Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Trình Thi Đồng yên lặng nhìn anh, cứ trầm mặc nhìn như vậy.
Sau khi Cố Trừng Tịch nói xong câu nói kia, cũng yên tĩnh nhìn cô.
Hai người bọn họ, cứ cùng nhìn nhau rất lâu như vậy, cuối cùng Trình Thi Đồng lộ ra mỉm cười nói với anh: "Em biết rõ."
"A??" Cố Trừng Tịch liền giật mình.
"Em biết rõ tình cảm của anh với em." Trình Thi Đồng quay đầu đi, thấp giọng nói: "Lần đó, lúc ăn cơm với Tiểu Thỏ, em đã biết, em nghe được đối thoại của các người."
"Phải không." Cố Trừng Tịch nhịn không được cũng nở nụ cười, anh suy tư trong chốc lát, sau đó chân thành nói: "Tiệm kem ly kia, xác thực ăn rất ngon."
"Đúng không?? Em thích tiệm bọn họ nhất." Trình Thi Đồng cười tủm tỉm tiếp một câu, sau đó liền bắt đầu nói tiệm cháo gà kia ăn ngon, tiệm trà sữa kia uống ngon, tiệm lẩu cay Tứ Xuyên kia là cô và Tiểu Thỏ từng trốn học cùng đi.
Ngày đó ánh mặt trời buổi chiều rất tốt, ánh nắng mặt trời chiếu ở trên người cũng rất ấm áp.
Hai người cô và Cố Trừng Tịch tựa như là bạn cũ nhiều năm không gặp, đứng ở dưới cây tùng, vừa phơi nắng, vừa trò chuyện.
Cuối cùng lúc tách ra, đôi mắt xinh đẹp của Cố Trừng Tịch khẽ rủ xuống, nhìn người trước mắt, trầm thấp cười nói: "Anh nghĩ anh đại khái càng ưa thích em hơn trước kia."
"Đúng vậy, đáng tiếc em thích là em trai anh." Trình Thi Đồng mở hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh nói.
"Anh xác thực hết sức ghen tị với cậu ấy." Cố Trừng Tịch vươn tay ra, ở giữa không trung, chần chờ một chút, vẫn là nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Trình Thi Đồng nói: "Cho nên nếu có một ngày, em không yêu cậu ấy nữa, thử tiếp nhận anh, được chứ??"
"Em nghĩ đại khái không có một ngày như vậy đâu." Trình Thi Đồng cười cười, vẻ mặt thản nhiên nhìn anh nói.
"Em thực một chút cũng không biết an ủi người." Cố Trừng Tịch thu hồi tay của mình, lắc đầu thở dài nói.
"Em cảm thấy người cần được an ủi là em, dù sao người đồng thời bị hai anh em thích, là một chuyện rất gánh nặng." Trình Thi Đồng vẻ mặt đáng thương nhìn anh nói.