Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Phóng vén tay áo lên, lạnh lùng nhìn tên đàn ông ở phía đối diện, nói về khiêu khích thì hắn chưa từng thua ai đâu.
Mà thiếu niên mắt mèo cũng bày bộ dáng sẵn sàng đón quân địch, cậu ta cảnh giác nhìn mấy người phía đối diện, đặc biệt là cái tên đầu trọc kia, ánh mắt đầy khiêu khích như thể giây tiếp theo sẽ lao tới đánh nhau với họ vậy, nhìn qua thật sự không giống người tốt.
Tuy nhiên, hai người ở tâm bão nhìn nhau vài giây rồi lại vô cùng hiểu ý đưa tay ra đấm vào nhau một cái.
"Đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, không ngờ cậu lại tới đây vào lúc này."
Không khí giương cung bạt kiếm lập tức tiêu tan, giọng điệu quen thuộc của họ khiến mấy người phía sau không hiểu ra sao.
Vậy rốt cuộc là kẻ thù hay là bạn bè vậy?
Sau khi cuộc chiến kết thúc, Lâm An đã di chuyển từ phía sau lưng bà Ô đến phía sau Thẩm Tu Trạch, giống như một bóng ma bám sau lưng người khác, khi nghe thấy Thẩm Tu Trạch có quen biết với người bên kia, cậu mới lặng lẽ nghiêng người sang, chỉ lộ ra nửa cái đầu, tò mò nhìn về phía Lục Ly, sau khi nhìn xong lại nhanh chóng rụt về.
Lúc đầu Lục Ly không nhìn thấy Lâm An, dù sao thì cậu cũng bị Thẩm Tu Trạch che kín mít, đến khi cái đầu của cậu thoắt ẩn thoắt hiện, anh ta mới phát hiện ra.
Chỉ thấy một bàn tay đang nắm lấy góc áo của Thẩm Tu Trạch.
Tuy cái tay kia là của một người con trai, nhưng những ngón tay thon dài trắng nõn, dường như chưa từng phải phơi nắng phơi sương, cũng không có làm công việc gì nặng, nhìn như được nuông chiều từ bé.
Trước khi mạt thế tới thì có rất nhiều người như vậy, nhưng sau mạt thế, các loại công cụ tiện lợi vốn có cũng ngày càng ít đi, không gian sinh tồn của con người cũng bị siết chặt, người không làm gì căn bản không thể tồn tại trong mạt thế tàn khốc này.
Cho nên, người ở phía sau Thẩm Tu Trạch là......
Vẻ mặt của Lục Ly không có biểu tình gì, nhưng trong đầu của anh ta đã suy nghĩ được rất nhiều, anh ta cho là mình đã đoán ra được thân phận của Lâm An, ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Tu Trạch cũng trở nên sâu xa hơn, mặc dù đối với người khác thì vẻ mặt của anh ta vẫn không có thay đổi gì.
Thẩm Tu Trạch chú ý thấy sự tò mò của Lâm An, hắn hơi nghiêng đầu giải thích với cậu: "Cậu ta là nhà thám hiểm mà trước đây tôi có quen biết, gọi là Lục Ly."
Lâm An cũng không có thăm dò, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua nhưng cậu cũng đã thấy rõ diện mạo của anh ta, hơn nữa phía sau còn có một nhóm lớn dị năng giả, những người này đều thân kinh bách chiến, còn chiến đấu với tang thi trong thời gian dài, khiến cả người bọn họ đều tràn ngập cảm giác áp bách, đối với một người mắc chứng sợ xã hội thì quá là không tốt, càng đừng mong cậu có thể vui vẻ ra ngoài chào hỏi người ta.
Chỉ là Lục Ly cũng không để ý vấn đề này, anh ta nhìn lướt qua các đồng đội của Thẩm Tu Trạch, hỏi: "Hiện tại cậu là dị năng giả hệ hỏa cấp A à?"
Tuy là câu hỏi, nhưng đã quen với tính tình của đối phương nên Thẩm Tu Trạch biết ý của anh ta là gì, chắc là dị năng của anh ta rất mạnh, cho nên cố ý khoe khoang.
Lục Ly có tính háo thắng rất mạnh, nhưng chưa từng đánh thắng hắn bao giờ, hiện tại mọi người đều có dị năng, tên này liền nhịn không được muốn chứng tỏ bản thân mạnh hơn hắn.
Thẩm Tu Trạch: "Đúng vậy, hệ hỏa của tôi ở cấp A."
