Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài
  3. Chương 95
Trước /109 Sau

Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 95

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi Thẩm Tu Trạch tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong một căn phòng màu trắng xóa, trần nhà, bức tường xung quanh, sàn nhà, và chiếc giường bên dưới người hắn đều là màu trắng.

Trước mắt đều là màu trắng, bốn phía lại im lặng không có tiếng động.

Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng quanh chóp mũi, cả căn phòng đều liền mạch, không có những đồ vật nào khác, cũng không có cửa ra vào.

Nhưng Thẩm Tu Trạch biết đây là chỗ nào, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về một nơi nào đó trên vách tường: "Mở cửa."

Không gian yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ, một âm thanh chói tai vang lên từ trên đỉnh đầu, giống như tiếng huýt gió của micro khi vừa mới được bật lên, sau đó là một giọng nữ nghiêm túc phát ra: "Hiện tại cậu đã là tù nhân của chúng tôi, không có quyền đưa ra yêu cầu, cậu bị kết án ba năm, trong ba năm cậu không được rời khỏi căn phòng này....."

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Tu Trạch khi nghe thấy giọng nói này liền trở nên bất đắc dĩ, còn chưa đợi đối phương nói xong, hắn đã ngắt ngang: "Mẹ, đừng đùa nữa, nhanh mở cửa đi."

Bức tường trắng phía trước căn phòng đột nhiên mở ra, cảnh tượng bên ngoài xuất hiện.

Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng ở bên ngoài vẫy tay với hắn.

Thẩm Tu Trạch xoay người xuống giường, đi về phía đối phương, đám mây mù nặng trĩu trong lòng hắn từ khi mạt thế tới cuối cùng cũng tan đi.

Còn sống là tốt rồi.

Đặc điểm trên khuôn mặt của hai người rất giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.

Nhiễm Thanh rất vui vẻ khi gặp lại con trai sau thời gian dài xa cách, bà muốn đi lên ôm hắn một cái: "Tu Trạch!"

Thẩm Tu Trạch dùng tay cản trán của bà lại, tầm mắt nhìn quanh bốn phía: "Được rồi, không nói chuyện cũ nữa, những người khác đâu rồi ạ?"

Nhiễm Thanh không nói nên lời rút tay lại, dời cái trán bị đè ra: "Bạn của con hả? Còn chưa có tỉnh."

"Vậy Lâm An đâu? Chính là chàng trai trẻ có mái tóc dài che khuất đôi mắt ấy."

Thẩm Tu Trạch nhìn mẹ mình, hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng Lâm An là tang thi, em ấy không bị thuốc làm cho hôn mê, cho nên nhất định em ấy vẫn còn tỉnh.

Thể chất của cậu rất đặc biệt, mặc dù mục đích ban đầu hắn mang theo cậu không đơn giản, nhưng bây giờ không ai được chạm vào cậu hết.

"Con nói cậu ta hả." Vẻ mặt của mẹ Thẩm đột nhiên trở nên phức tạp, bà nhìn chằm chằm con trai mình một lúc, muốn nói lại thôi.

"Em ấy sao rồi?" Thẩm Tu Trạch thay đổi sắc mặt, lập tức hỏi dồn.

Nơi bọn họ đang ở bây giờ là một viện nghiên cứu dưới lòng đất của thành Bạch Trạch, mặc dù kín đáo, nhưng lại có được đầy đủ các loại thiết bị nghiên cứu tinh vi nhất, và nhiều hệ thống an ninh tốt nhất ngay từ lúc nơi này được thành lập, muốn xâm nhập hoặc chạy trốn khỏi nơi này đều rất khó khăn.

Lâm An là tang thi, hơn nữa còn là một tang thi có dị năng rất mạnh và có tư duy của con người.

Đối với những nhà nghiên cứu mà nói, đây chính là tài liệu nghiên cứu cực kỳ hiếm có khó tìm.

Cho nên, bọn họ sẽ không bắt Lâm An......

Nhìn thấy cả người con trai đều bị bao phủ bởi năng lượng đen, như thể ngay giây tiếp theo hắn sẽ đồng quy vu tận với toàn bộ căn cứ này, mẹ Thẩm lập tức hô ngừng: "Con đừng lo, cậu ấy không sao cả, thật đó, con cứ đi nhìn thử thì biết."

Thẩm Tu Trạch theo mẹ đi tìm Lâm An, trên đường đi, hắn phát hiện hệ thống an ninh của toàn bộ viện nghiên cứu khoa học đều đã được bật, có một số nơi còn phải sử dụng mật mã và tròng mắt để được thông qua, không có mẹ dẫn đường, hắn muốn đi vào chắc chắn phải mất thời gian rất lâu.

Trước mạt thế, Thẩm Tu Trạch đã từng tới đây, nhưng lúc ấy phòng vệ ở đây còn chưa có nghiêm mật như vậy, rất nhiều hệ thống an ninh đều chỉ để bày trí, dù sao thì muốn đi tới nơi thí nghiệm hoặc những nơi khác mà cứ phải dùng mật khẩu cũng rất phiền phức, chỉ có một số nơi đặc biệt quan trọng mới cần thiết lập mật khẩu thông qua.

"Mọi người làm gì em ấy rồi?" Thẩm Tu Trạch vẫn không yên tâm.

Hai tay Nhiễm Thanh đút túi, sau khi quét mống mắt thì suy nghĩ một chút: "À, lấy đi một chút bộ phận trên cơ thế có tính không?"

Sắc mặt Thẩm Tu Trạch vừa mới tốt hơn một chút lại đen đi.

Mẹ Thẩm tiếp tục nói từ từ: "Giống như là tóc, móng tay, nước bọt, hay máu gì đó. Đương nhiên là được sự đồng ý của đối phương rồi mới lấy."

Thẩm Tu Trạch thật sự không biết nên dùng vẻ mặt nào nữa: Mẹ của hắn chắc chắn là cố ý nói như vậy.

Sau đó hắn dứt khoát im miệng, chờ đến khi thấy người thì sẽ biết đã xảy ra chuyện gì thôi.

Trên đường đi đều không nhìn thấy những người khác, toàn bộ viện nghiên cứu dường như trống rỗng, chỉ là đến khi mẹ Thẩm mở một cánh cửa ra, thanh âm náo nhiệt lập tức truyền ra ngoài.

Một nhóm giáo sư và nhà nghiên cứu trạc tuổi mẹ hắn, cùng với một vài vị lớn tuổi hơn đang vây quanh một thứ gì đó, vẫn cứ lải nhải không ngừng.

"Mau ra đây đi, chỗ ông có trò này hay lắm."

