Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
"Lão Cố, lão Cố ông làm sao, hả??" Mẹ Cố Ninh Thư nhìn tình cảnh trước mắt, vội vàng té nhào ở bên cạnh ba Cố Ninh Thư, trên mặt trang điểm tinh xảo đã sớm khóc lem, giọng nói đã sớm không có giọng điệu hô: "Lão Cố ông đừng giận tôi... Tôi thực chỉ là... Quá yêu ông, nhiều năm như thế tôi ở bên cạnh ông, ông cũng là có yêu tôi, phải không??"
"Bà... bà..." Ba Cố Ninh Thư dùng sức nện ngực của mình, một hồi lâu sau cũng nói không ra lời.
Nhiều năm như thế, lại chỉ có một mình ông chẳng hay biết gì, năm đó ông hận rất Tĩnh Lan, đến đứa bé sinh ra cũng không biết, thậm chí cũng không có đi liếc nó một cái, lúc bà ấy đi, ông cũng không biết, khi đó bà ấy hẳn đã tuyệt vọng cỡ nào... Còn có Trừng Tịch đứa bé này...
Ông vẫn luôn tin chắc nó không phải là con trai ruột của mình, cho đến sau khi Tĩnh Lan qua đời, ông ngẫu nhiên gặp được nó một lần, mới giật mình nó và Ninh Thư lại có vài phần tương tự, khi đó, mặc dù cảm thấy nó có thể là con trai ruột của mình, nhưng nghĩ đến hình ảnh Tĩnh Lan quần áo không chỉnh tề nằm cùng một chỗ với người đàn ông xa lạ kia, ông liền không muốn thấy nó...
Ông sai người cho nó một cái chìa khóa trong nhà, chỉ cho nó vào lúc không có người trong nhà tới đây lấy phí sinh hoạt...
Nhiều năm như thế... nhiều năm như thế...
Ông lại có thể lãnh đạm với con trai ruột của mình như vậy...
Một người là con trai ông che chở ở trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, một người là con trai cô đơn chưa bao giờ cảm thụ qua tình thương của ba...
Ông rốt cuộc đã gây ra nghiệt gì...
Ba Cố Ninh Thư ngồi dưới đất bình phục tâm tình của mình rất lâu, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trình Thi Đồng đang hai tay chống ở trên cửa sổ thủy tinh, xoay đầu lại nhìn mình.
"Để cho cháu chế giễu..." Ba Cố Ninh Thư miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khổ với cô, thấp giọng nói ra.
Trình Thi Đồng không biết rõ giờ khắc này, chính mình nên dùng vẻ mặt như thế nào đến đối mặt với ông mới tốt, vì vậy chỉ đành lắc đầu, tiếp tục quay đầu đi, nhìn Cố Ninh Thư trong phòng bệnh.
Ánh mắt anh vẫn luôn ôn nhu nhìn cô, chưa bao giờ dời qua.