Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Ba Cố Ninh Thư lập tức chán chường ngã ngồi dưới đất.
Ông đến nay vẫn còn nhớ rõ, chính mình khi đó tát một bạt tai lên mặt Tĩnh Lan, rống giận mắng bà ấy không biết xấu hổ... bảo bà ấy cút... bảo bà ấy cuộc đời này đừng xuất hiện ở trước mặt mình nữa... Sau đó, ông liền xoay người đi...
Đoạn thời gian kia, ông nản lòng thoái chí, ngày ngày lấy rượu giải sầu, cho đến khi một ngày nào đó, lúc uống rượu, gặp được mẹ Cố Ninh Thư, bà ôn nhu săn sóc, khéo hiểu lòng người, ở lúc cuộc đời ông ấy ở dưới đáy cốc, làm bạn với ông, khích lệ ông...
Ông cho rằng đó là trời cao an bài, ở sau khi Tĩnh Lan phản bội ông, lại tặng cho một người đàn yêu như vậy...
Nhưng lại không nghĩ rằng...
Đây hết thảy...
Trình Thi Đồng nghe những lời kia, chỉ cảm giác toàn thân mình rét run.
Ba Cố Ninh Thư ngồi ở trên mặt đất hành lang bệnh viện lạnh như băng, một hồi lâu sau, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, giọng ông run rẩy hỏi mẹ Cố Ninh Thư: "Về sau... Về sau thế nào??"
"Về sau..." Mẹ Cố Ninh Thư vừa khóc, vừa thấp giọng nói: "Về sau tôi cũng không còn gặp lại bà ấy, nhưng nghe bạn bè nói, một mình bà ấy sinh hạ đứa bé, ba mẹ của bà ấy không muốn nhận thức bà ấy, chán ghét bà ấy bại hoại nề nếp gia đình, bà ấy bắt đầu từ sau khi sinh xong đứa bé, vẫn luôn tự mình nuôi Trừng Tịch... Đại khái là trong tháng không có dưỡng tốt, về sau thân thể liền vẫn luôn không thế tốt hơn... lúcTrừng Tịch mười hai tuổi... bà ấy qua đời, trước khi qua đời sai người lưu lại cho ông một phong thư... Tôi... Tôi sợ ông và bà ấy tình cũ lại cháy, liền... Không có cho ông xem..."
"Bà... bà vô liêm sỉ!!!" Tay ba Cố Ninh Thư run rẩy, chỉ mũi mẹ Cố Ninh Thư, giọng mất khống chế nói: "Người đã sắp chết, còn tình cũ lại cháy!? Lại cháy cái gì?? Trước khi bà ấy chết báo tin cho tôi, bà lại còn dám giấu đi!! Bà... bà..."
Ba Cố Ninh Thư gầm lên gầm lên, nhịn không được duỗi tay che trái tim của mình, cả người run rẩy nói không ra lời.