"Chúng ta không nên cười cợt cháu, bên trong lạnh lắm, thân thể cháu không chịu nổi đâu, sau này già rồi sẽ bị đau khớp giống như chúng ta đó."

"Tôi nhớ hình như ở trong này có búa thì phải, chắc là có thể gõ vỡ khối băng này ra được đó."

"Nói gì vậy, lỡ gõ trúng người thì làm sao đây?"

Thẩm Tu Trạch đi tới, nhìn thấy bọn họ đang vây xung quanh một khối băng.

Khối băng rất dày, hình như bên trong có một người đang cuộn tròn lại.

"Lâm An." Thẩm Tu Trạch gọi một tiếng.

Khối băng vẫn không nhúc nhích đột nhiên lại động đậy, khối băng hóa thành từng mảnh tinh thể, người ở bên trong chạy tới ôm lấy eo Thẩm Tu Trạch, mà hắn cũng thuận thế ôm lấy cậu vào lòng.

Một đám người đáng tuổi ông nội dỗ dành cậu nửa ngày cũng không dỗ được, ồn ào lên: "Chà chà."

Còn có người nhìn về phía Nhiễm Thanh, bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Con lớn không thể giữ mà."

Nhìn bên ngoài thì Lâm An giống như không có việc gì, nhưng Thẩm Tu Trạch biết rõ tính cách của đối phương, ở nơi này nhiều người như vậy, chắc chắn bệnh sợ xã hội của cậu lại phát tác rồi, hắn vội vàng hỏi mẹ mình ở đây có phòng trống nào không.

Không biết vì sao, mẹ Thẩm lại miễn cưỡng dẫn hai người sang phòng bên cạnh, khi con trai bảo bà ra ngoài trước, bà đứng ở cửa nói vọng vào: " Mẹ chỉ cho các con nói chuyện mười phút thôi đấy, đến giờ là mẹ sẽ đi vào, mẹ nói thật đấy."

Thẩm Tu Trạch không biết mẹ mình phát điên cái gì, đến khi cửa đóng lại, Lâm An lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng loạn nói: "Làm sao bây giờ, em làm hỏng việc rồi."

"Cái gì?"

Lâm An sắp khóc rồi, cậu đem mọi chuyện xảy ra sau khi bọn họ hôn mê nói cho Thẩm Tu Trạch.

Thì ra sau khi bọn họ hôn mê, chẳng mấy chốc thì bên bờ biển có người xuất hiện, Lâm An không biết đối phương là kẻ thù hay là bạn, trong lúc nhất thời cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kết quả người tới có quen biết Thẩm Tu Trạch, còn là bạn của mẹ Thẩm Tu Trạch.

Thuốc gây mê không có thuốc giải, chỉ cần mấy tiếng đồng hồ thì sẽ tự nhiên tỉnh, cho nên những người đó mang mấy người hôn mê trở về nơi ở của bọn họ.

Biết được mẹ Thẩm Tu Trạch không sao, Lâm An nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ tới bây giờ bọn họ phải đi gặp mẹ của Thẩm Tu Trạch, cậu lại lập tức khẩn trương hơn.

Vào thời điểm quan trọng thế này, thế mà cố tình mọi người đều hôn mê hết.

Cậu rất muốn nói với mấy người kia rằng có thể không đi được không, chờ mọi người tỉnh lại rồi hẳn đi, nhưng đối phương biết bọn họ đều là đồng đội của Thẩm Tu Trạch, sự nhiệt tình quá mức đã khiến Lâm An không thể nói ra được câu từ chối.

Cứ như vậy, cậu đi bên cạnh những đồng đội còn đang hôn mê, cùng những người đó đi vào trong viện nghiên cứu.

Lâm An hoảng loạn vô cùng, cậu không chỉ phải đề phòng những người này thật ra là người xấu đang lừa gạt cậu, trên đường đi cậu luôn theo sát bên người đồng đội đang hôn mê.

Mà còn lo lắng lỡ như lát nữa thật sự gặp được mẹ của Thẩm Tu Trạch thì cậu phải làm gì bây giờ.

Cả đầu óc của nhóc tang thi đều như muốn nứt ra, chỉ là còn may, trước đó cậu đã có chuẩn bị rồi, Thẩm Tu Trạch đã viết những điều cần nói trong lần gặp mặt đầu tiên ra giấy nhỏ, hắn đã viết những câu chữ rất lễ phép nhưng cũng không quá mức ân cần, còn có thể làm tăng độ thiện cảm của cậu.

Lâm An đang suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên thì cậu đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cách đó không xa.

Đó là mẹ của Thẩm Tu Trạch!

Quả thật không còn nghi ngờ gì nữa, Thẩm Tu Trạch lớn lên giống y như mẹ của hắn vậy.

Hai người đều có mắt phượng, nhưng so với sự sắc bén hung tàn của Thẩm Tu Trạch, thì đôi mắt phượng của mẹ Thẩm lại dịu dàng hơn nhiều, khóe mắt còn hơi cong làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

Hai người có nét mặt tương tự nhau, nhưng phong cách lại khác nhau, Thẩm Tu Trạch nhìn cứng rắn hơn, trong khi mẹ Thẩm lại có nét đẹp quyến rũ, cùng với khí chất ưu nhã tạo thành một phong cách hết sức độc đáo.

Không đúng! Bây giờ không phải lúc xem bọn họ giống nhau ở điểm nào, cậu nên chào hỏi, hay là, phải nói cái gì nhỉ?

Rõ ràng cậu đã nhớ hết nội dung về lần đầu tiên gặp mặt trong tờ giấy rồi, sau đó còn ôn tập lại rất nhiều lần, nhưng sao bây giờ trong đầu lại trống không.

Không thể nhớ được gì hết.

Cậu cứ cứng đờ đứng ở đó nhìn đối phương đi tới gần, nhìn bà đứng ở bên cạnh quan sát Thẩm Tu Trạch nửa ngày, sau khi phát hiện con trai mình không bị thương chỗ nào khác, chỉ là hôn mê thì bà nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhìn bà đánh một phát lên trán Thẩm Tu Trạch, khí chất ưu nhã lập tức bị phá hủy, bà cứ nhắc mãi thằng con chết dẫm này đi ba năm không thèm về nhà, ngay cả một chút tin tức cũng không có, bà còn tưởng hắn đã chết ở bên ngoài rồi.

Nhìn bà ngẩng đầu nhìn về phía mình, dường như đang muốn nói gì đó.