Lục Ly khẽ nâng cằm lên.
Thiếu niên mắt mèo ở phía sau nhảy ra, đôi mắt màu hổ phách giống như mèo, nhìn qua vừa kiêu căng vừa ngạo mạn: "Đội trưởng của chúng tôi chính là dị năng giả cấp S, là hệ lôi có lực công kích mạnh nhất."
Vốn còn tưởng sẽ thu được những ánh mắt khiếp sợ và ngưỡng mộ, nhưng không ngờ mấy người ở phía đối diện đều thờ ơ cả.
Cấp S thì sao, hai người Lâm An và Thẩm Tu Trạch có khi còn trên cả cấp S kìa, hơn nữa, một người là dị năng giả song hệ, một người có thể biến cậu thành cát bụi trong một giây, dù có là hệ lôi cũng trở nên vô dụng trước mặt họ.
Chỉ là không thể nói ra, nhịn như vậy thật sự quá khó chịu.
Thẩm Tu Trạch không có khả năng sẽ khen ngợi đối phương, hắn không thèm để ý tới ánh mắt đắc ý của Lục Ly, trực tiếp mở miệng hỏi: "Cậu tìm tôi chỉ vì muốn nói cho tôi biết cấp bậc dị năng của cậu thôi hả?"
Từ nhỏ, Lục Ly đã là thiên tài trong miệng của người khác, anh được ông trời ưu ái cho thể chất đặc biệt khiến anh trở thành người đứng đầu trong số các bạn cùng lứa, người thông minh hơn anh thì không có thân thủ giỏi bằng anh, người có thân thủ tốt hơn anh thì lại không thông minh bằng anh, ngoại trừ những nhà thám hiểm có tuổi tác lớn, và vài chục năm kinh nghiệm thì anh chính là người mạnh nhất.
Nhưng tình huống này bị đánh vỡ khi Thẩm Tu Trạch xuất hiện, lúc mười mấy tuổi, anh bị một thiếu niên tới từ nơi khác đánh cho bầm dập, cuối cùng còn bị đánh đến khóc, đó là lần đầu tiên anh mất mặt như thế, thậm chí cha anh còn khen thực lực của đối phương rất mạnh mẽ, nhất định trong tương lai sẽ trở thành nhà thám hiểm lưu danh sử sách.
Kể từ đó, thiếu niên Lục Ly ghi hận Thẩm Tu Trạch, ba ngày hai đầu lại tìm đối phương tỷ thí, nhưng kết quả đều thua.
Chỉ là cảm xúc của người trẻ tuổi đến nhanh đi cũng nhanh, ngoài miệng Lục Ly không kiêng nể gì, cứ gặp mặt là đánh nhau, nhưng trong lòng anh đã chấp nhận thực lực của Thẩm Tu Trạch rồi, sau khi mạt thế đến, anh cũng đã từng nghĩ tới đối phương còn sống hay không, sau khi có được dị năng, lúc bọn họ chiến đấu thì ai sẽ thắng.
Hiện tại biết được Thẩm Tu Trạch là dị năng giả cấp A, rốt cuộc anh cũng có một chút cân bằng, cái này còn cần phải so sao, Thẩm Tu Trạch thấp hơn anh một cấp bậc, lực công kích của dị năng chắc chắn không mạnh bằng anh.
Quá đã.
Nếu không phải còn có một đám đồng đội đang ở phía sau, Lục Ly còn cần phải duy trì hình tượng, thì anh đã sớm cười nhạo đối phương rồi.
"Cậu tính ở tạm chỗ này hay là...." Lục Ly muốn Thẩm Tu Trạch gia nhập đội ngũ của mình, tuy bây giờ Thẩm Tu Trạch không bằng anh, nhưng cũng thuộc top dị năng đứng đầu, chỉ là với tính cách của đối phương, chắc cũng không muốn thua kém người khác.
Thẩm Tu Trạch: "Tôi chuẩn bị trở về thành Bạch Trạch."
Lục Ly: "Đường không dễ đi đâu, ngoại trừ Mắt Sa Mạc, các thị trấn nhỏ gần đầy đã không có người sống nữa, vả lại có rất nhiêu nơi đã bị tang thi chiếm đóng, cậu muốn trở về chỉ sợ là rất khó."
Thẩm Tu Trạch: "Tôi đi từ thành Sơ Hi tới đây, đã đi hơn nửa chặng đường rồi, tôi không muốn từ bỏ."
