Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
  3. Chương 1004
Trước /1144 Sau

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 1004

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: May

"Vậy anh... Còn hận ông ấy không??" Trình Thi Đồng ngẩng đầu, nhìn mắt anh, đôi mắt anh rất đẹp, giống như là màu sắc quang đãng, cô đã từng cho rằng đó là bởi vì anh chưa bao giờ thấy qua mưa dầm, lại không ngờ tới, hóa ra đó là yên tĩnh sau bão táp.

"Không hận." Cố Trừng Tịch quay đầu đi, nhìn xuống mặt đất, thấp giọng nói: "Đại khái không có kỳ vọng với một người, liền sẽ dần dần quên đi ông ta."

Trình Thi Đồng cúi đầu thở dài một hơi, cô chưa bao giờ nghĩ tới người kia lúc đối mặt với chính mình, đối mặt với Cố Ninh Thư, hiền lành thân thiết như vậy, lại có thể sẽ nhẫn tâm đối đãi với một người con trai khác của mình như thế.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bọn họ đều không nói gì.

Thật lâu sau, cuối cùng Cố Trừng Tịch cũng mở miệng, thấp giọng gọi cô một tiếng:

"Đồng Đồng..."

"Hả??" Trình Thi Đồng quay đầu đi, trong ánh mắt mang một tia nghi hoặc nhìn anh.

"Thật ra anh đã thích em rất lâu." Cố Trừng Tịch khẽ mỉm cười với cô, ánh mặt trời buổi chiều rơi ở trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết soái khí của anh, vẫn kinh diễm như lần đầu gặp năm đó, anh thấp giọng chậm rãi tiếp tục nói: "Anh vốn cho là cuộc đời này, sẽ không còn được gặp lại em."

"..."

Trình Thi Đồng trầm mặc không nói gì.

Thật ra cô vốn cũng cho rằng, cuộc đời này của mình cũng sẽ không có cùng xuất hiện với Cố Trừng Tịch nữa.

"Không nghĩ tới hôm nay vẫn là gặp được em ở đây." Cố Trừng Tịch có chút bất đắc dĩ cười cười nói: "Vừa rồi lúc anh nhìn rừng cây kia, liền suy nghĩ, em có đột nhiên xuất hiện hay không... Không nghĩ tới... em lại vẫn thực xuất hiện."

Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói cái gì mới tốt, vì vậy, chỉ có thể cười cười với anh.

"Anh nghĩ tình cảm của anh với em, cần phải để em biết." Cố Trừng Tịch duỗi tay, nhẹ nhàng nhặt đi một mảnh lá cây nhỏ trên tóc cô, giọng ôn nhu nói: "Có lẽ em sẽ hận anh, có lẽ sẽ từ đây lẩn tránh anh, nhưng anh hy vọng em biết, thời khắc hắc ám nhất ở trong sinh mệnh của anh, là em mang cho anh một tia sáng ấm áp."

Quảng cáo
Trước /1144 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Vợ Nô Lệ Full Dịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net