Chân Lâm An run lẩy bẩy, lúc cậu nhìn thấy Vua tang thi còn không có sợ như vậy đâu, cậu cần phải nói gì đó, nếu không thật sự không lễ phép, nhất định phải để lại ấn tượng tốt với mẹ Thẩm Tu Trạch.

Vì thế, lúc mẹ Thẩm còn chưa kịp nói gì, thì Lâm An đã cúi đầu khom lưng 180 độ về phía bà, sau đó lớn tiếng nói: "Chào....chào...chào...chào dì, cháu là Lâm An, cháu...cháu và Thẩm Tu Trạch yêu nhau thật lòng, cháu sẽ cưới anh ấy, xin dì đừng chia rẽ chúng cháu ạ!"

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Lâm An, sau đó cúi đầu nhìn Thẩm Tu Trạch đang nằm đó, cuối cùng lại nhìn về phía mẹ Thẩm.

Lỗ tai dựng đứng, trong mắt lập lòe ngọn lửa nhiều chuyện.

Có mấy vị giáo sư già nhăn mặt, trên khuôn mặt của họ đầy vẻ khó xử, nhìn Thẩm Tu Trạch còn chưa có tỉnh lại ở kia.

Họ gần như chứng kiến Thẩm Tu Trạch lớn lên, thậm chí có một ít người trong số họ cả đời đều không kết hôn, không có con cái, cho nên vẫn luôn rất yêu thương Thẩm Tu Trạch như con mình, mặc dù họ luôn mong chờ Thẩm Tu Trạch tìm được người yêu, mau chóng kết hôn, nhưng bọn họ thật sự không ngờ, đứa nhỏ này nhìn thì cao to, thân thủ cũng tốt, vậy mà lại.... lại bị gả ra ngoài.

Được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện này cứ để Nhiễm Thanh bận tâm đi.

Nhiễm Thanh thật sự bối rối, cậu trai trẻ không nhìn rõ mặt này, dường như tuổi cũng không lớn, đang vô cùng khẩn trương muốn bà gả con trai cho cậu ta, Nhiễm Thanh cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng nữa rồi.

Đợi chút, trước tiên để bà nghĩ đã.

Cậu trai này là bạn trai của Thẩm Tu Trạch? Còn muốn Thẩm Tu Trạch gả cho cậu ta, vậy chẳng phải là con trai bà...... nằm dưới hả?

Không thể nào, thân hình hai người chênh lệch nhau lớn như vậy, hơn nữa con trai của bà cũng không phải là người có thể chịu khuất phục người khác.

Chẳng lẽ là vì tình yêu nên tự nguyện sao? Dù sao thì nhìn đứa nhỏ này cũng gầy yếu, cái thân thể nhỏ bé này làm sao mà chịu nổi cả đêm được.

Tâm tình của Nhiễm Thanh rất phức tạp, bà không biết là mình nên vui vẻ khi con trai trở về, còn tìm được người yêu, hay là nên buồn phiền vì con trai thế mà phải gả ra ngoài.

Nỗi lòng phức tạp khiến bà không trả lời Lâm An ngay được.

Cho nên, lúc này mọi người nhìn thấy chính là vẻ mặt Nhiễm Thanh nặng nề nhìn chằm chằm Lâm An.

Lâm An cảm thấy cuộc đời này của cậu quá đủ rồi, nên tìm một chỗ tự chôn mình thôi.

Ai có thể ngờ được, Thẩm Tu Trạch viết nhiều như thế, mỗi một câu cậu đều không nhớ nỗi, trong đầu chỉ còn lại những tờ giấy lung tung mà Từ Phóng viết trước đó.

Từ Phóng không có người nhà, hắn lớn lên ở cô nhi viện, cũng chưa từng có người yêu, mặc dù là dân xã hội, nhưng khi gặp phải ba mẹ của người yêu thì phải nói cái gì hắn hoàn toàn không biết, chỉ là hắn có xem qua rất nhiều loại phim truyền hình máu chó, dù là truy thê hỏa táng tràng, hay là mẹ chồng nàng dâu đại chiến, hay là những âm mưu đen tối ở nơi làm việc, hắn đều rất thích xem, thậm chí còn có mấy bộ xem lại đến mấy lần.

Lúc viết lại cho Lâm An, toàn bộ những câu chữ trên đó đều được trích dẫn từ những bộ phim truyền hình máu chó mà hắn đã từng xem.

Có lẽ là do những lời thoại đó quá mức máu chó, cho nên cậu có ấn tượng rất sâu, vào lúc Lâm An căng thẳng, những lời nói nhảm nhí đó chiếm cứ hết những câu nói bình thường khác, cho nên cậu buột miệng thốt ra những lời như thế.

Nhìn vẻ mặt mẹ Thẩm nặng nề nhìn chằm chằm cậu, Lâm An cắn môi, sắp khóc tới nơi, cậu là một người mắc chứng sợ xã hội, cố gắng lấy hết can đảm để chào hỏi mẹ Thẩm thôi đã rất khó khăn rồi, kết quả cậu còn làm hỏng.

Liệu cậu có bị mắng không? Mẹ của Thẩm Tu Trạch có ghét cậu hay không?

Thậm chí Lâm An còn nghĩ đến việc mình sẽ bị đuổi ra khỏi thành Bạch Trạch, một người cô đơn lặng lẽ dắt chó trở về thành Sơ Hi.

Cuối cùng Nhiễm Thanh cũng tỉnh tảo lại, chấp nhận việc con trai mình có người yêu, có thể còn sống trở về là tốt rồi, còn những chuyện khác, dù là trên hay là dưới thì cũng mặc kệ nó, đó là chuyện hai vợ chồng nó, không có liên quan gì tới bà!

"Cháu gọi là Lâm An đúng không? Dì đồng ý cho hai đứa kết hôn, dì là một bậc cha mẹ rất phóng khoáng, sẽ không ngăn cản hai đứa, qua một đoạn thời gian nữa thì sẽ tổ chức hôn lễ!"

Lâm An lặng lẽ nhìn qua vẻ mặt của đối phương, thấy hình như mẹ Thẩm cũng không có tức giận, cậu lặng lẽ rút lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống, cậu đã chuẩn bị chạy trốn rồi, thế mà vòng một vòng, cậu lại không hề bị ghét bỏ.

Mẹ của Thẩm Tu Trạch thật là một người tốt.

Những người hóng chuyện xung quanh cũng cảm thấy vui lòng, lập tức vỗ tay bộp bộp khen ngợi.