Từ thành Sơ Hi tới đây phải băng qua một khu rừng rộng lớn, ngay cả những nhà thám hiểm giàu kinh nghiệm cũng cần phải kết nhóm đi cùng nhau, chưa kể trong đó còn có rất nhiều động và thực vật bị tang thi hóa, vào thời kỳ đầu mạt thế, cũng có người muốn trốn vào trong rừng để né tránh tang thi, nhưng đến giờ cũng không có tin tức gì của những người đó nữa.
Không hổ là Thẩm Tu Trạch.
Trong lòng Lục Ly cảm thán, tuy không giữ người ở lại được, nhưng anh vẫn muốn giúp đỡ đối phương một ít, quen biết nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng trở nên mạnh hơn đối phương, anh còn muốn tìm cơ hội nào đó đánh một trận với Thẩm Tu Trạch.
"Được rồi, cậu ở lại đây là để bổ sung vật tư phải không? Còn thiếu thứ gì nữa."
Thẩm Tu Trạch cũng không khách sáo với anh: "Vừa lúc có một số chuyện tôi muốn hỏi cậu, chúng ta trở về rồi nói tiếp."
Lúc Lục Ly lại đây, ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung ở nơi này, anh ta là dị năng giả cấp S hiếm thấy ở Mắt Sa Mạc, cho nên nhất cử nhất động của anh đều bị mọi người chú ý tới, nơi này thật sự không phải chỗ tốt để nói chuyện.
Theo thói quen thông thường, tang thi chỉ phát động một đợt tấn công nên họ không cần phải ở lại đây nữa, có người sẽ lưu lại gác đêm và tiếp tục quét dọn chiến trường.
Lâm An một tay dắt Tiểu Phúc, tay khác thì nắm chặt góc áo của Thẩm Tu Trạch, cúi đầu theo mọi người đi về, đoàn người của bọn họ rất được người khác chú ý, Lâm An dắt chó cũng bị rất nhiều người nhìn, ngay cả Lục Ly cũng nhìn thoáng qua một chút.
Anh rất tò mò người có thể chinh phục được Thẩm Tu Trạch rốt cuộc trông như thế nào, nhưng nhìn một đường chỉ thấy được gáy của đối phương, cuối cùng dưới ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Tu Trạch, anh không thể không từ bỏ.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy được.
Họ cùng nhau đi tới nơi mấy người Thẩm Tu Trạch đang ở tạm, Lục Ly là dị năng giả cấp S hiếm thấy, anh có nơi ở riêng, hơn nữa còn là bên cạnh hồ nước, có thể nói là vị trí tốt nhất ở Mắt Sa Mạc
Chỉ là lúc bọn họ ra ngoài tìm kiếm vật tư, cũng sẽ thường xuyên ở tại lều trại, lều trại còn không sạch sẽ bằng cái này.
Cái lều trại trắng tinh không có một vết bẩn nào, ngay cả bên trong lều trại cũng cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp, theo như anh biết thì hôm nay Thẩm Tu Trạch mới tới đây thôi, vì sao cái lều trại này lại sạch như vậy? Căn cứ còn có lều trại mới như thế à?
Trong lòng Lục Ly đầy câu hỏi, nhìn thấy thành viên của đội mình muốn đi vào cùng, liền ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài.
Chỉ có thiếu niên mắt mèo là do dự không muốn đi, tuy đội trưởng có quen biết với người ta, nhưng bên trong đều là người của đối phương, lỡ như đánh nhau thì phải làm sao đây?
Lục Ly nhíu mày, đôi mắt xám khói lộ ra vẻ bất mãn: "Lạc Viễn."
Đôi mắt mèo màu hổ phách lập tức trở nên ỉu xìu, đáng thương nhìn Lục Ly.
Lục Ly không chút động lòng nào.
Lạc Viễn đành chậm rãi đi ra khỏi lều.
Chờ đến khi trong lều trại chỉ còn lại mấy người đồng đội của Thẩm Tu Trạch, đôi vai thẳng tắp của Lục Ly mới thả lỏng, anh tự tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, bắt chéo chân, từ một thanh niên lạnh nhạt trong một giây trở thành dáng vẻ phóng túng.
"Cậu muốn biết chuyện gì?" Lục Ly rung chân.
Ô Đóa xấu hổ quay đầu đi, sự tương phản trước và sau của người này quá lớn, quá vỡ mộng.
Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An sau khi vào lều trại có vẻ thoải mái hơn, còn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy rất thú vị, mãi cho đến khi Lục Ly hỏi hắn, hắn mới chú ý tới còn có người này, nhìn thấy bộ dáng bất cần đời của đối phương hắn cũng không quá ngạc nhiên, dù sao thì đây mới chính là con người thật của Lục Ly mà hắn quen biết.
"Cậu có thấy qua thiên thạch màu đỏ không?"
"Thiên thạch? Chưa từng thấy, cậu tìm thiên thạch làm gì?"
"Mưa sao băng năm trước chắc cậu cũng biết nhỉ, sau trận mưa sao băng đó thì tang thi xuất hiện, tôi đang tìm kiếm những thiên thạch còn sót lại sau trận mưa sao băng ấy."
Lục Ly ngồi thẳng dậy: "Trước kia tôi cũng có nghi ngờ, dù sao thì mưa sao băng vừa xuất hiện, qua hôm sau con người đã biến thành tang thi, nhưng tôi thật sự chưa từng thấy qua thiên thạch màu đỏ, để trở về tôi tìm người hỏi thăm một chút."
Cho dù có thiên thạch thì đã qua thời gian dài như vậy rồi, chắc đã sớm bị chôn vùi vào trong cát, Thẩm Tu Trạch cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
"Chuyện thứ hai, tôi muốn biết trên đường đi tới thành Bạch Trạch có nguy hiểm nào hay không." Mặc dù dị năng của mấy người bọn họ có thể bổ sung cho nhau, thực lực cũng không kém, nhưng hắn sẽ không tự cao tự đại, cây tang thi trước đó là một ví dụ tốt nhất, nếu có thể biết trước được một vài tin tức liên quan, thì có thể tránh đi một ít nguy hiểm tiềm ẩn.
"Cái này thì tôi có biết một chút, cách đây một trăm mét có một thị trấn nhỏ tên Sa Khâu, tang thi ở nơi đó rất mạnh, dù là tôi cũng không thể bình an vô sự mà trốn thoát, nếu cậu muốn đi thì tốt nhất nên vòng qua cái trấn đó." Thị trấn Sa Khâu có rất nhiều vật tư, nhưng tang thi ở đó cũng rất nhiều, Lục Ly đã từng thử đi qua đó một lần, mém tí thì không trở về được nữa.
"Còn nữa, cây cầu đá dẫn đến thành Băng Tuyết đã bị gãy rồi, muốn tiếp tục đi đến thành Bạch Trạch thì chỉ có một con đường kia thôi." Ở giữa Mắt Sa Mạc và thành Bạch Trạch có một thành phố lớn, quanh năm bị băng tuyết bao phủ, đi tới đó có một hẻm núi sâu không thấy đáy, giống như một gã khổng lồ nào đó đã chia đôi lục địa.
Xưa có một cây cầu bằng đá bắc qua hẻm núi, nối liền hai bên.
Sau mạt thế, có người muốn chạy đến thành Băng Tuyết để lánh nạn, nhưng lại phát hiện cây cầu đá dẫn đến đó đã bị gãy, hẻm núi quá sâu lại dài, không có cầu đá căn bản không qua được.
Thẩm Tu Trạch suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng không phải việc gì khó, dù sao thì mấy người bọn họ đều có dị năng, có thể sử dụng được. Từ Phóng là dị năng giả hệ thổ, Âu Dương Đông là hệ thực vật, còn có hệ kim loại của hắn và dị năng của Lâm An, dựng lại một cây cầu cũng không quá khó.
Lục Ly gõ gõ ngón tay, đánh giá đồng đội của Thẩm Tu Trạch, một người quá nhỏ, một người quá già, một người quá mập, một người thì đầu trọc, nhìn qua không đáng tin cậy lắm, vẫn là đồng đội của anh mạnh mẽ hơn.
Chỉ là, nhìn thanh niên từ khi đi vào lều trại thì ngồi xuống cho chó ăn, Lục Ly có hơi khó chịu, ai có thể ngờ rằng Thẩm Tu Trạch lại có người yêu rồi chứ.
Tuy Thẩm Tu Trạch không nói gì với đối phương, nhưng ánh mắt của hắn nhìn thanh niên kia không hề trong sạch tí nào.
Thật tức chết mà, lại thua nữa.
Cái người không tim không phổi như Thẩm Tu Trạch vậy mà còn có người yêu trước anh, thật vô lý, thanh niên này chắc chắn là bị vẻ bề ngoài của Thẩm Tu Trạch lừa gạt rồi.
