường mà bọn họ đi xuống cùng với hoàn cảnh xung quanh thì, nơi này chắc là nơi thấp nhất của rễ cây đại thụ này.
Nhưng sao lại đặt bọn họ ở chỗ này?
Nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của mấy người kia, bọn họ sẽ chết ở chỗ này sao?