Một đám người nâng cáng, khiêng mấy người đang hôn mê và chó đi về viện nghiên cứu, nhưng Lâm An vừa mới bước vào cửa thì cảnh báo liền vang lên, xung quanh bật đèn đỏ chói lóa, tiếng kêu bíp bíp đánh tan không khí hài hóa ngay lập tức, tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương.

"Cẩn thận! Đây là chuông báo động có tang thi tiến vào, nơi này có tang thi!"

Lâm An: "....."

Cậu lại muốn khóc nữa.

Vừa rồi lo lắng quá cho nên cậu quên mất cả chuyện này.

Lâm An thấp thỏm bất an tự để lộ thân phận của mình, cậu còn vén tóc mái của mình lên để mọi người nhìn đôi mắt mình, nơi này là điểm cuối của cuộc hành trình, trước mặt cậu là mẹ của Thẩm Tu Trạch, cậu không thể lừa họ được, cũng không muốn giấu giếm nữa.

Chuyện trải qua ở thành Băng Tuyết khiến cậu hiểu được, bản thân cậu vẫn là một dị loại, nhưng sẽ có những người giống như Thẩm Tu Trạch và đồng đội của cậu, có thể chấp nhận cậu, cũng sẽ có người căm ghét cậu, thay vì trốn tránh, thì không bằng cứ trực tiếp để mọi người nhìn thấy, nếu bọn họ không thích cậu, cảm thấy cậu là tang thi thì nên bị giết chết, vậy cậu cứ chạy trước, sau đó sẽ lén lút đi vào tìm Thẩm Tu Trạch.

Bởi vì thường xuyên được đồng đội khen ngợi, cho nên bây giờ Lâm An rất tự tin với dị năng của mình, những người này không đánh lại cậu, cậu có thể chạy trốn được.

Kết quả, không làm cậu thất vọng, những người này không hề chán ghét cậu, ngược lại vẻ mặt của họ đều rất cuồng nhiệt.

Thậm chí có một ông cụ tuổi rất lớn còn tiến tới gần cậu, suýt thì đẩy ngã cậu: "Đây là hy vọng đó, là một tang thi có lý trí, các người xem, ngoại trừ đôi mắt ra, cậu ấy hoàn toàn giống người bình thường như đúc."

Lâm An vội vàng lùi về sau vài bước, kết quả lại có người từ bên cạnh đi tới: "Ngày thường cháu ăn cái gì để bổ sung năng lượng?"

"Cháu có ăn thịt người không?"

"Thích ăn thịt người chín mấy phần?"

"Có thể giao tiếp với những tang thi khác hay không?"

"Là vì đã dự phòng trước, hay là đã xảy ra chuyện gì mới biến thành như thế này?"

"Chẳng lẽ là do vấn đề về thể chất, có thể để chúng ta nhìn thân thể của cháu không?"

Lâm An:?

Nhiễm Thanh đẩy mọi người ra: "Các người đang nói bậy gì đó, dọa sợ đứa nhỏ nhà người ta rồi."

Vừa nói, bà vừa vén tóc mái cậu lên, nhìn một lúc, Lâm An không dám nhìn thẳng bà, cậu lo lắng cúi đầu rũ mắt.

Nhiễm Thanh buông tay, không quá vài giây lại vén tóc mái cậu lên.

Cứ như thế mấy lần, lúc này bà mới thỏa mãn đắc ý nói: "Quả nhiên ánh mắt của con trai tôi giống tôi, đứa nhỏ này thật sự đẹp trai mà."

Lâm An: Cái động tác vén tóc mái này..... quả nhiên là mẹ con mà.

Sau đó thái độ của mọi người rõ ràng trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, nhiệt tình đến nỗi cậu không chống đỡ được.

Mặc dù cậu rất khẩn trương và lo lắng, nhưng cậu vẫn rất nghe lời đi theo bọn họ, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của họ, họ nói gì cũng ngoan ngoãn làm theo.

Nơi này có mẹ của Thẩm Tu Trạch, cho nên Lâm An không lo lắng bọn họ sẽ làm gì với mọi người, sau khi tiến vào viện nghiên cứu được bảo vệ nghiêm mật, những người đang hôn mê khác được đưa đi.

Nhiễm Thanh muốn đi xem con trai, cho nên Lâm An đi theo mấy người già kia, Lâm An ngoan ngoãn để bọn họ rút máu mình làm kiểm tra.

Cậu nằm lên những dụng cụ để chụp phim, rút máu, làm kiểm tra đồng tử, những vị giáo sư già đó cũng rất tốt, thấy Lâm An nghe lời như thế, bọn họ cũng rất quý mến cậu.

Có rất ít đứa trẻ xuất hiện ở trong viện nghiên cứu, Thẩm Tu Trạch tới đây lúc còn nhỏ, mẹ của hắn muốn hắn học y, cho nên mới dẫn hắn tới đây, mặc dù hắn rất có thiên phú, nhưng cuối cùng hắn lại chọn theo nghiệp của ba hắn, làm một nhà thám hiểm.

Lúc nhỏ Thẩm Tu Trạch không hề nghe lời, tính tình vừa thối vừa cứng, nói chuyện lại không được lời gì hay, lúc ấy mấy người chỉ có thể mở to mắt nói dối, khen hắn có cá tính.

Càng đừng nói tới Lâm An nhìn xinh đẹp, lại ngoan ngoãn nghe lời thế này.

Hơn nữa còn là tang thi đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy không khác gì người bình thường, nói không chừng cậu chính là hy vọng cuối cùng của nhân loại.

Đây chính là bảo bối đó.

Không khí trong viện nghiên cứu đã lâu lắm rồi không được nhẹ nhàng như vậy, một đám ông cụ tuổi lớn dồn dập hỏi tình huống gia đình của Lâm An, tình huống thân thể của cậu, cùng với hành trình mà bọn họ đã trải qua, lúc biết được ba mẹ cậu đều đã mất, lại càng thêm yêu thương cậu hơn.

Lâm An được hỏi gì thì đáp nấy, chỉ là lúc hỏi đến chuyện của cậu và Thẩm Tu Trạch, cậu lập tức đỏ mặt, có hơi ngại ngùng.

Những ông lão này thấy cậu xấu hổ, lại càng hưng phấn hơn.

"Mà lúc nãy cháu thật sự rất dũng cảm đó, Nhiễm Thanh đều bị dọa sợ luôn, lần đầu tiên ta thấy bộ dáng của nó như thế đấy."

Vẻ mặt Lâm An cứng đờ, thật ra cậu đã tự thôi miên chính mình, chôn chuyện lúc nãy thật sâu xuống đáy lòng, kết quả lịch sử đen tối bị người ta dùng một cuốc đào ra ngoài.