Lục Ly vô thức bỏ qua khí chất hung ác có thể dọa khóc trẻ con của Thẩm Tu Trạch, dù sao thì nhìn mặt thôi, tên kia cũng chỉ kém hơn anh có một chút.
Nghĩ tới đây, Lục Ly buông chân, ngồi thẳng người: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm vật tư, cậu có muốn đi chung không? Từ đây đi về sau thường xuyên có tang thi trốn ở trong cát đánh lén, tôi cảm thấy các cậu vẫn nên làm quen trước một chút rồi hẳn đi." Tốt nhất là nhìn thấy vẻ ngoài anh hùng hiện tại của anh đã.
Thẩm Tu Trạch đồng ý đề nghị của đối phương, bọn họ không thiếu vật tư, nhưng tang thi nơi này có vẻ mạnh một cách kỳ lạ, hắn cảm thấy có thể có liên quan tới thiên thạch, tìm hiểu nhiều thông tin hơn cũng sẽ tiện cho chuyến đi tiếp theo của bọn họ."
Lục Ly rời đi, vừa bước ra khỏi lều, anh liền khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt xa cách như trước, Âu Dương Đông nhìn thấy mà tặc lưỡi, giả vờ cũng giống thật.
Sáng sớm hôm sau, Lục Ly tới đây, nơi mà bọn họ muốn đi là thị trấn nhỏ cách Mắt Sa Mạc 50km, nơi đó có một lô máy móc chế biến thực phẩm cần phải vận chuyển về.
Bà Ô cần phải chăm sóc mọi lúc mọi nơi, khẳng định là Ô Đóa phải chăm sóc bà, để hai người ở lại mọi người cũng không yên tâm, cho nên cuối cùng vẫn là tất cả mọi người cùng đi.
Lục Ly luôn có cảm giác Thẩm Tu Trạch đang dìu già dắt trẻ, vừa muốn hỏi họ có muốn một chiếc xe hay không, thì trước mắt liền xuất hiện một chiếc xe việt dã.
Hai chiếc xe nhìn qua vô cùng mới, chất lượng còn cao hơn nhiều so với chiếc xe đã bị phong hóa* của Lục Ly.
*bị phá hủy dưới tác dụng của thời tiết, chủ yếu là không khí và nước.
Lục Ly:..... Tôi thua.
Thẩm Tu Trạch và Từ Phóng ngồi vào vị trí lái xe, Lâm An dắt Tiểu Phúc, ngồi xe Thẩm Tu Trạch với hai bà cháu họ Ô, Âu Dương Đông ngồi một xe với Từ Phóng.
Tiểu đội của Lục Ly có ba chiếc xe, tổng cộng là mười người.
Vốn dĩ nhiệm vụ lần này cũng không khó, không cần phải nhiều người như vậy, nhưng Lục Ly muốn cho Thẩm Tu Trạch nhìn thấy đồng đội của anh mạnh mẽ bao nhiêu, cho nên mang theo đều là dị năng giả mạnh nhất trong đội ngũ.
Năm chiếc xe phóng nhanh trong sa mạc, làm tung cát bụi lên, Lâm An ngồi ở ghế phụ cùng Tiểu Phúc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sa mạc nhấp nhô khiến người ngồi trong xe cũng lắc lư, bầu trời trong xanh xa xa không một gợn sóng, màu sắc trong suốt không hề bị ô nhiễm, một gam màu thuần túy khiến tâm tình của người ta cũng cảm thấy thoải mái.
Lúc trước ở trên đường, Lâm An không có tâm tư chú ý đến sa mạc trải đầy cát vàng này, bây giờ cậu mới chân chính xem như thưởng thức phong cảnh.
Trước đó cậu luôn cúi đầu không nói lời nào, ngoại trừ chứng sợ xã hội ra, thì cậu cũng không muốn người khác nhìn thấy hai mắt của mình, dù sao cũng chỉ có tang thi mới có đôi mắt màu đỏ, bị người ta phát hiện sẽ mang tới phiền phức cho đồng đội.
Sau khi rời khỏi Mắt Sa Mạc tầm 20km, Lâm An vốn đang dựa vào cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh đột nhiên quay đầu nhìn về phía đông, đồng tử hơi co lại, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa như thèm nhỏ dãi.
"Bên kia!" Lâm An vội vàng chỉ về phía đông!