"Ha ha ha, thật không ngờ nhìn cháu nhỏ như vậy, thế mà còn áp đảo được tên nhóc Thẩm Tu Trạch kia, khó trách sắc mặt Nhiễm Tranh phức tạp như thế."

Lâm An: Hả? Cái gì? Áp đảo gì cơ?

"Tên nhóc kia lúc nhỏ còn giật tóc của ta đó, khiến bây giờ đầu ta bị hói thế này, rốt cuộc cũng có người trị được nó rồi."

Lâm An nhìn cái đầu bóng loáng của đối phương, hẳn là không phải do bị giật tóc tạo thành đâu.

"Nào nào nào, lại đây kể cho chúng ta nghe một chút, cháu làm sao thuyết phục tên nhóc Thẩm Tu Trạch kia gả cho cháu vậy."

Lâm An: "......" Cứu với, cậu chỉ vội quá nên lỡ lời thôi mà.

"Chúng cháu thật sự yêu nhau, xin hãy gả con trai dì cho cháu đi!" Thậm chí có một ông lão còn đứng ở nơi đó học lại.

"Không đúng, không phải vậy, ông lớn tuổi rồi nên chẳng được tích sự gì, ngay cả một câu nói cũng không nhớ được, thằng bé nói rằng chúng cháu thật sự yêu nhau, cháu sẽ cưới anh ấy, xin dì đừng chia rẽ chúng cháu!" Lời này lại càng giống, giọng điệu và tình cảm trong đó càng phong phú.

Lâm An thật sự muốn tìm một cái hố chôn mình xuống dưới.

Nhóm giáo sư già này cùng nhau bật cười lớn, nếu ở chỗ này là Từ Phóng, người bị trêu chọc là hắn, thì có khi với da mặt dày của mình, hắn không chỉ cười theo mà còn có thể sử dụng nhiều giọng điệu và động tác khác nhau, có lẽ còn làm mấy hành động ấy thêm vài lần, để khiến các giáo sư già này vui vẻ hơn.

Nếu là Thẩm Tu Trạch, chắc sẽ dùng vũ lực để khiến mấy ông lão không đứng đắn này sợ hãi.

Nhưng bây giờ ở đây là Lâm An, da mặt của cậu mỏng lại còn sợ người, cậu có thể đứng ở đây nói chuyện bình thường đã là kết quả rèn luyện lâu dài trong suốt cuộc hành trình rồi.

Vậy mà còn bị mọi người trêu đùa, còn lấy lịch sử đen của cậu ra nói qua nói lại.

Lâm An muốn khóc, cậu rất muốn đào một cái hố rồi chui vào đó, nhưng sàn nhà ở đây rất rắn chắc, muốn đào hố cũng không được, cho nên cậu dứt khoát đóng băng cả người mình lại, nếu không thể chui xuống đất trốn đi, vậy cậu liền chui vào khối băng vậy.

Nhìn Lâm An đột nhiên biến thành khối băng, mấy ông lão xung quanh mới ý thức được mình đùa hơi quá.

Họ vội vàng dỗ dành lại xin lỗi.

Nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Tu Trạch tới, cậu mới ra khỏi khối băng.

Trách không được vẻ mặt của mẹ hắn lại phức tạp như thế, Thẩm Tu Trạch không ngờ lúc hắn hôn mê lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ là lúc Lâm An nói những lời đó hắn không được nghe thấy trực tiếp, thật là đáng tiếc.

Lâm An vừa tủi thân vừa tự trách, cậu cảm thấy mình không những không thể hiện tốt trước mặt mẹ của Thẩm Tu Trạch, mà còn biến mình thành khối băng trước mặt những ông lão đó, thật ra sau khi cậu trốn vào khối băng bình tĩnh lại cậu liền thấy hối hận, mọi người chỉ trêu chọc cậu thôi, cũng không phải là cười nhạo cậu, nhưng lúc ấy cậu đã không còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa rồi.

"Không sao đâu, mẹ của anh là một nhan khống, năm đó mẹ anh tính toán cống hiến cả đời vào y học, không kết hôn, nhưng rồi lại không cưỡng lại nổi khuôn mặt của ba anh, cuối cùng bà vẫn kết hôn, em cứ xuất hiện trước mặt bà nhiều vào, đảm bảo bà sẽ không còn nguyên tắc nào nữa hết." Thẩm Tu Trạch đưa ra ý tưởng cho cậu.

Về phần những người khác, Thẩm Tu Trạch sẽ khiến mấy ông già kia im miệng.

Bọn họ chỉ thấy Lâm An vừa ngoan ngoãn vừa thẹn thùng cho nên mới dám trêu chọc cậu, nếu đổi lại thành hắn ở đó, tuyệt đối họ không dám trêu chọc như vậy.

"Bọn họ thật sự không làm gì em hết sao." Mặc dù biết những vị giáo sư già kia và mẹ của hắn không có ý xấu gì, nhưng bây giờ khắp nơi đều là tang thi, Lâm An xuất hiện chính là một biến số đối với những người này, hắn không thể đảm bảo được những người này có vì chính nghĩa cao cả cùng hy vọng của nhân loại mà làm tổn thương Lâm An hay không.

Nhưng dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, hắn cũng sẽ đứng về phía Lâm An.

Cửa ở phía sau mở ra, bên ngoài không có ai, chỉ nghe thấy giọng nói của mẹ Thẩm: "Hết mười phút rồi, mẹ vào đây, hai đứa không có làm cái gì chứ hả?"

Thẩm Tu Trạch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm An đẩy ra, đứng nghiêm túc, tư thế tiêu chuẩn như đang chờ kiểm tra.

Mẹ Thẩm từ ngoài cửa ngó vào trong, thấy hai người không làm chuyện xấu gì thì mới đi vào.

"Đúng rồi, mẹ, ba con đâu?" Trong căn cứ chỉ có mẹ Thẩm, ba hắn vẫn không thấy đâu, theo lý mà nói vào lúc như thế này, ba hắn phải không rời mẹ hắn một bước luôn mới đúng.

Vẻ mặt Nhiễm Thanh nặng nề: "Ba của con, ông ấy đi rồi."

Trong lòng Thẩm Tu Trạch nặng nề, ba hắn biến thành tang thi sao? Hay là bị tang thi ăn luôn rồi, thật ra chuyện thế này hắn đã sớm đoán được, trên đường hắn còn nghĩ tới kết cục xấu nhất chính là cả hai người đều không còn nữa, ít nhất bây giờ mẹ của hắn còn sống.

"Ông ấy và đồng đội đi ra phía sau núi hái dược liệu, đi được mấy ngày rồi, hiện tại các loại dược liệu và thuốc ở viện nghiên cứu đều thiếu rất nhiều, ngay cả nghiên cứu cũng không làm được."

Thẩm Tu Trạch: "......"

Trán của hắn nổi đầy gân xanh, không ngừng lặp lại trong lòng rằng đây là mẹ ruột hắn.

Bên ngoài chỉ biết thành Bạch Trạch là một hòn đảo nhỏ, rất nổi tiếng về y học, nhưng thật ra ở phía sau hòn đảo thành Bạch Trạch còn có một hòn đảo nữa lớn hơn hẳn, hòn đảo kia có hình bán nguyệt, được bao phủ bởi sương mù quanh năm, trên đảo có thảm thực vật rất phong phú, mọc rất nhiều các loại dược liệu quý hiếm, hầu hết nguyên liệu làm thuốc của thành Bạch Trạch đều được hái từ hòn đảo kia.

"Sau mạt thế, chúng ta vẫn luôn làm các loại nghiên cứu để tìm ra được vắc xin phòng bệnh tang thi, nhưng đã hơn một năm rồi, nghiên cứu không hề có tiến triển gì cả, dược liệu cũng không đủ dùng, hiện tại thành Bạch Trạch hỗn loạn, những người như chúng ta chỉ có thể ở lại viện nghiên cứu."

Nói tới đây, Nhiễm Thanh lại thở dài.

Lúc mẹ Thẩm nghiêm túc nhìn vẫn rất đứng đắn, Lâm An và Thẩm Tu Trạch nhìn nhau, họ cảm thấy vấn đề này mình có thể giải quyết được.

Âu Dương Đông vừa tỉnh lại đã bị một đám người già vây quanh, bọn họ cầm một đống dược liệu muốn hắn thúc đẩy sinh trưởng, mặc dù hắn hơi ngây ngốc, nhưng nhìn lão đại đứng bên cạnh gật đầu, hắn vẫn dùng dị năng.

Vốn dĩ dược liệu đang rất khan hiếm lập tức liền nhiều lên, thậm chí chất lượng còn rất tốt.

Ánh mắt những giáo sư già đó nhìn Âu Dương Đông như nhìn con trai mình, đều thuyết phục hắn tham gia vào nhóm nghiên cứu khoa học của họ.

Âu Dương Đông: "......Không cần đâu, cháu không thích học tập, cũng không hiểu biết gì về nghiên cứu khoa học cả."

Mà lúc Ô Đóa tỉnh lại lấy ra khối thiên thạch màu đỏ kia, Thẩm Tu Trạch nói tới việc thiên thạch xuất hiện từ đâu, cùng với tác dụng của nó cho mọi người nghe, ngay cả mẹ Thẩm cũng không kiềm chế nỗi, gấp gáp cầm lấy khối đá đó đi nghiên cứu.

Không nghĩ tới con trai của bà còn mang về nhiều điều bất ngờ như vậy, nếu thiên thạch thật sự xuất hiện cùng với virus tang thi, còn ảnh hưởng đến thể chất tang thi và con người, như vậy nói không chừng sẽ sớm tạo ra vắc xin phòng bệnh tang thi, đương nhiên, tất cả những điều này cần phải đợi đến khi bọn họ nghiên cứu, phân tích và thử nghiệm xong mới biết được.

"Cháu nghe nói ở thành Bạch Trạch có thuốc trị bệnh Aizheimer, bà của cháu bị bệnh, rất cần loại thuốc này ạ." Ô Đóa vội vàng hỏi mẹ Thẩm đang chuẩn bị đi.

Bà Ô vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng cô bé không chờ nỗi nữa, cô bé muốn nhanh chóng chữa khỏi cho bà mình.

Nhiễm Thanh dừng lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô bé: "Viện nghiên cứu không có sẵn thuốc điều trị, muốn chế tạo thuốc thì phải chờ ba của Thẩm Tu Trạch mang dược liệu từ đảo Bán Nguyệt trở về."

Có mấy loại dược liệu đã dùng hết sạch sẽ, cho dù Âu Dương Đông có thể thúc đẩy sinh trưởng, nhưng vẫn cần phải có hạt giống hay cây non thì mới làm được.

Ô Đóa có hơi thất vọng, nhưng cô bé vẫn tiếp tục hỏi: "Ngài nói ở viện nghiên cứu không có sẵn, vậy ý là ở nơi khác có sao?"

Bé gái này rất thông minh, Nhiễm Thanh gật đầu: "Đúng vậy, thường thì tất cả các loại thuốc mới đều có bản sao được lưu trữ ở trong tòa nhà y tế, chỉ là bây giờ nơi đó không thể vào được nữa, dì biết cháu rất nóng vội, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, chờ khi nào có đủ dược liệu thì dì sẽ lập tức chế tạo thuốc cho cháu."

"Nguy hiểm? Sở y tế có nguy hiểm gì vậy ạ?"

Thẩm Tu Trạch còn chưa hỏi thăm tình hình cụ thể ở thành Bạch Trạch, chỉ là sở y tế là một nơi mang tính biểu tượng của thành Bạch Trạch, trong đó bảo tồn rất nhiều loại thuốc mới được phát minh trong nhiều năm, cũng như các hội nghị y tế và lễ trao giải khác nhau đều được tổ chức ở đó, đối với người dân của thành Bạch Trạch, đó là một nơi đặc biệt thiêng liêng.

"Con có nhớ vị Trương giáo sư làm việc ở viện nghiên cứu trước đây không?"

Thẩm Tu Trạch không chút do dự nói: "Không quen."

" Chính là cái tên mới hai mươi tuổi mà đầu đã bị hói rồi ấy, lúc nhỏ con còn gọi người ta là ông nội, bị ba con đánh gần chết cũng không chịu đổi cách gọi khác ấy."

Thẩm Tu Trạch: ".....Có chút ấn tượng, còn nữa, mẹ đừng có nói lịch sử đen của con ở chỗ này."

"Tên đầy đủ của gã là Trương gì đó mẹ quên rồi, tóm lại là sau mạt thế, tất cả người sống ở viện nghiên cứu đều tập trung nghiên cứu vắc xin phòng bệnh tang thi, chỉ có một mình gã là có tiến triển.

"Vậy không phải rất tốt sao?"

Mẹ Thẩm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Phương hướng mà chúng ta nghiên cứu là làm thế nào để tang thi trở lại thành người, và người chưa biến thành tang thi không bị lây nhiễm một lần nữa, nhưng nghiên cứu của gã lại là thông qua kích thích não bộ để khống chế hành động của tang thi. Vốn dĩ mọi người đều rất vui vẻ bởi vì điều này ít nhất sẽ làm cho tang thi trong thành Bạch Trạch rời đi, đồng thời ngăn cản chúng nó làm hại con người, nhưng Trương giáo sư lại không muốn như vậy, gã mang theo thành quả nghiên cứu của mình rời khỏi viện nghiên cứu. Bây giờ gã đang khống chế rất nhiều tang thi ở thành Bạch Trạch. Thật là, đã là một người hơn bốn mươi tuổi rồi, tóc trên đầu đều rụng sạch, vậy mà còn muốn khống chế toàn bộ tang thi chinh phục thế giới, Tu Trạch lúc năm tuổi còn không có ấu trĩ như vậy đâu, bây giờ nhiều nơi ở thành Bạch Trạch đều bị gã kiểm soát, gã còn nghiên cứu đủ các loại tang thi kỳ quái để canh gác tòa nhà, căn bản không vào đó được."

Ô Đóa nghe lời oán giận của mẹ Thẩm xong, ánh mắt cô bé tỏa sáng nhìn về phía Thẩm Tu Trạch.

Đối với bọn họ, những chuyện có thể giải quyết bằng vũ lực, đều không phải là vấn đề gì lớn.

Nếu Trương giáo sư kia có thể khống chế tang thi, vậy cứ giết hết tang thi là được rồi.

Lâm An nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, cậu cũng muốn nhanh chóng tìm được thuốc để chữa bệnh cho bà Ô, không thể xác định được khi nào thì ba của Thẩm Tu Trạch sẽ trở về, vậy cứ chọn con đường càng nhanh và tiện hơn, trực tiếp đi tới tòa nhà y tế lấy thuốc là được.

Lúc biết được con trai và con dâu mình, không đúng, con rể mình muốn đi tới tòa nhà y tế, Nhiễm Thanh cố gắng hết sức để khuyên can, thậm chí còn đưa thiên thạch cho người khác nghiên cứu trước.

Bà không muốn con trai vừa mới trở về lại đi chịu chết, tang thi ở đó đều biến dị cả, cho dù có dị năng cũng rất khó đối phó, vẫn nên bàn bạc lại thì tốt hơn.

Thậm chí, bà còn đưa con trai bướng bỉnh của mình đi xem tang thi mà bọn họ bắt được, con tang thi này bị nhốt trong một căn phòng bằng kính cường lực, tứ chi màu xám bị kéo dài ra, đứng ở bên trong như một con nhện bốn chân, khi ngửi thấy mùi có người đến, tang thi nhện hình người điên cuồng gào rống rồi nhảy lên, thậm chí nó còn sử dụng tứ chi bò lên vách tường bằng kính bóng loáng, nhìn cực kỳ táo bạo.

"Mẹ đoán cái tên họ Trương kia lấy tang thi dung hòa với một vài tế bào của động vật, các loại tang thi biến dị trong sở y tế đều có đặc điểm của con người và động vật, tính tình còn hung bạo hơn cả tang thi bình thường, đây là ba của con vất vả lắm mới bắt được đó."

Thẩm Tu Trạch nhìn con tang thi đang nhảy tới nhảy lui bên trong, đột nhiên hỏi: "Trên đầu con tang thi này là gì vậy, vì sao nó còn phải đội mũ giáp?"

Trên đầu tang thi đội một cái mũ giáp bằng kim loại. vừa cũ kỹ vừa mòn, thậm chí còn không phải là hình tròn bình thường, nhìn rất kỳ quái.

Lâm An đã muốn hỏi từ nãy rồi, nhưng cậu không dám hỏi.

"Đó là thứ mà Trương giáo sư phát minh ra, đội lên cho tang thi là có thể khống chế được hành động của nó, chỉ là nơi ở của chúng ta bây giờ được làm bằng kim loại, tín hiệu bị chặn, gã không thể khống chế được tang thi này nữa, cũng không biết được vị trí của nó, mũ giáp này thật sự rất xấu, mẹ cũng đã nghĩ như vậy ngay lần đầu tiên nhìn thấy nó rồi."

Nếu tang thi bị khống chế đều mang theo cái thứ xấu xí này, vậy thì càng dễ làm, dị năng kim loại có thể lập tức cắt rớt đầu của chúng, hắn đang chuẩn bị thể hiện sức mạnh của mình thì ống tay áo bị giật một cái.

Vẻ mặt Lâm An chờ mong nhìn hắn.

"Được rồi, em tới đi." Thẩm Tu Trạch đem cơ hội này nhường cho Lâm An.

" Tới cái gì?" Mẹ Thẩm hoàn toàn nghe không hiểu ý của hai người.

"Dị năng của Lâm An rất mạnh, có thể trong nháy mắt giết chết được con tang thi này." Thẩm Tu Trạch giải thích nói.

"Nháy mắt?" Mẹ Thẩm không tin lắm, chồng của bà mạnh như thế mà còn phải phí rất nhiều công sức mới có thể bắt sống được con tang thi này, bà tin Lâm An rất mạnh, dù sao thì cậu biến thành khối băng lúc trước chứng tỏ cậu là dị năng giả hệ băng, nhưng trong nháy mắt giết chết được con tang thi này, thì lại không thể nào.

Lâm An nhìn về phía tang thi ở trong phòng kính, con tang thi còn đang nhảy nhót ngay lập tức biến thành xác khô rớt xuống đất, rồi vỡ tan thành từng mảnh.

Thẩm Tu Trạch đang muốn khen Lâm An làm rất tốt, lại phát hiện cậu hoàn toàn không nhìn mình, mà đang nhìn mẹ hắn, bộ dáng cầu khen ngợi.

Thẩm Tu Trạch:"......"

Mẹ Thẩm quả thật rất ngạc nhiên, bà không ngờ Lâm An lại mạnh như vậy, cậu chỉ đứng yên tại chỗ không làm gì, thế mà con tang thi kia lại chết mất xác.

"Rốt cuộc dị năng của cháu là gì? Không phải là hệ băng sao? Làm sao cháu biến tang thi thành như thế được, thật sự rất lợi hại đó."

Lúc biết được Lâm An là dị năng giả hệ thủy, bà lập tức nghĩ tới đặc tính của nước, quả thật, chỉ cần là sinh vật thì đều có nước, chỉ cần rút hết nước ra, thì sinh vật đó cũng không thể sống được, thậm chí có thể lợi dụng phân tử nước để làm nóng, làm lạnh, như vậy dị năng hệ băng của cậu cũng có thể giải thích được.

Mẹ Thẩm nhìn mấy người họ, lúc biết được sở y tế có rất nhiều tang thi biến dị, vẻ mặt của bọn họ đều không có sợ hãi nào, chỉ có nóng lòng muốn thử.

Sau mạt thế, có thể đi từ thành Sơ Hi tới đây, bà cũng tin tưởng năng lực của bọn họ.

"Được rồi, mọi người có thể đi tới sở y tế, chỉ là mẹ cũng muốn đi cùng."

Thẩm Tu Trạch nhíu mày: "Mẹ đi theo làm gì?"

"Này! Cái vẻ mặt ghét bỏ đó là sao, mẹ chính là mẹ ruột của con đó, nếu các con đã tự tin có thể đánh bại được những con tang thi kia, thì tất nhiên là mẹ đi theo để lấy thuốc rồi. Còn có, sở y tế cất giữ rất nhiều tài liệu do các vị tiền bối để lại, những thứ đó đều rất quý giá, lỡ như đánh hăng quá làm hỏng chúng thì sao đây? Đừng xem thường mẹ, mẹ cũng có dị năng đó."

"Dị năng gì?"

Mẹ Thẩm lấy một con dao nhỏ từ trong túi áo blouse trắng ra, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cắt lên tay của Thẩm Tu Trạch một cái.

Thẩm Tu Trạch không hề đề phòng gì: Nhịn, đây là mẹ ruột.

Sau đó bà đặt tay lên vết thương của Thẩm Tu Trạch, ánh sáng vàng kim xuất hiện dưới tay mẹ Thẩm.

Lâm An và Ô Đóa ngạc nhiên nhìn ánh sáng kia, qua một phút, mẹ Thẩm lấy tay ra: "Được rồi."

Thẩm Tu Trạch nhìn vết thương đã khép miệng lại.

Lâm An và Ô Đóa vô cùng vui vẻ: "Đây là dị năng hệ chữa khỏi, thật là lợi hại mà."

Mẹ Thẩm có chút đắc ý: "Dì chính là dị năng giả hệ chữa khỏi duy nhất của thành Bạch Trạch này đó, đám lão già kia đều rất hâm mộ dì."

Thẩm Tu Trạch không thèm cho mẹ hắn mặt mũi nào: "Con dao kia của mẹ chưa có khử trùng, hơn nữa vì sao lại cắt tay con, sao mẹ không tự cắt tay mình ấy. Tốc độ khép miệng vết thương quá chậm, nếu chậm thêm tí nữa thì miệng vết thương này của con cũng tự lành rồi, với cả dị năng này của mẹ có thể trị bệnh không, có tác dụng với tang thi không?"

Đối mặt với đứa con trai nghiêm khắc, mẹ Thẩm nở một nụ cười có lệ: "Dao và quần áo ngày nào mẹ cũng khử trùng hết, tự cắt bản thân sẽ đau mà, trước mắt dị năng của mẹ mới trị được vết thương ngoài da thôi, nếu như chảy máu quá nhiều quả thật không cứu kịp, cũng không có tác dụng gì với tang thi cả, nhưng mà mang theo mẹ đi, các con không biết đường, cũng không biết phải mang theo tài liệu nào ra ngoài đâu."

Thẩm Tu Trạch nhìn cái tay không có dấu vết nào, đúng vậy, tự cắt bản thân sẽ đau, cắt người khác quả thật là không đau.

Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó biến con dao trong tay mẹ Thẩm thành một thanh kim loại nhỏ.

Mẹ Thẩm cười không nổi nữa, con dao nhỏ này chính là tín vật đính ước mà chồng bà tặng bà!

Cuối cùng nếu không phải Lâm An chặn ngang ôm lấy Thẩm Tu Trạch, Ô Đóa giữ chặt mẹ Thẩm, nói không chừng hai người đã đánh nhau rồi.

Chờ đến khi Từ Phóng tỉnh dậy, liền phát hiện bọn họ lại sắp phải đi chiến đấu với tang thi, trong nhóm người vậy mà có thêm một người phụ nữ nhìn rất giống lão đại, quả thật quá giống, lão đại phiên bản nữ!

Đây có phải là lão đại bản nữ không?

Tiểu Phúc cũng đã tỉnh, Lâm An muốn dắt nó đi cùng, dù sao thì nếu không nhìn thấy cậu, Tiểu Phúc nhất định sẽ lén chạy ra ngoài tìm cậu, cho nên cứ mang nó theo cho chắc.

Có thể là bà Ô lớn tuổi rồi, sau khi hôn mê vẫn mãi không tỉnh lại, viện nghiên cứu cũng rất an toàn, hơn nữa phòng thủ cũng nghiêm ngặt, không có mật mã là tuyệt đối không ra được, cho nên họ để bà ở chỗ này nghỉ ngơi, bọn họ sẽ nhanh chóng lấy thuốc mang về.

Sau khi giải cứu Âu Dương Đông khỏi sự bao vây nhiệt tình của nhóm giáo sư già, cả nhóm lái nhà xe chạy về phía sở y tế để tìm thuốc.

Chỉ là, nhìn bà lão đang ngồi ngây ngốc trên giường, Từ Phóng hỏi: "Không phải bà Ô còn đang hôn mê sao? Vì sao bà ấy lại ở trong xe rồi?"

Đừng nói tới hắn không hiểu, ngay cả mẹ Thẩm đang tò mò nhìn quanh nhà xe cũng khó hiểu: "Làm sao bà ấy rời khỏi viện nghiên cứu được? Không có ghi thân phận, không có mật mã, sao bà ấy có thể ra khỏi viện nghiên cứu được chứ, hệ thống an ninh đều được kích hoạt toàn bộ rồi, rốt cuộc bà lão này có lai lịch gì vậy?"

Lâm An đoán có lẽ trước đó bà Ô đang giả bộ ngủ, chắc là đã sớm tỉnh lại rồi, mặc dù bà không nhận ra họ, nhưng trong khoảng thời gian này họ luôn ở bên nhau, chắc bà nghe thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, cho nên mới lén đi theo.

Ô Đóa còn tưởng bà mình lại giống như lần ở Mắt Sa Mạc trước đó, có khoảng thời gian ngắn ngủi khôi phục lại lý trí, cô bé kích động tới gần, nhưng vừa tới đã bị đập vào đầu một cái, được rồi, xem ra vẫn chưa khỏi đâu.

Âu Dương Đông nhún vai, lai lịch gì sao? Chỉ là một nhân vật huyền thoại bình thường mà thôi.

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Hạn Tiên Tri

Copyright © 2022 - MTruyện.net